Chương
Hoắc Anh Tuấn nhìn xung quanh rồi liền đưa La Cơ Vị Y vào một cửa hàng quần áo vừa khai trương, thay trang phục thường ngày của người dân địa phương, sau đó đội mũ.
Tâm vóc của hai người tương đương với người Âu Mỹ nên trông họ không quá khác biệt giữa đám đông.
Hoắc Anh Tuấn rất có tài ngôn ngữ, bình thường hay nói tiếng Anh giọng Pháp, lúc này anh ta rất tò mò muốn nói chuyện với người đi đường trong công viên, những người này.
tuy rằng thân thiện, nhưng họ chỉ nói chuyện với Hoắc Anh Tuấn về những thông tin không quá quan trọng, một khi Hoắc Anh Tuấn hỏi sâu hơn, bọn họ sẽ rời đi với vẻ mặt cảnh giác và lắc đầu.
Chỉ sau vài chục phút, Hoắc Anh Tuấn mới đoán ra được nguồn gốc của thị trấn này – hóa ra nó là một thị trấn nhân tạo mới với lịch sử chỉ gần năm..
Tiện ích ở đây vô cùng đầy đủ, kể cả cư dân đi chơi cả đời thì cũng có thể sống sung túc, cư dân ở đây đều là những người đã chán ngán với sự hào nhoáng, xô bồ của thành phố lớn, muốn tìm lại cuộc sống của họ ở đây, một cuộc sống bình thường và bình yên.
Điều quan trọng nhất là thị trấn này là một địa điểm khó tìm thấy trên bản đồ, và rất ít người ngoài có thể vào.
Ngay lúc đó, Hoắc Anh Tuấn thậm chí còn nghĩ tới “Ký ức hoa đào” hồi nhỏ đã học trong sách giáo khoa, đây không lẽ chính là nguồn gốc của Ký ức hoa đào?
La Cơ Vị Y cảm thấy rùng mình, nhưng Hoắc Anh Tuấn nhìn hồ nước nhân tạo vô tận trước mặt và nói:”Cậu không nghĩ rằng Hoắc Thừa Vọng này rất có phúc sao? Đã có thể tìm được một nơi tốt như vậy, nhưng đó là một tiếc không bao lâu được tận hưởng thì đã chết rồi. “
“Ông chủ … Tôi nghĩ đi nghị lại thì chắc chắn chỗ này có ám sát”
Hoắc Anh Tuấn cười cười nhìn cậu ta một cái: “Nếu như cậu tới, cậu sẽ an toàn. Đi thôi, chúng ta đến thẳng chỗ của hắn”
Mặc dù tọa độ mà La Cơ Vị Y tìm được không chính xác, nhưng số tòa nhà và số nhà trên “cõi bồng lai” thật tự tồn tại đều hoàn toàn tương hợp.
Hoắc Anh Tuấn cố gắng hết sức để nở một nụ cười thân thiện và tốt bụng, rồi bấm chuông trên cửa.
Anh bấm chuông rất lâu nhưng không thấy động tĩnh gì, Hoắc Anh Tuấn lo lắng lùi về phía sau một bước, cảm thấy hôm nay mọi chuyện thật sự không ổn.
Anh vô thức ngẩng đầu nhìn về phía ban công tầng hai của tòa nhà dành cho một gia đình này, không ngờ lại nhìn thấy một bà cụ ngồi trên xe lăn, đang chăm chú quan sát anh và La Cơ Vị Y.
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một lúc, liền lớn tiếng giải thích ý định của mình với bà cụ, nhưng bà cụ dường như đang bị thất thần, không động đậy, điếc tai và không nghe thấy tiếng kêu của anh.
Hoắc Anh Tuấn trong lòng chửi thề một câu, sau đó hỏi bà cụ có biết một người đàn ông người phương Đông trước đây sống ở đây không.
Nhưng bà cụ không biết là giả câm điếc hay là có vấn đề gì nên quay đầu lại, không nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.
“Sếp Hoäc…sếp Hoắc! Đừng tức giận…… Đừng tức giận, bà ấy chỉ là một bà già có vấn đề về não thôi mà!”
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, bất lực cử động cổ họng “đi thôi”
Bóng dáng nhìn Hoắc Anh Tuấn và La Cơ Vị Y đã biến mất khỏi tâm mắt, bà cụ vừa đờ đãn đứng dậy khỏi xe lăn, sau đó trốn vào nhà, cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn đến một dãy số được mã hóa ngắn gọn.
“Có người tìm đến rồi”
Hoắc Anh Tuấn thất bại quay trở về tay trắng, đi cùng La Cơ Vị Y đặt phòng ở khách sạn bằng một giấy chứng minh nhân dân giả.
Thời điểm điện thoại di động được kết nối với wifi, trong đầu Hoắc Anh Tuấn đột nhiên nghĩ ra được điều gì đó.
Chương
Không sai, dữ liệu và tín hiệu tuyệt đối không bao giờ lừa người.
Những người sống trong thị trấn nhỏ này, dù muốn cách ly với thế giới đến đâu, cũng không thể không gọi điện và không lướt Internet.
Hoắc Anh Tuấn lập tức mở máy tính xách tay lên, tập trung đánh bàn phím, chỉ mất mười phút là xong!
Tất cả cáp quang, trạm phát, tháp tín hiệu bao phủ mảnh đất này đều chiếu trên màn hình máy tính của anh. Tất cả dữ liệu từ khi xây dựng thị trấn nhỏ này đều trong mắt của Hoắc Anh Tuấn. Anh kiên nhãn tìm dữ liệu về quá trình xây dựng ban đầu của thị trấn này năm trước!
Đồng tử của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên co rút lại, năm nay là năm Hoắc Thừa Vọng chết!
Làm sao có thể … Trên đời làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Điều này cũng có nghĩa là khi Hoắc Thừa Vọng đến Las ‘Vegas lần đầu tiên cách đây hơn năm, nơi đây quả thực là một thành phố hoang vắng, đủ loại người tụ tập ở đây để sưởi ấm lẫn nhau.
Nhưng đã là tháng thứ hai sau cái chết của Hoắc Thừa Vọng, dường như ở đây có một mỏ vàng từ trên trời rơi xuống, sở hữu của cải từng tấc đất ở đây đủ để con người ta đổi đời.
Trong hai mươi hai năm sau đó, đã có những thay đổi nhanh chóng hàng năm.
Cứ như thể … như thể đất trời đã ban tặng cho những điều may mắn sau khi Hoắc Thừa Vọng qua đời.
Hoắc Anh Tuấn nhíu chặt mày, anh vốn tưởng rằng nơi này rất nguy hiểm, cho nên cố ý mang theo nhiều người và còn lái xe chống đạn, nhưng cho tới nay chỉ gặp phải bí ẩn này đến bí ẩn khác.
Những bí ẩn này càng ngày càng lớn giống như quả cầu tuyết, khiến đầu óc của Hoắc Anh Tuấn gần như không thể xoay chuyển.
Ở nơi này yên tĩnh thanh bình nhưng lại tràn ngập điềm gở và kỳ quái khắp nơi, Hoắc Anh Tuấn bắt đầu nhớ Đường Hoa Nguyệt hơn bao giờ hết.
Anh không thể nhớ bắt đầu từ khi nào, trong thế giới rộng lớn này, chỉ có nơi có Đường Hoa Nguyệt mới khiến Hoắc Anh Tuấn cảm thấy như ở nhà.
Màn đêm buông xuống, Hoắc Anh Tuấn lại lẻn vào lưới an toàn của thị trấn nhỏ này, anh không tìm ra được ai sống ở đây, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ và hữu quả nhất ——Mỗi thành phố, bất kể lịch sử dài hay ngắn, sẽ có lịch sử địa phương riêng.
Hoắc Anh Tuấn nhanh chóng tìm chỗ đặt những kho báu này, hóa ra nó được giấu kín ở một viện bảo tàng nhỏ!
Điều này còn đáng để kiểm tra hơn nữa, Hoắc Anh Tuấn và La Cơ Vị Y, mỗi người mặc đồ đen, đi vào cửa sổ bảo tàng lúc nửa đêm.
Hoắc Anh Tuấn đang nhìn những đồ vật kỷ niệm đặt ở hai bên lối đi với vẻ thiếu hứng thú, liền nghe thấy La Cơ Vị Y kinh hãi hét lên: “Sếp Hoắc!”
Hoắc Anh Tuấn cũng sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một bóng người đen kịt chiếu xiên trên mặt đất trong phòng trưng bày hình tròn cuối hành lang.
Từ góc nhìn của họ, không thể nhìn thấy người đó đang ở đâu, nhưng xét từ cái bóng của người đó, đó hẳn là một người đàn ông vạm vỡi Vẻ mặt của Hoäắc Anh Tuấn lập tức trở nên căng thẳng, tay phải ấn vào sau thắt lưng, hô hấp chậm lại, bước chân nhanh chóng âm thầm lướt về phía trước.
Khoảnh khắc xông vào phòng trưng bày, cái bóng cho thấy hình như người này đang cầm cái gì đó ở trên tay.
Cả không gian yên lặng không có bất kì âm thanh nào khác, Hoắc Anh Tuấn gần như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Cái bóng đó không phải của con người, nhưng nó còn đáng sợ hơn con người – đó là một bức tượng người đàn ông có chiều dài toàn diện, cực kỳ chân thực.
Hoắc Anh Tuấn cảm thấy cả người cứng đờ, tim đập thình thịch, muốn lớn tiếng chửi thề, trên đời này làm sao lại có chuyện quái gở, vớ vẩn như vậy?
Thật là nực cười quá đi!
Tại sao trong bảo tàng tư nhân của thị trấn này lại có một bức tượng giống hệt Hoắc Thừa Vọng?
Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng thở một hơi, sau đó đặt đồ vật trong tay xuống.
Chương
La Cơ Vị Y cũng thực sự cảm thấy việc này hết sức kỳ quặc, chỉ dựng một bức tượng, bên cạnh bức tượng còn có đèn vĩnh cửu, và ký tự La Mã kỳ lạ được viết lộn xộn giữa các ngọn đèn… Đây trông giống như nơi thờ cúng!
“Cái này… nơi này, Hoắc Anh Tuấn, không phải chú hai của anh đắc tội với ai đó ở đây đó chứ…?” La Cơ Vị Y run rẩy bước đến gần Hoặc Anh Tuấn “Ông chủ, anh có cảm thấy bầu không khí ở đây rất u ám không?”
“Đừng nói về mấy thứ đó nữa”
Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình gửi cho đàn em, đối phương nhanh chóng nhắn tin lại, “Đây là nghi lẽ chúc phúc cổ xưa tại địa phương, họ cho rằng nghỉ lễ này có thể phù hộ cho những người ở trong vòng tròn đó không gặp phải tai hoạ và luôn luôn gặp may mắn”
Thật là nực cười.
Người chết rồi sao còn có thể không gặp tai hoạ chứ?”
Trừ khi… anh ta vẫn còn sống.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, anh gạt đi hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trầm giọng nói: “Đi khỏi đây thôi, xoá sạch sẽ hết dấu vết của chúng ta đi”
“Tuân lệnh! Ông chủ, anh đừng đi nhanh như vậy… đợi tôi với!”
Sau khi trở lại phòng khách sạn, Hoắc Anh Tuấn im lặng hồi lâu đối mặt với tất cả được các thông tin đã thu thập được trong ngày hôm nay.
Điều duy nhất có thể chắc chắn lúc này là nhiều năm về trước Hoặc Thừa Vọng đã làm chuyện gì đó ở đây, hơn nửa ông ta còn có một mối quan hệ mất thiết không thể tách rời với thị trấn này.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Anh Tuấn đã đưa theo La Cơ Vị Y bắt đầu điều tra những người có khả năng đã từng giao du với Hoặc Thừa Vọng hoặc cùng độ tuổi và từng sống cùng chỗ với ông ta.
Nhưng phản ứng của những người này gần như đều thống nhất với nhau…
Bất luận là hỏi đường, hay là nói về vẻ đẹp và sự thịnh vượng bậc nhất của thị trấn này, những người này đều sẽ cười híp mắt và nói với Hoắc Anh Tuấn vài câu, thế nhưng khi Hoắc Anh Tuấn vòng vò dò hỏi hoặc nói thẳng về cái tên “Hoắc Thừa Vọng”, sắc mặt của những người dân sẽ ngay lập tức thay đổi, thái độ cực kỳ cảnh giác đuổi Hoắc Anh Tuấn đi, còn nói họ chưa bao giờ nghe nói về người này.
Sau bảy lần gặp gỡ người dân, La Cơ Vị Y nhìn danh sách trong tay, khá bực bội nói: “Chỉ còn lại hai người cuối cùng thôi, tổng giám đốc Hoắc, hay là chúng ta…”
“Không cần đâu” Hoắc Anh Tuấn tóm gọn dấu vết, rồi nhìn lên trời và thấp giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây thôi, vừa rồi camera trên tường cứ quay về hướng chúng ta, cậu có nhìn thấy không? Đây đã là lần thứ trong ngày hôm nay rồi. Nếu chúng ta còn ở lại đây, chắc chăn không thể hỏi ra điều gì đâu, còn có thể sẽ gặp nạn nữa”
La Cơ Vị Y trợn tròn hai mắt, cậu ta cũng ngẩng đầu lên xem xét, chỉ thấy ống kính camera giống như một người đang quay lén, khi La Cơ Vị Y đi tới đó, nó cũng xoay theo, rồi tiếp tục hướng về phía đường phố sầm uất.
Tất cả những người trong cả thị trấn này có khả năng ghi nhớ về Hoắc Thừa Vọng đều đã bị chặn họng.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên đầy vẻ giễu cợt, anh không thể kéo căng mãi như này được, ngược lại điều này chứng tỏ đối phương sắp xuất đầu lộ diện.
Hai người họ tiếp tục bước về phía trước, họ rời khỏi thị trấn mà không mang theo bất kỳ hành lý nào, tất cả đều để lại hết ở khách sạn.
Trên đường cao tốc, La Cơ Vị Y đột nhiên nói: “Ông chủ, thật ra vẫn còn bạn học năm đó của Hoắc Thừa Vọng, ông ta hiện đang sống ở một thị trấn cách phía tây nơi này km, nơi đó chắc hẳn sẽ an toàn hơn một chúng, chúng ta có cần đến đó xem thử không?”
Hoắc Anh Tuấn im lặng cân nhắc một chút, sau đó anh trức tiếp lái xe về phía Cơ Vị Y cũng thực sự cảm thấy việc này hết sức kỳ quặc, chỉ dựng một bức tượng, bên cạnh bức tượng còn có đèn vĩnh cửu, và ký tự La Mã kỳ lạ được viết lộn xộn giữa các ngọn đèn… Đây trông giống như nơi thờ cúng!
“Cái này… nơi này, Hoắc Anh Tuấn, không phải chú hai của anh đắc tội với ai đó ở đây đó chứ…?” La Cơ Vị Y run rẩy bước đến gần Hoặc Anh Tuấn “Ông chủ, anh có cảm thấy bầu không khí ở đây rất u ám không?”
“Đừng nói về mấy thứ đó nữa”
Hoắc Anh Tuấn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm hình gửi cho đàn em, đối phương nhanh chóng nhắn tin lại, “Đây là nghi lẽ chúc phúc cổ xưa tại địa phương, họ cho rằng nghỉ lễ này có thể phù hộ cho những người ở trong vòng tròn đó không gặp phải tai hoạ và luôn luôn gặp may mắn”
Thật là nực cười.
Người chết rồi sao còn có thể không gặp tai hoạ chứ?”
Trừ khi… anh ta vẫn còn sống.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Hoắc Anh Tuấn nhắm mắt lại, anh gạt đi hết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trầm giọng nói: “Đi khỏi đây thôi, xoá sạch sẽ hết dấu vết của chúng ta đi”
“Tuân lệnh! Ông chủ, anh đừng đi nhanh như vậy… đợi tôi với!”
Sau khi trở lại phòng khách sạn, Hoắc Anh Tuấn im lặng hồi lâu đối mặt với tất cả được các thông tin đã thu thập được trong ngày hôm nay.
Điều duy nhất có thể chắc chắn lúc này là nhiều năm về trước Hoặc Thừa Vọng đã làm chuyện gì đó ở đây, hơn nửa ông ta còn có một mối quan hệ mất thiết không thể tách rời với thị trấn này.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Anh Tuấn đã đưa theo La Cơ Vị Y bắt đầu điều tra những người có khả năng đã từng giao du với Hoặc Thừa Vọng hoặc cùng độ tuổi và từng sống cùng chỗ với ông ta.
Nhưng phản ứng của những người này gần như đều thống nhất với nhau…
Bất luận là hỏi đường, hay là nói về vẻ đẹp và sự thịnh vượng bậc nhất của thị trấn này, những người này đều sẽ cười híp mắt và nói với Hoắc Anh Tuấn vài câu, thế nhưng khi Hoắc Anh Tuấn vòng vò dò hỏi hoặc nói thẳng về cái tên “Hoắc Thừa Vọng”, sắc mặt của những người dân sẽ ngay lập tức thay đổi, thái độ cực kỳ cảnh giác đuổi Hoắc Anh Tuấn đi, còn nói họ chưa bao giờ nghe nói về người này.
Sau bảy lần gặp gỡ người dân, La Cơ Vị Y nhìn danh sách trong tay, khá bực bội nói: “Chỉ còn lại hai người cuối cùng thôi, tổng giám đốc Hoắc, hay là chúng ta…”
“Không cần đâu” Hoắc Anh Tuấn tóm gọn dấu vết, rồi nhìn lên trời và thấp giọng nói: “Chúng ta rời khỏi đây thôi, vừa rồi camera trên tường cứ quay về hướng chúng ta, cậu có nhìn thấy không? Đây đã là lần thứ trong ngày hôm nay rồi. Nếu chúng ta còn ở lại đây, chắc chăn không thể hỏi ra điều gì đâu, còn có thể sẽ gặp nạn nữa”
La Cơ Vị Y trợn tròn hai mắt, cậu ta cũng ngẩng đầu lên xem xét, chỉ thấy ống kính camera giống như một người đang quay lén, khi La Cơ Vị Y đi tới đó, nó cũng xoay theo, rồi tiếp tục hướng về phía đường phố sầm uất.
Tất cả những người trong cả thị trấn này có khả năng ghi nhớ về Hoắc Thừa Vọng đều đã bị chặn họng.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn nhếch lên đầy vẻ giễu cợt, anh không thể kéo căng mãi như này được, ngược lại điều này chứng tỏ đối phương sắp xuất đầu lộ diện.
Hai người họ tiếp tục bước về phía trước, họ rời khỏi thị trấn mà không mang theo bất kỳ hành lý nào, tất cả đều để lại hết ở khách sạn.
Trên đường cao tốc, La Cơ Vị Y đột nhiên nói: “Ông chủ, thật ra vẫn còn bạn học năm đó của Hoắc Thừa Vọng, ông ta hiện đang sống ở một thị trấn cách phía tây nơi này km, nơi đó chắc hẳn sẽ an toàn hơn một chúng, chúng ta có cần đến đó xem thử không?”
Hoắc Anh Tuấn im lặng cân nhắc một chút, sau đó anh trức tiếp lái xe về phía Tây.
Chương
“Bạn học cũ” của Hoắc Thừa Vọng là “con sâu” xã hội điển hình, khi còn trẻ thì tiêu xài hoang phí tiền của gia đình, sinh hoạt bẩn thỉu, khi về già bơ vơ không nơi nương tựa, thân bại danh liệt, chỉ có thể kiếm chút tiền ăn cơm nhờ vào lao động cực khổ.
Không khó để tưởng tượng ra nếu như Hoắc Thừa Vọng còn sống, nói không chừng ông ta cũng rơi vào cảnh này.
Thế nhưng Hoắc Anh Tuần lại thích người như thế, chỉ cần có tiền là đảm bảo sẽ nói ra hết tất cả manh mối mấu chốt.
Quả nhiên là vậy, người họ Hà này chưa ngoài tuổi và thật sự rất cổ hủ, cả người ông ta khom xuống, mở miệng ra là thấy toàn răng vàng.
Hoắc Anh Tuấn không thể che giấu sự ghê tởm nhìn ông †a, sau đó trực tiếp lấy ra chiếc túi giấy kraft dày cộp đựng tiền mặt, thẳng tay đưa cho ông ta.
Ông ta gật đầu cúi chào, cố gắng nói tiếng mẹ đẻ mà đã lâu không được nói: “Thưa ông, đại ân đại đức của ông cả đời này tôi sẽ không quên! Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm bò cho ông! Ông muốn tôi làm gì, dù là lên núi đau xuống biển lửa tôi cũng sẽ làm theo!”
Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn ông ta một cái. “Không cần. Tôi chỉ cần ông nói vài câu, biết hoặc là không biết về người đàn ông tên là Hoắc Thừa Vọng, ông có còn nhớ không?”
Một tia do dự loé lên trong mắt người thợ sửa xe, ông ta mạnh dạn ngẩng đầu nhìn Hoắc Anh Tuấn, dường như từ khuôn mặt của vị ân nhân giàu có này, ông ta có thể nhận ra điểm nào đó rất giống với Hoắc Thừa Vọng.
Ông ta trợn trừng mắt, “Chuyện này… à, trí nhớ của tôi cũng không được tốt lắm, cái tên này dường như có một chút ấn tượng, thế nhưng để nhớ lại thì có vẻ hơi khó…”
Hoặc Anh Tuấn cười lạnh lùng, anh lại lấy ra một tấm sức từ túi áo rồi kẹp nó giữa hai ngón tay, dụ ông ta giống như dụ một con chó Pug, “Ông đừng vội, ông có thể từ từ suy nghĩ”
Trên… trên tấm séc này có bao nhiêu số vậy chứ? Thợ sửa xe không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, nếu như vị ân nhân này mất kiên nhẫn rồi hối hận thì phải làm sao đây!
Thợ sửa xe lập tức mỉm cười cầm lấy tấm séc, gấp lại thật cẩn thận cất vào trong túi, thần bí nói: “Hoắc Thừa Vọng này, tôi nhớ ông ấy mà! Năm đó chúng ta đã cùng nhau uống rượu một vài lần trong nhà rồi! Mọi người đều biết ông ấy là một người giàu có, thế nhưng mối quan hệ của ông ấy với gia đình không tốt lắm, thỉnh thoảng ông ấy vung tiên một cách xa hoa, nhưng lại đôi khi phải vay đông mượn tây mới có tiền tiêu..”
“Nói vào trọng tâm đi!” La Cơ Vị Y hét lên.
Thợ sửa xe tùng mình, “Vậy, vậy anh nói xem, cái gì mới là trọng tâm…”
“Sao ông ấy lại chết, ông có biết không?”
Thợ sửa xe tiền lại gần, hạ giọng nói đầy bí ẩn: “Ôi trời, nói đến việc này thì anh hỏi đúng người rồi đó! Mặc dù nói tôi và Hoắc Thừa Vọng là bạn rượu của nhau, thế nhưng khi ông ấy xảy ra tai nạn, tôi cũng ở ngay gần đó!”
Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, ngập ngừng nhìn đối phương, người đàn ông kia lập tức giơ ba ngón tay lên thề: “Tôi nói thật đó! Lúc đó tôi đang lái xe chở một cô gái xuống phố cách đó chỉ hai con đường! Tôi chỉ nghe thấy một tiếng “bùm” phía xa, còn có cả đám đông ồn ào hét lên! Tôi lại là người ham vui, vì vậy tôi đã chạy thẳng đến đó, trời ơi, đó là một bi kịch! Người lái xe gây ra tai nạn chết ngay tại chỗ, chết còn thảm hơn Hoắc Thừa Vọng rất nhiều! Haiz… tôi cũng không biết nên nói thế nào, người đó cũng rất đáng thương, thế nhưng Hoắc Thừa Vọng cũng vô tội. Anh nói xem có phải không?”
“Ông nhìn rõ người trong xe, chắc chăn đó là Hoắc Thừa Vọng?”
“Đương nhiên rồi, tôi cực kỳ chắc chắn! Hôm trước tôi vừa mới công ông ấy uống rượu, sao tôi có thể nhận nhầm cơ chứ!
Tôi còn gọi xe cấp cứu cho ông ấy mà, thế nhưng cũng vô dụng…”
Hoắc Anh Tuấn cắt ngang tiếng thở dài của ông ta, “Vậy ông mới nói về người đáng thương kia là có ý gì?”
“Ôi, chuyện này đã gây chấn động cả thị trấn vào thời điểm đó. Cảnh sát đã điều tra rất kỹ càng. Người lái xe gây ra vụ tai nạn cùng là người nước ta, anh ta sống trong một toà nhà cũ bên cạnh một khu ổ chuột, một mình anh ta làm mấy công việc rất cực khổ. Mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, anh ta chạy giao hàng đường dài cả ngày lẫn đêm, lái xe mệt mỏi và ngủ gật khi về đến thành phố nên mới xảy ra tai nạn. Vợ của anh ta là người tàn tật, con trai anh ta có vấn đề về trí tuệ, sau khi người lao động duy nhất trong nhà không còn nữa, hai mẹ con họ chỉ có thể sống dựa vào số tiền trợ cấp ít ỏi. Lúc đó, chuyện này còn được đưa lên trang nhất mấy ngày liền…”
Chương
Từ trong xưởng sửa xe bước ra ngoài, Hoắc Anh Tuấn nhìn đám mây đen tích tụ dần phía chân trời, anh sẽ thở dài.
La Cơ Vị Y ngập ngừng hỏi anh: “Ông chủ, chúng ta bây giờ trở về LA hay là thế nào ạ?”
“..Không. Tiếp tục lái xe đến sòng bạc ở trung tâm, tôi phải đi gặp gia đình của người tài xế đã gây ra tai nạn”
Ở phía bên kia trái đất, vào buổi tối, những đám mây cháy đỏ cam phản chiếu lên bầu trời như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Hoắc Cao Lãng đang ngồi cạnh cửa sổ, cậu ấy đặc biệt đưa một tấm thảm sang trọng từ viện dưỡng lão về nhà ngoan ngoãn nhận lấy viên thuốc bác sĩ Tạ đưa cho, cậu ấy nhăn mũi tỏ vẻ không hài lòng.
Tạ Đình Phong cảm thấy có chút buồn cười, cũng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Cao Lãng, dùng tay gãi gãi cằm cậu ấy như một con thú nhỏ, “Đừng hư nào, mau uống thuốc đi, uống xong sẽ thưởng cho em một viên kẹo”
Nói xong, Tạ Đình Phong cầm một gói kẹo dẻo trên tay.
Hoắc Cao Lãng được Tạ Đình Phong chiều hư rồi, khẽ khit mũi, “Tuần trước anh còn nói rằng có thể giảm lượng thuốc, tất cả đều là lừa em…”
Nói xong, cậu ấy bỏ những viên thuốc đầy màu sắc vào miệng, sau đó cầm cốc nước uống hết sạch.
Tạ Đình Phong khẽ nhếch môi, lúc sau cậu ấy xé gói kẹo dẻo trong tay ra, chuẩn bị tận tay đút cho Hoắc Cao Lãng một chiếc kẹo ngọt ngào.
Nhưng tình hình đột nhiên thay đổi.
Sau khi cổ họng Hoắc Cao Lãng nấc lên hai lần, những viên thuốc không rơi vào thực quản mà lại cảm thấy ngứa râm ran và hết sức buồn nôn.
Cậu ấy ho không ngớt, thuốc và nước vừa mới uống lập tức phun ra khỏi cổ họng, khiến tấm thảm yêu thích của cậu bị bẩn.
Hoắc Cao Lãng vô cùng chán nản, không biết bác sĩ Tạ có giận mình hay không, cậu ấy giơ tay lên muốn động vào đối phương, nhưng cậu đã cảm nhận thấy vị ngọt tanh, sau đó khi cậu ấy chưa kịp phản ứng lại, một dòng máu đỏ tím trào ra khỏi cổ họng.
“Oẹ!” Tấm thảm trắng sang trọng lại pha thêm màu sắc khác.
Tạ Đình Phong ngây người một giây, sau đó cậu ấy kìm chặt đôi tay đang run rẩy, nhanh chóng bế Hoắc Cao Lãng lên, trực tiếp ôm cậu ấy tới khu y tế đặc biệt trong biệt thự.
Hoắc Cao Lãng thở gấp, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, Tạ Đình Phong giúp cậu súc miệng, lau người, sau đó mặc quần áo sạch vào.
Tạ Đình Phong không nói gì, chỉ cúi xuống nhẹ nhàng áp căm mình lên trán Hoắc Cao Lãng, rồi đi vào phòng tắm với bộ quần áo lem luốc.
Trong tiếng nước chảy ào ào, Tạ Đình Phong ngây người lao quần áo, cậu ấy di chuyển như máy móc không có linh hồn, đôi mắt đỏ như máu đầy bàng hoàng và đau đớn.
Một lúc lâu sau, cậu giặt quần áo xong rồi treo lên giá phơi quần áo, rồi dội nước lạnh vào mặt mình, hít thở thật sâu trước gương nhiều lần rồi mới bình thản quay lại phòng khám.
Tạ Đình Phong nhẹ nhàng rút kim tiêm ra cho Hoắc Cao Lãng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Không phải do thuốc hơi đắng sao, em cũng sẽ không dùng cách này trả thù anh đâu nhỉ. Tiểu Lãng ngang bướng như vậy”
Hoắc Cao Lãng mở mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt đang nở nụ cười miễn cưỡng, cậu nhấc ngón tay lên nhíu mày gật đầu, “Bác sĩ Tạ, trước khi em xuất viện đã kiểm tra toàn bộ rồi, sao lâu thế rồi vẫn chưa có kết quả?”
Chương
Lông Tạ Đình Phong run lên, hai mắt rũ xuống, cổ họng cứng đờ nói: “À, anh quên mất. Kết quả kiểm tra khá tốt, giống như trước đây thôi, không có gì đặc biệt cả. Chỉ là anh quên không nói cho em thôi. Sao thế, không tin anh à? Tiểu Lãng, cơ thể của em đang hồi phục rất tốt, em không phải lo lắng gì cả, biết chưa? Em chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ, không cần quan tâm đ ến bất kỳ điều gì cả, mọi thứ xảy ra đã có anh ở đây rồi”
“Thật không?” Hoặc Cao Lãng không biết mình có thể tin hay không, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười khiến Tạ Đình Phong đau lòng. Cậu ấy hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi em lại nôn ra máu?”
Tạ Đình Phong không nói nên lời, trong lòng bối rối, cậu ấy cho rằng Hoắc Cao Lãng sẽ giống mình, không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, vậy mà, Hoắc Cao Lãng lại hỏi…
“Bỏ đi, nhìn bộ dạng em thế này” Hoặc Cao Lãng dường như không muốn nghĩ đến câu trả lời, cậu ấy không thể chịu đựng được khi nhìn dáng vẻ đau lòng của Tạ Đình Phong. Cậu chuyển chủ đề một cách cứng nhắc: “Đợi đến khi nóng lên, em muốn đi ngắm biển, đi ăn đồ nướng ở biển… còn muốn dẫm lên cát bằng đôi chân trần nữa”
“Được…được, nghe em hết. Tiểu Lãng, em mau chóng khoẻ lại…” Tạ Đình Phong vội vàng đáp lại.
Hoắc Cao Lãng gật đầu, vui vẻ trở lại, “Em hơi nhớ anh trai em ròi, cũng không biết bọn họ ở nước ngoài thế nào rồi. À, thật ngưỡng mộ khi họ có thể đi chơi tự do như thế. Không giống em, cả ngày chỉ có thể mắc kẹt trong phòng”
Tạ Đình Phòng ngoắc tay rồi hứa: “Đợi thêm một thời gian nữa, dù em muốn đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em, luôn ở bên cạnh em, được không?”
Hoắc Cao Lãng mỉm cười, sau đó trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc, dùng hai tay ôm lấy mặt Tạ Đình Phong: “Sao anh lại vì người khác như thế chứ? Ở bên cạnh em mãi mãi… vậy cả đời này anh sẽ không có bạn gái sao?
Bác sĩ Tạ đẹp trai như thế, rồi còn tốt bụng nữa, cũng đã nhiều tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, lẽ nào anh thật sự không thích con cái sao?”
Tạ Đình Phong thở nhẹ nhàng, nhìn gương mặt ở gần sát mình, có chút khó khăn hỏi lại: “Em hy vọng anh có bạn gái sao Tiểu Lãng?”
Hoắc Cao Lãng mở to hai mắt, không ngờ câu hỏi lại hỏi ngược lại mình, cậu ấy liếm liếm môi, thành thật trả lời: “Vậy bây giờ không cần bạn gái… có được không?”
Cậu ấy ngại ngùng, rút bàn tay đang đặt lên mặt bác sĩ Phong về, nhưng Tạ Đình Phong lại giữ tay cậu ấy lại, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu nói: “Được chứ”
“Được rồi, không còn sớm nữa, anh đi nấu cơm đây, em nghỉ ngơi trước đi, lại nữa anh sẽ gọi em nhé?”
“Vâng” Hoắc Cao Lãng gật đầu, lại nhắm mắt vào, Tạ Đình Phong rời khỏi phòng giống như đang chạy trốn.
Cửa phòng đóng lại một cách nặng nề. Tạ Đình Phong dường như không thể di chuyển được, cậu dựa vào tường, cả người từ từ ngã xuống đầu vùi sâu vào cánh tay.
Nhưng cậu ấy đang cố gắng kìm nén lại giọng nói của mình, không muốn cho Hoắc Cao Lãng trong phòng nghe thấy.
Trong phòng, sau khi cánh cửa được đóng lại, Hoắc Cao Lãng cũng mở mắt ra, lúc này trong đầu cậu tràn ngập câu hỏi của bác sĩ Tạ vừa rồi.
“Em có muốn anh có bạn gái không?”
Hoặc Cao Lãng bất giác đưa tay lên đặt vào trái tim mình, cố gắng nhớ lại sự đau đớn vừa rồi, vật vã và phản kháng.
Cậu ấy cảm thấy trái tim của mình cũng bị bệnh rồi, nếu không thì tại sao vừa nghĩ đến việc bác sĩ Tạ có bạn gái lại tức ngực và muốn nổi điên thế chứ.
Nhưng may mắn thay, bác sĩ Tạ nghe lời cậu ấy, bác sĩ Tạ nói: “Được chứ”
Hoắc Cao Lãng mừng thầm, cậu ấy biết mình là người ích kỷ, cậu đã coi Tạ Đình Phong là món đồ chơi của riêng mình, mỗi ngày đều phải ôm lấy anh ấy mới được, không thể để cho ai cướp mất. Nếu như bác sĩ Tạ có bạn gái, anh ấy sẽ không cùng Cao Lãng ở đây nữa, anh ấy và người phụ nữ đó sẽ có mái ấm thuốc về hai người, anh ấy sẽ đối xử chu đáo với người phụ nữ khác như chăm sóc cậu. Thậm chí người phụ nữ đó sẽ làm cùng anh ấy rất nhiều điều mà cậu không thể làm được… Mới nghĩ đến đây, Hoắc Cao Lãng cảm thấy mình như sắp chết vì bực bội.
Chương
Bác sĩ Tạ là gia sản lớn nhất mà cậu ấy có được từ nhỏ, thật sự cậu không muốn mất anh như vậy. Nếu đã vậy, hãy để cho cậu làm một người ích kỷ, làm ơn đừng mang bác sĩ Tạ biến mất khỏi cậu ấy quá nhanh. Hãy để bác sĩ Tạ bên cạnh cậu nhiều hơn nữa, kể cả có chết xuống địa ngục Hoắc Cao.
Lãng cũng bằng lòng.
Tại LA, Đường Hoa Nguyệt đang ăn sáng với ba đứa con của mình.
Thi Tịnh cầm chiếc bánh mì nướng cá ngừ trong tay, bất chợt xúc động thốt lên: “Chà, con nhớ chú nhỏ quát”
Đường Hoa Nguyệt kinh ngạc nhướng mày: “Gì cơ? Sao con tự dưng lại nhớ chú nhỏ?”
“Bởi vì chú nhỏ rất đáng thương! Sức khoẻ chú ấy không tổ, không thể tuỳ ý ăn uống, đến cả hương vị cá ngừ ngon nhất thế giới cũng không được ăn! Mẹ ơi, lúc nào chú nhỏ mới có thể ra ngoài chơi với chúng ta ạ? Đợi đến khi sức khoẻ chú ổn rồi, con nhất định sẽ mời chú nhỏ nếm đủ món ngon trên thế giới này!”
Nhắc đến sức khoẻ của Hoắc Cao Lãng, đôi mắt Đường Hoa Nguyệt vô thức tối sầm lại, cô không trả lời câu hỏi “sức khoẻ của chú nhỏ bao giờ mới hồi phục” mà cô lại nói: “Vậy thì tốt, đợi việc ở đây giải quyết xong rồi, về nước mẹ sẽ đưa các con đi thăm chú nhỏ, được không?”
Cận Mặc và Cận Khánh cũng nói thêm vào, đã lâu mấy đứa nhỏ không được thấy một chú nhỏ dịu dàng, nói chuyện hài hước rồi, hơn nữa nhiều khi chú nhỏ rất giống như trẻ con, bọn trẻ cực kỳ thích chơi với chú nhỏ.
“Mẹ ơi, vậy khi nào bố sẽ quay về ạ? Mẹ nói bố đi thăm bạn bè, sao ngày rồi đến một cuộc điện thoại bố cũng không gọi cho chúng con thế ạ?”
Đường Hoa Nguyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, trong lòng rất bối rối, chuyện này thật sự không bình thường.
Hoắc Anh Tuấn bình thường sẽ ở nhà với bọn trẻ giờ không rời nửa bước, bây giờ anh chủ động đi cũng không nói làm gì, nhưng đến một tin nhắn mà anh cũng không nhắn.
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy có chút bất an.
“Tổng giám đốc Hoäc, đến rồi đây. Chính là toà nhà màu trắng phía trước”
La Cơ Vị Y lái xe giờ đồng hồ mới đến được khu chung cư người vợ của tài xế gây ra vụ tai nạn đang sinh sống.
Hoắc Anh Tuấn nhìn toà nhà trước mặt, lạnh lùng hỏi: có chắc là ở đây không?”
“Không sai, tôi đã điều tra về thông tin của cô ấy rồi, từ sau khi tài xế qua đời không lâu, vợ anh ấy là Hà Tú Thanh đã chuyển đến đây. Đây là một căn hộ đang rất nổi tiếng tại sóng bạc, được trang bị riêng quản gia và giúp việc, rất nhiều người có tiền không khoẻ mạnh sẽ chọn đến đây để tận hưởng cuộc sống những năm tháng ở tuổi xế chiều”
Giọng La Cơ Vị Y càng lúc càng ngập ngừng, đúng thế, một người tàn tật, nuôi con tuổi thành niên, không có sức lao động, cô ấy dựa vào cái gì để gánh vác khoản tiền thuê nhà đây? Lế nào chính quyền thành phố đã nhân văn đến mức này?
Hoắc Anh Tuấn cười lạnh lùng đóng cửa xe lại, “Xem ra chúng ta thật sự đã chọn nhầm rồi”
Hai người bước vào toà nhà, kiên nhẫn điền thông tin đăng ký du khách bằng ID giả, rồi đi thẳng lên tầng .
Thật trùng hợp, Hà Tú Thanh cũng có mặt ở trong phòng.
Hoắc Anh Tuấn gõ cửa, giọng người phụ nữ trung niên khàn khàn vang lên: “Đợi một lát!”
Sau đó tiếng bánh xe lăn cọ sát với mặt đất từ xa vọng đến, cửa khẽ vang lên, một người phụ nữ phương Đông gầy gò xuất hiện trước mặt Hoắc Anh Tuấn và La Cơ Vị Y.
Nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn, đôi mắt Hà Tú Thanh ánh lên vẻ nghi ngờ và cảnh giác, hỏi hai người họ là ai bằng tiếng Anh.
Chương
La Cơ Vị Y điều chỉnh cảm xúc của mình, “Xin chào, chị là Hà Tú Thanh phải không ạ? Chị là người Long Thành phải không? Chúng tôi đến từ hiệp hội hỗ trợ ở quê hương, tuần trước chúng tôi mới thành lập, chúng tôi đang hướng tới việc giúp đỡ mọi người ở quê hương sinh sống tại LAI”
Hà Tú Thanh không có biểu hiện gì, tổ chức như vậy có ở khắp nơi ở nước ngoài, hoàn cảnh gia đình cô ấy cũng rất đặc biệt, không có gì đáng ngạc nhiên khi họ tìm được cô.
Hơn nữa, hai người đàn ông trẻ tuổi này nhìn cũng không phải người xấu.
Vì thế, Hà Tú Thanh mỉm cười chào đón hai người họ vào nhà.
Nội thất trong phòng hết sức đơn giản và khá phong cách, một bó hoa lớn được đặt trên chiếc bàn kính bên cạnh ghế sofa, và có những chiếc là cắt trong thùng rác bên cạnh.
Hà Tú Thanh thật ra là hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ, cô là người tình cảm hơn nhiều so với Hoắc Anh Tuấn.
Hai người nhìn nhau, La Cơ Vị Y tiếp tục đóng vai nhân viên của Hiệp hội, nhiệt tình đến gần Hà Tú Thanh, và lấy ra một phong thư.
“Hai ngày trước chúng tôi biết được hoàn cảnh của gia đình chị, trong lòng rất xúc động. Mọi người đều ở nơi xa lạ đất khách quê người, gặp khó khăn là phải đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, thế nên chúng tôi xin được tặng chị một ít quỹ, coi như là tấm lòng thành của chúng tôi. Xin chị hãy nhận cho”
Hà Tú Thanh cầm phong bì lên rồi nhìn vào trong, trong đó là tiền mặt, những tờ đô la không dày quá đô.
Cô không quan tâm và đặt nó lên sofa một cách thản nhiên rồi nói rằng cô ta thật sự rất biết ơn.
Hoắc Anh Tuấn cúi mặt xuống, trong lòng cảm thấy khinh thường.
đô la Mỹ, người phụ nữ này đang sống trong cảnh túng quãn với sự hỗ trợ của chính phủ mà lại không hề quan tâm.
Thật bất ngờ.
Xem ra có thể sống ở một nơi có điều kiện như này, cũng không phải là ngẫu nhiên.
Cách nói chuyện của La Cơ Vị Y dễ dàng nhận được thiện cảm của đối phương, chỉ một lát đã chuyển chủ đề đến Châu Sách.
Hà Tú Thanh lấy ra một chiếc khăn tay, hoặc thật hoặc giả khóc lóc sướt mướt, nói mình và chồng mình mệnh khổ như thế nào, còn nói tai họa bất ngờ ập đến đã làm đảo lộn số phận của gia đình họ.
Đối với tình huống này, La Cơ Vị Y bỗng có chút không biết phải làm như thế nào, lời nặng cũng không nói được ra.
Hoắc Anh Tuấn đã mất hết kiên nhẫn, trực tiếp xung phong quyết chiến, ngồi đối diện với Hà Tú Thanh, dọa bà ta dừng ngay câu chuyện.
“Đừng diễn nữa”
Lời này vừa nói ra, La Cơ Vị Y và Hà Tú Thanh đều sửng sốt.
“Châu Sách đã làm việc cho hai công ty vận chuyển hàng hóa đường dài trong một thời gian dài. Hàng hóa vận chuyển chủ yếu là linh kiện điện tử và vật liệu xây dựng. Trùng hợp, tất cả điểm đến trong chuyến đi khứ hồi này đều là thành phố S và thành phố Y phía Tây Nam Las Vegas. Bà Châu, tôi rất muốn biết, vì sao ngày hôm đó, Châu Sách lại trùng hợp một cách không thể lý giải được, lái một chiếc xe tải lớn chất đầy hàng hóa, xuất hiện ở một con đường nhỏ vắng vẻ ở phía Tây Bắc Las Vegas? Vừa nãy bà nói, vụ tai nạn xe hơn hai mươi năm trước đã làm thay đổi cuộc sống của gia đình bà. Bà nói rất đúng. Chồng bà chết rồi, bà lại được hưởng thụ vinh hoa phú quý – những cái này đều là do ông ta dùng mạng của mình đổi lấy cho bà, tôi nói có đúng hay không?”
Trên mặt Hà Tú Thanh thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng bà ta vẫn siết chặt tay vịn của xe lăn và trấn tĩnh lại: “Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi… Tôi chẳng hiểu gì hết! Vinh hoa phú quý cái gì! Cậu nhìn tôi xem, giờ đã thành bộ dạng như thế này, bản thân một mình cũng không thể ra khỏi cửa, loại vinh hoa phú quý như thế, cho cậu thì cậu có cần không?”
Hoắc Anh Tuấn khinh thường, cười nhạt một tiếng: “Đúng là mạnh miệng”
Chương
Bỗng anh đứng dậy, tạo thành một cái bóng đen dày đặc ở trước mặt của người phụ nữ tàn tật, một cảm giác áp bức cực lớn đổ ập lên người bà ta, khiến Hà Tú Thanh không khỏi run lên.
Anh tiếp tục nói: “Chính phủ cấp tiên hỗ trợ cho mẹ con hai người năm trăm đô la Mỹ mỗi tháng, đây đã là mức tiêu chuẩn khá cao rồi. Nhưng bà thuê chung cư mỗi tháng mất mười lăm triệu, môi ¡ còn muốn lấy thêm % tiên hoa hồng. Còn nữa, quần áo bà đang mặc trên người …Nếu tôi không nhìn lầm, thì trong ngăn tủ còn có hai cái túi hàng hiệu nữa. Cộng thêm đủ loại chi phí ở ngôi trường đặc biệt cao cấp mà đứa con trai thiểu năng của bà đang theo học, con số “đáng kể bao nhiêu, có cần tôi phải nói rõ ràng từng thứ một không? Hà Tú Thanh, bà với chồng của bà là đồng phạm. Các người giết người, lấy mạng đổi mạng, tưởng như thế này thì có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật sao?”
Hà Tú Thanh nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà ta bịt chặt miệng, vừa lắc đầu vừa lùi xe lăn lại, muốn thoát ra khỏi áp lực của Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn vung tay lên, giữ chặt xe lăn của bà ta, không cho bà ta có cơ hội chạy thoát.
Đôi mắt sâu và lạnh của người đàn ông gắt gao nhìn chằm chăm vào bà ta, thấp giọng nói: “Nói hết tất cả những chuyện mà bà biết ra, tôi cho bà thêm một cơ hội cuối cùng”
Hô hấp của Hà Tú Thanh trở nên dồn dập, bà ta nhìn chằm chăm Hoắc Anh Tuấn, trên mặt hiện lên sự lo lắng tột cùng và dao động.
Bà ta…Bà ta không biết một cái gì hết! Không…Cũng không thể nói như vậy được…
Có một giây, Hà Tú Thanh đã muốn nói ra hết toàn bộ sự thật, nhưng bà ta không thể. Nếu như không có khoản tiền kếch xù bí ẩn chuyển vào trong tài khoản mỗi tháng, bà ta cùng với đứa con đáng thương của bà ta sẽ phải sống như thế nào?
Đã sống một cuộc sống xa hoa giàu có rồi, thì khi chuyển về cuộc sống tiết kiệm rất khó, bà ta cũng không nói được tiếng Anh, nếu không có khoản tiền kia, vậy há chẳng phải muốn mạng của bọn họ sao!
Lúc biết chồng mình xảy ra chuyện, bầu trời của Hà Tú Thanh như sập xuống, trụ cột trong gia đình không còn, lại phải bồi thường một cái giá trên trời, nói không chừng còn phải ngồi tù nữa.
Mấy ngày đó, Hà Tú Thanh khóc nhiều đến nỗi mắt gần như mù, nhưng đột nhiên, có một ngày, trước cửa nhà bà ta phong thư nặc danh rất dày.
Trong phong thư có rất nhiều tài liệu bà ta xem không hiểu, còn có nét bút quen thuộc của chồng mình, chỉ nói lời xin lỗi, nói mong bà ta và con trai hãy sống thật tốt, còn nói không cần phải lo lắng vụ tai nạn xe, có người sẽ giải quyết, cuộc sống sau này của hai mẹ con nhà bà cũng sẽ được bảo đảm.
Hà Tú Thanh cái hiểu cái không, trong lòng cảm thấy kinh hãi. Mấy ngày sau, bà ta phát hiện vụ tai nạn xe kia dường như thật sự đã qua rồi, không có ai tìm đến cửa nữa.
Và tháng sau, tài khoản của bà ta đột nhiên được một người bí ẩn chuyển vào một số tiền mà trước đó, bà ta chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Từ đó về sau, định thời gian, định lượng.
Hà Tú Thanh đang giữ một số tiền không rõ nguồn gốc, trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng vẫn yên tâm thoải mái cho phép bản thân và con trai được sống một cuộc sống tốt đẹp nhất mà bà ta tưởng tượng.
Nhưng hôm nay, sau hơn năm, rốt cuộc cũng có người †ìm đến tận cửa!
Điều này, thật sự đã chứng thực những suy nghĩ đáng sợ mà bà ta đã phỏng đoán vo số lần trong đầu.
Hà Tú Thanh tuyệt vọng nhưng lại kiên định nhắm mắt lại, cho dù như thế nào thì bà ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này bị vạch ra! Dù sao thì những tài liệu kia đã được bà ta cất giấu ở một nơi an toàn…Chắc chắn sẽ không có ai có thể tìm được…
Bà ta mở mắt ra, né tránh cái nhìn của Hoắc Anh Tuấn, duỗi tay ra, nhấn chuông báo động trong nhà.
“Tôi không hiểu mấy người đang nói chuyện gì cả! Các người mau chóng rời khỏi nhà tôi! Tôi đã nhấn chuông rồi, bảo vệ sẽ đến đây ngay lập tức thôi! Ở chỗ này, tự tiện xông vào nhà người khác là phải ngồi tù đấy!”
Hoắc Anh Tuấn thở dài một tiếng, xem ra người phụ nữ đáng thương lại đáng hận này đã có quyết định rồi.
Chương
Anh nhìn La Cơ Vị Y một cái, không còn lưu luyến gì nữa, hai người vội vàng rời khỏi tòa chung cư.
Giống với khi đến, hai chiếc xe đen một trước một sau chạy trên đường, giọng La Cơ Vị Y buồn buồn từ trong loa vang lên: “Làm sao bây giờ, ông chủ, chúng ta hình như lại gặp nút thất rồi…”
“Ai nói thế? Quay đầu lại, chúng ta đi gặp đứa con trai thiểu năng của bà ta một lát”
Hoắc Anh Tuấn và La Cơ Vị Y đỗ xe cách cổng trường đặc biệt mười phút đi bộ. Bọn họ đi bộ đến, lấy danh nghĩa Hà Tú Thanh ủy thác, yêu cầu gặp mặt đứa con trai hai mươi bốn tuổi nhưng IQ chỉ bằng đứa trẻ bốn tuổi của Hà Tú Thanh, Châu Tử Nghĩa.
Vừa mới đến chung cư, Hoäc Anh Tuấn tiến lên một bước dường như muốn ép Hà Tú Thanh nói ra sự thật, thật ra anh cũng đã lén nhấn ngón tay cái của bà ta vào khối slime mềm đã chuẩn bị sẵn từ trước, thần không biết quỷ không hay đã lấy được dấu vân tay của bà ta.
Mặc dù không biết chính xác cái này có thể làm được gì, nhưng trực giác mách bảo Hoắc Anh Tuấn nên làm như vậy.
Trước cửa một phòng học sạch sẽ sáng sủa, Châu Tử nghĩa bị một trợ giảng tóc dỏ dẫn ra ngoài.
Người hơn hai mươi tuổi, lẽ ra đang ở thời kì đẹp nhất của cuộc đời, nhưng người thanh niên trước mặt, không biết có nên gọi là “trẻ co, chiều cao chưa đến một mét bảy, gây đến mức một cơn gió thổi qua cũng có thể lảo đảo ngã xuống.
Trước ngực cậu ta đeo một cái yếm lớn che kín bụng, phía trên còn dính dầu mỡ và đồ ăn, còn có vết bùn, đất sét in trên đó lúc cậu ta làm đồ thủ công.
Hai mắt to tròn mà vô thần, ngón tay nắm chặt góc áo của trợ giảng, vẻ mặt mệt mỏi mà lo lắng, giống như gặp người lạ đã mất nửa cái mạng của cậu ta vậy.
Nhìn thấy Châu Tử Nghĩa như thế, La Cơ Vị Y ít nhiều cũng động lòng trắc ẩn, lông mày hơi nhíu lại.
Trợ giảng hiển nhiên cũng không ngạc nhiên trước cảnh tượng như này, cô ta hơi nhích lại gân mặt của Châu Tử Nghĩa, đưa tay xoa đầu cậu ta, dịu dàng nói nhỏ với cậu ta: “Đây là người thay mặt mẹ em đến thăm em, em ngoan, đừng sợ, cô ở trong lớp học, nếu như có chuyện gì em có thể gọi cô, được không?
Đơn giản như vậy, Châu Tử Nghĩa phải phân tích một hồi lâu, mới miễn cưỡng nhẹ gật đầu, buông ngón tay đang nắm góc áo của trợ giảng ra.
Cô giáo vừa rời đi, hai người đàn ông cũng không biết phải dùng thái độ gì để đối xử với một người có trình độ trí lực như Châu Tử Nghĩa, Hoắc Anh Tuấn dứt khoát không nói gì hết, trực tiếp lấy từ trong túi ra một tấm ảnh độ phân giải thấp.
Trong ảnh là một người đàn ông khôi ngô, trên mặt đang nở nụ cười tươi rói, cánh tay đang bế một đứa nhỏ, chính là Châu Tử Nghĩa lúc vừa tròn hai tuổi.
Bây giờ, Châu Tử Nghĩa đã hai mưới bốn tuổi, không hiểu nhân tình thế thái, cũng không có bất kì hiểu biết tri thức gì, không nhớ nổi đường về nhà, thậm chí cả lúc ăn cơm không cẩn thận cũng sẽ bị sặc.
Nhưng cậu ta vẫn luôn nhớ kĩ bố của mình.
Châu Tử Nghĩa nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp cách đây nhiều năm hồi lâu, trên mặt không có bất cứ biểu cảm dao động nào.
Hoắc Anh Tuấn chùng xuống, bắt đầu hoài nghỉ vào trực giác của mình.
Đến tìm kẻ ngốc này, rốt cuộc có tác dụng gì không?
Nhưng vào lúc anh đang định thu tay này, Châu Tử Nghĩa đột nhiên giơ tay lên, duỗi một ngón tay cẩn thận chỉ vào người đàn ông trong bức ảnh, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “ Hoắc Anh Tuấn biến sắc, ánh mắt cũng thay đổi, anh nở một nụ cười mỉm, khom người nhìn thẳng vào Châu Tử nghĩa, dùng giọng điệu khiến La Cơ Vị Y rùng mình, nói: “Tử Nghĩa thật là giỏi, vẫn nhận ra bố của mình! Vậy Tử Nghĩa nói cho chú nghe xem, cháu có nhớ bố của cháu không?”
La Cơ Vị Y…
Ông chủ, anh lớn hơn cậu ta được mấy tuổi chứ, bảo người †a gọi anh là chú, cái tiện nghi này mà anh cũng chiếm được sao! Còn nữa, mấy chuyện giả bộ hòa nhã dễ gần để tôi làm cho, có được không! Anh cười thật sự là quá mức ghê rợn, anh có chắc anh sẽ không dọa người ta sợ chạy mất không hải!
Ngược lại, Châu Tử Nghĩa dường như lại không sợ Hoắc.