Ông cụ Quân gật đầu: “Đúng vậy là như thế, không sai.”
“Vậy chúng ta có đủ vốn lưu động không? Ba tỷ không phải là một số tiền nhỏ.” Hứa Thanh Tuệ giả vờ lo lắng hỏi.
“Kinh phí chắc chắn không đủ, nhưng bố con và ông đã có chủ ý rồi.
Con không cần lo lắng, chỉ cần giúp Quân Nhật Đình quản lý tốt công ty là được.”
Ông cụ Quân hiển nhiên không muốn nói nhiều về tiền bạc nên tiếp nhận hời hợt.
“Chà, nếu ông cần sự giúp đỡ từ gia đình chúng con, ông nội, đừng khách sáo với con.
Con đã nhờ bố con gây quỹ ở đây.
Vậy thì ông chỉ cần nói chuyện với con mà thôi.”
Hứa Thanh Tuệ cố tình làm người tốt, để Ông cụ Quân biết rằng cô ấy tốt.
Ông cụ Quân cũng vì câu nói của cô mà xoa dịu rất nhiều tâm trạng u ám: “Được rồi, lúc cần sự giúp đỡ của con, ông nội nhất định sẽ nói.”
Hứa Thanh Tuệ gật đầu và lại khuyên nhủ: “Ông nhất định phải nói, ông nội.”
“Nhất định, nhất định.” Ông cụ Quân khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Ta sẽ nhờ quản gia đưa con đến gặp Hà Văn Tuấn, trước tiên tìm hiểu lịch trình của công ty, ngày mai con chính thức đến công ty.”
Hứa Thanh Tuệ không ngờ Ông cụ Quân lại có sức mạnh như vậy, cô chưa kịp nói thì ông ấy đã chủ động sắp xếp cho cô ta.
“Được, vậy con sẽ tìm hiểu tình hình của công ty trước.”
Vài phút sau, người quản gia đưa Hứa Thanh Tuệ đến văn phòng chủ tịch.
“Trợ lý Văn Tuấn.”
Người bảo vệ gõ cửa và đi vào, theo sau là Hứa Thanh Tuệ.
“Ông quản gia sao lại ở đây?”
Lời vừa dứt, Hà Văn Tuấn nhìn thấy sắc mặt của Hứa Thanh Khê hơi biến đổi, trong lòng liền có một dự cảm xấu.
“Ông chủ nhờ tôi đưa bà chủ qua, ngài muốn tôi thông báo cho anh biết trong thời gian cậu chủ đi vắng, cô ấy sẽ tạm thời thay mặt cậu chủ xử lý công việc, và cậu sẽ là người giúp đỡ.”
Người quản gia già không để ý đến vẻ mặt thay đổi của Hà Văn Tuấn, thuật lại ý của ông cụ Quân.
“Hà Văn Tuấn, trong thời gian này xin hãy chăm sóc cho tôi nhiều hơn.” Hứa Thanh Tuệ mỉm cười đưa tay ra, không nhìn ra vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Hà Văn Tuấn nhàn nhạt nhìn cô.
Nếu Hà Văn Tuấn không biết bộ mặt thật của cô, có lẽ đã bị vẻ ngoài vô hại lừa gạt.
“Mợ chủ khách sáo rồi.” Hà Văn Tuấn cười đáp.
“Tôi đã đưa người đến rồi, tôi về phòng chủ tịch trước đây.”
Thấy hai người có vẻ như quen nhau, quản gia ngỏ ý muốn ra về.
Sau khi Hứa Thanh Tuệ đợi quản gia đi khỏi, cô nhìn quanh văn phòng của Quân Nhật Đình và thấy rằng văn phòng này giống hệt Quân Nhật Đình, buồn tẻ và thật buồn tẻ.
Cô cong môi.
Đi đến bàn làm việc.
“Hà Văn Tuấn, tình hình của công ty bây giờ như thế nào và tôi cần phải làm gì?”
Sau khi Hứa Thanh Tuệ ngồi xuống, vừa kiểm tra tài liệu trên bàn vừa hỏi.
Hà Văn Tuấn hai mắt lóe lên, anh ta đáp: “Hiện tại phần lớn hoạt động kinh doanh của công ty đã được lệnh đình chỉ để điều tra, cũng không có nhiều tài liệu cần xem xét lại.
Cô chỉ cần xử lý một số tài liệu khoảng hai ngày một lần.”
Hứa Thanh Tuệ khẽ cau mày: “Đã ngừng kinh doanh rồi, chuyện này làm sao có thể?”
“Có lẽ là vì chuyện trốn thuế.” Hà Văn Tuấn nhẹ giọng đáp.
Hứa Thanh Tuệ trong lòng chìm xuống: “Tôi hiểu rồi, hôm nay có tài liệu nào cần xem xét lại không? Còn nữa anh bảo người đưa thống kê sản nghiệp ngừng kinh doanh của công ty đưa cho tôi xem.”
Tập đoàn Quân Thị được coi là vật sở hữu của cô ta, và cô ta không muốn thu hẹp lãnh thổ của tập đoàn Quân Thị vì chuyện này.
Vì lý do này, Hứa Thanh Tuệ không nhận thấy sự đúng đắn trong lời nói của mình.
Hà Văn Tuấn nhìn cô một cái thật sâu: “Đây là những tài liệu tôi chưa xem qua.
Cô có thể xem trước.
Tôi ra ngoài bây giờ để sắp xếp cho người thống kê.”
“Đi đi.”
Hứa Thanh Tuệ đọc tài liệu mà không cần tra cứu.
Sau khi Hà Văn Tuấn rời khỏi văn phòng, anh ấy thực sự đã sắp xếp người làm công tác thống kê trước khi trở lại văn phòng.
Anh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Chủ tịch quả nhiên không sai.
Nhà họ Hứa bây giờ nhân cơ hội can thiệp vào chuyện của công ty.
Những tin tức ở nước ngoài, mấy ngày này không cần gửi cho tôi, tôi sẽ xử lý.
“
“Tôi biết rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên điện thoại: “Ông chủ bến đó có chuyện gì không?
“Không, chủ tịch đã sắp xếp rồi.”
Trong vài ngày tới, tập đoàn Quân Thị phải đối mặt với nhiều công ty khác nhau cướp tài nguyên và Hứa Thanh Tuệ sẽ cống hiến hết mình cho tập đoàn Quân Thị.
Với sự cống hiến của cô ấy, ngay cả bà Quân, người luôn không hài lòng với cô ấy, cũng không thể không thay đổi cái nhìn về cô ấy.
Điều đáng tiếc là ngay cả như vậy, tài sản của tập đoàn Quân Thị cũng bị sụt giảm nghiêm trọng, đối tác lâu năm gián đoạn hợp tác, những cổ đông trụ vững trong tập đoàn Quân Thị thì lại hoảng sợ vì họ không thể nhìn thấy Quân Nhật Đình ra ngoài.
Tất nhiên, những điều này chưa đủ để khiến tập đoàn Quân Thị lâm vào cảnh hỗn loạn, điều khiến tập đoàn Quân Thị hoảng sợ chính là việc ngân hàng đòi nợ và lệnh ở trên để thu hồi tỷ tiền thuế mà tập đoàn Quân Thị đã chốn thuế.
Ngay cả khi một số nhân viên bắt đầu từ chức, Hứa Thanh Tuệ vẫn không thể ngăn cản họ và không muốn ngăn cản họ.
Chỉ trong vài ngày, nhân sự của tập đoàn Quân Thị đã giảm đi một nửa.
“Ông nội, do con vô dụng.”
Ngày này, Hứa Thanh Tuệ đã đến tìm ông Quân để báo cáo công việc của mình và đổ lỗi cho bản thân về hoàn cảnh hiện tại của tập đoàn Quân Thị: “Conkhông thể giữ tài nguyên của công ty.
Nhiều công ty đã lấy đi, và thậm chí cả nhân viên đã không giữ lại được.
Rất nhiều công việc hiện không thể tiến hành bình thường.
“
Ông cụ Quân cũng lo lắng, nhưng ông không thể tức giận khi đối mặt với Hứa Thanh Tuệ: “Không sao đâu, những việc này ta đã sớm dự kiến rồi.”
“Ông ơi, khi nào thì Nhật Đình mới có thể ra ngoài được? Có phải vì chúng ta không đủ kinh phí không? Nếu mọi việc tệ hơn, con sẽ nhờ bố tìm ra giải pháp.”
Ông cụ Quân không muốn nói chuyện với Hứa Thanh Tuệ, nhưng tình hình hiện tại không dung thứ cho ông ấy: “Kinh phí thực sự hơi ít, Thanh Tuệ, con là một đứa bé tốt, vậy hãy lấy một tỷ từ gia đình và sử dụng tập đoàn Quân Thị để vay một tỷ đồng.
Hai mươi phần ba số cổ phần có thể được thế chấp.
“
Hứa Thanh Tuệ ánh mắt lóe lên, lão già này cuối cùng cũng không kiên trì, nhưng hai mươi phần trăm mà muốn một tỷ, không phải quá ngây thơ sao?
“Một tỷ, nhiều lắm.
Đến giờ bố con mới thu được khoảng triệu.
Vì vậy, ông ơi, chúng ta sẽ không lấy hai mươi phần trăm cổ phần này đâu.
Con tin rằng ông nội sẽ không để chúng ta phải khổ.
Con sẽ để bố lấy hai mươi phần trăm cổ phần cho người khác vay.
Chỉ cần Nhật Đình được mang ra ngoài, con tin rằng những vấn đề này có thể được giải quyết trong tay Nhật Đình.”
Ông cụ Quân xúc động nói: “Nếu con không thể nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần.
Vậy nếu tìm được người khác, thì thông báo cho ông, ông sẽ tìm bố con để nói chuyện.”
Hứa Thanh Tuệ có chút bất mãn, cô cảm thấy ông cụ Quân không tin mình, nhưng trên mặt không hiện ra, gật đầu nói: “Được, vậy con sẽ nghe lời ông nội.”
Vào buổi tối, Hứa Thanh Tuệ trở về nhà họ Hứa với số cổ phần mà ông cụ Quân đã chuyển nhượng.
“Thanh Tuệ, tình hình của nhà họ Quân như thế nào? Khi nào thì thu lưới?”.