Quân Nhật Đình cười lạnh một tiếng: “Hứa Thanh Tuệ, điều gì khiến cô cho rằng tôi nhất định sẽ đi tìm người phụ nữ đó?”
Gương mặt Hứa Thanh Tuệ lập tức trở lên đông cứng: “Anh bỏ tôi ở lại một mình, lẽ nào không phải là để biết được tin tức của người phụ nữ đó sao?”
“Ha, một người phụ nữ từng lừa gạt tôi, xứng đáng để tôi phải đi tìm hay sao?” Quân Nhật Đình cười khinh bỉ.
Hứa Thanh Tuệ bán tín bán nghi nói: “Vậy anh bỏ tôi lại một mình để làm gì?”
Quân Nhật Đình lạnh lùng nhìn cô ta: “Sao cô lại quen biết với Long Đại Thành?”
Hứa Thanh Tuệ đảo mắt, xem ra dường như cô ta đã thực sự hiểu sai cách nghĩ của Quân Nhật Đình.
Quả nhiên đồ bỏ đi thì vẫn là đồ bỏ đi, còn tưởng rằng con khốn Hứa Thanh Khê có thể ảnh hưởng đến Quân Nhật Đình, kết quả thì sao? Người ta căn bản không coi cô ra gì cả.
Trong khoảnh khắc, cô ta vừa tức giận, vừa lo lắng.
Cô ta không còn lá bài chủ chốt là Hứa Thanh Khê, căn bản sẽ không có cách nào có thể đàm phán được với Quân Nhật Đình, điều này khiến cô ta trở nên bị động.
Quân Nhật Đình đợi rất lâu mà vẫn không có được đáp án anh mong muốn, anh nheo hai mắt một cách đầy nguy hiểm nói: “Sao? Không muốn nói?”
“Làm sao quen biết anh ấy thì có liên quan gì đến anh? Nếu đã rơi vào tay anh, muốn chém muốn giết gì tùy anh.”
Dù sao mọi chuyện cũng đã như thế rồi, Hứa Thanh Tuệ cũng không thiết tha gì nữa, cô ta bắt đầu tỏ rõ thái độ đối đầu với Quân Nhật Đình: “Đừng tưởng rằng anh bắt được tôi là đã chiến thắng, Đại Thành không đơn giản như anh nghĩ, sớm muộn gì anh ấy cũng cứu tôi ra ngoài.”
Quân Nhật Đình cười lạnh nhìn cô ta: “Cô tin tưởng anh ta có thể cứu cô ra đến thế sao?”
Trái tim Hứa Thanh Tuệ run lên, trong lòng cô ta dấy lên một dự cảm không lành.
Lẽ nào Đại Thành đã xảy ra chuyện rồi?
Không, không thể nào, Đại Thành lợi hại đến thế, sao có thể xảy ra chuyện chứ?
“Quân Nhật Đình, đừng có ở đây hù dọa tôi, tôi không phải người dễ bị bắt nạt đến thế đâu.”
Quân Nhật Đình nhìn cô ta thật sâu, giơ tay bật máy tính trước mặt lên, mở ra tin tức mới nhất ngày hôm nay, sau đó xoay máy tính lại để màn hình máy tính đối diện với Hứa Thanh Tuệ.
Lúc này, cô ta liền nhìn thấy trên màn hình máy tính hiện lên tấm ảnh mà Long Đại Thành bị bắt.
“Tình nhân của cô hiện giờ đến bản thân mình còn khó có thể bảo vệ, cô cảm thấy anh ta còn có thời gian rảnh quan tâm đến chuyện của cô sao?”
Vẻ mặt Hứa Thanh Tuệ lập tức trở lên trắng bệch, việc Long Đại Thành bị bắt là kết quả dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ đến đước.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tuệ được Quân Nhật Đình thu vào trong đáy mắt, anh lên tiếng nói: “Nếu như cô đem những chuyện cô biết nói hết cho tôi, có lẽ tôi có thể cân nhắc về việc nên làm thế nào với đứa con của hai người?”
“Con tôi!”
Hứa Thanh Tuệ đột nhiên nhớ đến đứa con của cô và Long Đại Thành, trái tim cô ta như bị ai đó kéo lên, cô ta nói: “Anh đã làm gì con tôi?”
“Đứa trẻ hiện giờ vẫn an toàn, nhưng mà nếu như cô không chịu phối hợp thì tôi chỉ có thể đưa đứa trẻ đến nhà họ Long.”
“Không được, anh không được đưa con tôi về đó!”
Hứa Thanh Tuệ hét lớn, trong lòng cô ta rất rõ, một khi đứa trẻ quay về nhà họ Long thì cơ hội sống sót là rất nhỏ.
Dù sao lúc đầu, vì để báo thù Long Đại Thành đã dùng vũ lực để áp chế những người nhà họ Long không thuận theo anh ta, hiện giờ ở nhà họ Long không biết có bao nhiêu người trông mong được nhìn thấy anh ta gặp nạn, sao có thể đối xử tốt với con của anh ta chứ?
Quân Nhật Đình không nói gì, anh ngồi trên ghế làm việc với vẻ mặt khó đoán, chờ đợi Hứa Thanh Tuệ chủ động nói ra.
Hứa Thanh Tuệ vừa căm thù, vừa trăn trở, cuối cùng cô ta cũng thú nhận: “Tôi và Đại Thành quen biết là khi bố tôi và nhà họ Quân các anh quyết định hôn ước.
Khi đó, tôi đã gặp chút rắc rối, là anh ấy đã giúp đỡ tôi, sau này chúng tôi dần dần trở nên thân thiết hơn.
Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng hay nói chuyện với tôi, rất nhanh, tôi đã rung động trước anh ấy….”
Quân Nhật Đình cau mày, không đợi Hứa Thanh Tuệ nói xong đã lập tức cắt ngang: “Hứa Thanh Tuệ, thứ tôi muốn biết không phải là cô và anh ta quen biết nhau như thế nào, mà tôi muốn cô nói cho tôi biết chuyện của nhà họ Long đằng sau Long Đại Thành.”
Hứa Thanh Tuệ cắn răng nói: “Chuyện của nhà họ Long tôi cũng không biết gì nhiều, Đại Thành chưa từng cho tôi can thiệp vào.”
“Sao cơ?” Rõ ràng Quân Nhật Đình không tin lời cô ta nói.
“Anh tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng chỉ biết có thế.” Hứa Thanh Tuệ cũng mệt rồi, dù sao mọi chuyện cũng đã vỡ lở, cô ta không quan tâm nữa.
Quân Nhật Đình nghi ngờ nhìn cô ta, rốt cuộc cũng không hỏi nữa, anh lấy ra hai tập tài liệu từ trong ngăn kéo, ném cho Hứa Thanh Tuệ: “Cô ký đi.”
Hứa Thanh Tuệ theo bản năng giơ tay nhận lấy tập tài liệu, năm chữ “Đơn thỏa thuận ly hôn” bỗng hiện lên trong mắt cô ta, nhưng mà đây không phải điều khiến cô ta kinh ngạc, mà thứ khiến cô ta thực sự tức giận là nội dung thỏa thuận.
Tên đáng ghét Quân Nhật Đình, vậy mà dám đề nghị sát nhập tập đoàn Hứa Thị vào tập đoàn Quân Thị là khoản bồi thường cho việc cô ta ngoại tình.
“Quân Nhật Đình, sao anh dám?” Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình, cô ta hít sâu một hơi rồi cự tuyệt: “Tôi sẽ không ký tên, tôi sẽ không đưa tập đoàn Hứa Thị cho anh!”
Quân Nhật Đình lười nhác dựa lưng vào ghế, hờ hững nhún vai nói: “Sao cũng được, dù cô không ký tên thì tôi cũng có thể thu mua lại tập đoàn Hứa Thị, đưa thỏa thuận ly hôn cho cô, chẳng qua là muốn giảm bớt một số chuyện.
Nếu như cô không phối hợp thì tôi cũng có cách giải quyết.”
Sắc mặt Hứa Thanh Tuệ cực kỳ khó coi.
Nhưng không đợi cô ta đưa ra quyết định, Quân Nhật Đình giống như đã nắm chắc thành công, anh gọi Mạc Ly vào: “Đưa cô ta đến cục cảnh sát đi.”
“Vâng, tôi lập tức sẽ đưa cô ta đi.”
Niềm vui hiện lên trong mắt Mạc Ly khó có thể che giấu được.
Mặc dù vừa rồi cô ấy mới bị Quân Nhật Đình đuổi ra khỏi phòng khách, nhưng cô ấy vẫn luôn ở ngoài cửa nghe trộm hai người nói chuyện.
Cô ấy và Hứa Thanh Tuệ giống nhau, đều cho rằng cậu chủ giữ lại Hứa Thanh Tuệ là vì người phụ nữ kia, kết quả là cậu chủ căn bản không phải vì người phụ nữ đó.
Chuyện này khiến cô ấy không thể không vui mừng.
Tại Phần Lan, sau khi xem tin tức, Hứa Thanh Khê biết được Hứa Thanh Tuệ đã giải quyết xong mớ hỗn độn đó, lúc này cô mới có thể trút bỏ những lo lắng trong lòng, và hạ quyết tâm để bản thân quên đi Quân Nhật Đình, chuyên tâm ở lại nước ngoài, chăm sóc cho mẹ cô.
Chỉ là thực tế lại không tốt đẹp như những gì cô nghĩ.
Hứa Thanh Khê vẫn biết, mặc dù mẹ cô không nói gì, nhưng trong lòng bà luôn nhớ đến Hứa Thanh Tuệ.
Cũng vì thế, cô không dám nói với Huỳnh Mai chuyện lần này nhà họ Hứa gặp nạn.
Cô lên mạng tìm kiếm tin tức của nhà họ Quân cũng là để che giấu Huỳnh Mai.
Nhưng có đôi khi, có những chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra một cách rất trùng hợp.
Hôm đó, sau khi Hứa Thanh Khê xem tin tức xong thì nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của một người, cô vội vàng ra khỏi cửa mà quên không tắt máy tính.
Khi Huỳnh Mai đến giúp cô dọn dẹp nhà cửa, thì nhìn thấy tin tức liên quan đến nhà họ Hứa, xem xong bà ngẩn người.
Buổi tối hôm đó, khi Hứa Thanh Khê từ bên ngoài trở về thì nhìn thấy mẹ cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở phòng khách.
Nhưng mà bởi vì ánh điện mờ, cô không hề nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Huỳnh Mai.
“Mẹ, không phải con đã bảo mẹ không phải đợi con hay sao? Bệnh của mẹ mới khỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Hứa Thanh Khê nhầm tưởng rằng mẹ cô đang đợi cô, cô cảm động không thôi nhưng cũng lo lắng cho sức khỏe của mẹ.
“Mẹ không ngủ được.”
Huỳnh Mai nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Hứa Thanh Khê, khuôn mặt và vốn đang lạnh như băng lập tức trở lên ấm áp hơn nhiều.
Bà phức tạp nhìn Hứa Thanh Khê, đột nhiên không biết nên mở lời thế nào.
Hứa Thanh Khê vẫn không nhận ra sự khác thường của mẹ mình, cô cười nói:
“Vậy để con xem tivi với mẹ một lúc nhé.”
Nói xong, cô bước về phía Huỳnh Mai, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà, và đưa tay ra lấy điều khiển ở trên bàn, chuẩn bị mở tivi lên.
Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Huỳnh Mai vang lên bên tai cô: “Thanh Khê, có phải con vẫn còn hận cha và em gái con không?”.