Chương
Hai người đi bộ đến một khu biệt thự dùng để nghỉ phép gần bờ biển. Mặt trời dân dần nhô lên từ phía chân trời. Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ, sau đó dùng chìa khoá mở một gian phòng có tâm nhìn tốt nhất.
Trong nháy mắt khi mở cửa phòng ra thì bước chân Đường Hoa Nguyệt thoáng dừng lại một chút. Nhưng rất nhanh cô đã giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục bước đi.
Trong lúc Hoäc Anh Tuấn tự mình ngồi xổm trong công viên hái hoa đã tìm người, để họ chạy đến nơi này trang trí phòng. Cho đến khoảng mười phút trước khi bọn họ tới đây thì những công nhân đó mới vừa rời đi.
Anh đã rất mong chờ phản ứng của Đường Hoa Nguyệt khi bước chân đến biệt thự này, nhưng dường như Đường Hoa Nguyệt lại không có phản ứng gì. Cách trang trí trong phòng này, hoa tươi, ánh đèn, bong bóng, vân vân đều giống như cảnh tượng anh cầu hôn cô sáu năm về trước.
Lúc vừa ra khỏi trại giam thì Hoắc Anh Tuấn mang đầy thái độ thù địch. Khi anh cưới Đường Hoa Nguyệt là vì hi vọng có thể trói người phụ nữ “điên rồ” này lại bên người mình để tra tấn một chút. Nhưng bây giờ anh chỉ muốn dùng mấy hành động nho nhỏ này để che lấp đi những kí ức đau khổ kia của Đường Hoa Nguyệt. Cho dù chỉ là những hành động tầm thường.
Nhưng nhìn tình cảnh bây giờ thì chỉ sợ là Đường Hoa Nguyệt đã quên từ lâu rồi, giống như thể cô chưa từng để ý đến vậy.
Hoắc Anh Tuấn đứng sau Đường Hoa Nguyệt, anh cười khổ một cái. Cho dù anh đã từng nghĩ những gì đã chuẩn bị hôm nay là chỉ là một vở kịch độc thoại, thì anh cũng chấp nhận tiếp tục diễn tiếp.
Không có cách nào cả, anh cũng biết mình là người cố chấp, không có tình cảm, cũng không hiểu tình cảm. Thế nhưng những chuyện liên quan đến tình yêu đều là do Đường Hoa Nguyệt dạy cho anh. Từ sau khi bọn họ chia tay thì anh không còn được nếm trải mùi vị của tình yêu nữa.
Bây giờ anh tình nguyện chăm chỉ không ngừng học hỏi.
Học cách tin tưởng, học các nuông chiều một ai đó hết lòng hết dạ, học các đem tất cả của mình giao cho đối phương… Thế nhưng người đã từng dạy anh kia, bây giờ đã cách anh rất xa, anh dường như không thể đuổi kịp nữa.
Anh làm như không có việc gì dẫn Đường Hoa Nguyệt đi lên tâng cao nhất của biệt thự để ngắm cảnh. Trên đây trải một tấm thảm nhung dê thật dày, và hàng chục tấm đệm bông khác nữa tạo thành một không gian êm ái, vừa đủ chỗ cho hai người ngồi.
Ởmột góc thảm còn buộc một con chó con lông màu trắng tuyết, là Maltese. Là loại mà Đường Hoa Nguyệt từng nói muốn nuôi trong nhà.
Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt từ khi nhìn thấy con chó trắng nhỏ kia đã có chút thay đổi. Cô bước lên hai bước cởi dây thừng trên cổ nó ra, nhận thấy cậu chàng lông trắng nhỏ bé này không ngừng run rẩy, thì cô khẽ “a” lên một tiếng, rồi vội vàng dùng áo khoác trên người làm thành tấm chăn ủ lấy thứ nhỏ bé chẳng to hơn năm tay mình là bao này.
Chó con cảm nhận được hơi ấm, khéo léo dùng đầu mũi ẩm ướt cọ vào tay Đường Hoa Nguyệt, nép vào lòng bàn tay của cô và rên mấy tiếng hừ hừ thoải mái.
Chỉ là một chú chó con, lại còn chưa dứt sữa được bao lâu. Cọ cọ đến mức trái tim của Đường Hoa Nguyệt đều mềm nhữn.
Từ sau khi làm mẹ thì dường như mỗi lần nhìn thấy mấy thứ nho nhỏ, rất cần đến sự chăm sóc và bảo vệ như thế này thì Đường Hoa Nguyệt đều không thể bỏ qua nổi. Chuyện này làm cô nhớ đến hình ảnh con gái mình lúc vừa mới sinh ra đã đặt trong lồng kính mấy tháng, dáng người chỉ nhỏ bé như một con chó sữa nhỏ.
Hoắc Anh Tuấn thở dài một hơi, anh nhìn Đường Hoa Nguyệt cười híp mắt ngồi xuống tấm thảm, trong lòng trở bên yên bình. Ít nhất thì mấy chuyện anh làm hôm nay có thể đổi lấy một nụ cười nhẹ nhàng của cô, như vậy là đủ rồi.
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh Đường Hoa Nguyệt, nghĩ cách cố gắng xích lại gần cô hơn một chút. Vừa rồi Đường Hoa Nguyệt vẫn luôn nhìn con cún một cách âu yếm, nhưng lúc này cô lại vô cùng không vui nhìn về phía anh: “Để cho bé con này nằm đây đón gió lạnh, đúng là việc mà tổng giám đốc Hoäc có thể làm ra được”.
Hoắc Anh Tuấn biết mình nói nhiều sai nhiều, nên chỉ có thể nở một nụ cười xin lỗi, không nói chuyện nữa.