Ngọc Thái bừng tỉnh khỏi cơn mê dài, anh ngồi nhỏm dậy nhìn quanh một lượt. Căn phòng nhỏ gọn gàng sạch sẽ không dấu tích bụi bặm, cách bày trí tinh tế nhưng vẫn không kém phần nữ tính.. Nơi này rõ ràng không phải nhà anh, vậy có nghĩa chuyện tối qua không phải mơ!
Khốn thật!
Không phải mơ, không có tác động của rượu bia hay chất kích thích.. Ấy vậy mà Ngọc Thái có thể làm như vậy!
Xúc động là ma quỷ! Anh đã bị con quỷ ấy làm cho mờ mắt rồi! Không hay chút nào, rồi sau này phải tiếp tục ra sao khi tấm thân này đã không còn trong trắng?
Nghiến răng nắm lấy ga giường, Ngọc Thái tức tối xiết chặt nó. Sau đó vì phát hiện thân thể vận động một đêm bẩn vô cùng nên anh quyết định vào phòng tắm. Người cùng nhau "này nọ" hiện tại đã không còn thấy mặt đâu, nhưng lúc này nếu thật sự phải thấy mặt cô ta, Ngọc Thái không đủ tự tin khẳng định bản thân giữ được bình tĩnh không đấm cho cô ta nát bét khuôn mặt giả tạo đó đi.
Khốn kiếp!
Vì lẽ gì lại dám dùng gương mặt của Mai Lan?
Người như cô ta xứng đáng được phép tái sinh trong thân thể của chị ấy sao?
Không!
Đừng có mơ!
Chị ấy vĩnh viễn là con người đẹp đẽ nhất, cao thượng nhất, vĩ đại nhất.. Cô ta, cô ta..
Hồng Ngọc! Cô được lắm!
Dám nhân lúc tôi đây sơ hở mà bày ra trò chơi khăm kinh tởm này. Để rồi xem, cô sẽ không thoát được khỏi sự hành hạ của tôi đâu!
"Ngọc Thái!" Vừa lúc tắm xong, bên ngoài vang vọng tiếng gọi dịu nhẹ cực kì. Ngọc Thái hơi ngẩn người, mức độ giống này không phải bình thường đâu! "Còn chưa xong sao? Ra ăn cháo!"
"Hồng Ngọc.." Ngọc Thái mở tung cửa phòng, căm tức lao đến. Nhưng vừa tới gần người này, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trong hồi ức hướng mình cười tươi, anh liền cứng người.
Giống đến mức khiến anh nhầm lẫn, khiến tâm hồn anh run rẩy, khiến thân thể anh nảy sinh phản ứng tâm lý.. Đã thế cô ta còn diễn rất sâu, tài tình nhập vai Mai Lan một cách hoàn hảo.
"Cô muốn gì? Ai cho phép cô phẫu thuật thành dạng này?"
"Thì sao?" Cô đặt bát cháo lên bàn, vẫn chưa từ bỏ vai diễn của mình "Văn Minh thích, và cả anh nữa.. Đêm hôm qua anh cũng thích lắm nhỉ?"
"Cô.." Đồ trơ trẽn! Ngọc Thái không thèm đôi co với kẻ mặt dày này, anh hừ lạnh, ngồi xuống bàn ăn chuẩn bị ăn uống "Rốt cuộc mục đích của cô là gì?"
"Mục đích của tôi?" Mai Anh ngồi xuống ghế đối diện, đôi mắt mơ màng suy nghĩ gì đó. Một lúc sau, cô nàng đứng phắt dậy, tiến đến bên cạnh Ngọc Thái. Đôi tay ngà khẽ quàng vai anh ta, mặt kề mặt thì thầm "Anh nói đi Ngọc Thái, chúng ta như thế này không tốt ư? Vì sao anh nhất định muốn đối đầu với Văn Minh kia chứ? Thằng nhãi đó tiềm lực kinh người, chúng ta căn bản chỉ là lấy trứng chọi đá!"
"Chúng ta?" Ngọc Thái cười khẩy, anh hất đôi tay đang quàng vai mình ra, lạnh nhạt "Cô nghĩ phẫu thuật xong cô sẽ thật sự biến thành Mai Lan đấy à? Thứ đồ bẩn thỉu như cô mơ cũng đừng mơ!"
"Bẩn thỉu?" Mai Anh cười lạnh, đứng vững trở lại không hề nao núng đối mặt với Ngọc Thái. Biểu hiện này của cô vô cùng tự tin, dường như không còn là kẻ bị điều khiển trong mối quan hệ này nữa.
Ngọc Thái hơi nhíu mày, lẽ nào trong lúc anh ngủ cô ta đã ra tay làm chuyện gì đó rồi?
Lần sờ trong túi áo một hồi, rất nhiều nghi vấn bắt đầu nảy sinh..
"Hôm qua ra ra vào vào bên trong tôi sao không thấy anh nói như vậy? Lúc gọi tên chị gái của mình cũng không thấy anh cảm thấy ngại ngùng?.. Ngô Ngọc Thái, anh giả thanh cao với ai chứ? Nói bẩn thỉu, chúng ta còn chưa biết ai bẩn hơn ai đâu!"
"!!!" Ngọc Thái hơi chấn động không hiểu vì sao cô ta lại biết chuyện này, nhưng rất nhanh anh đã nhớ ra, dường như có một lần chính miệng anh đã vô tình nói với cô ta..
Chỉ nói một lần đó, bâng quơ trước bức tranh lớn trong phòng khách nhà anh.. Ấy vậy mà cô ta lại nhớ kĩ như vậy, còn cố tình dùng nó làm hình mẫu phẫu thuật theo. Ngay từ đầu cô ta đã muốn chơi khăm anh, đã phát hiện ra chuyện gì đó liên quan đến anh và Mai Lan rồi..
"Tôi đã quay lại vài thước phim nóng bỏng đêm qua.." Mai Anh gian trá quay lại chỗ của mình, không hề nề hà nói thẳng "..Nếu như công bố ra ngoài, hẳn nhiều người chửi bới anh là loại dâm loạn, cả chị gái cũng xuống tay lắm nhỉ?"
"Lúc đó chính cô cũng không có lợi đâu!" Ngọc Thái cười khẩy, anh không lỗ mãng nhảy lên cướp đồ mà tiếp tục ăn uống "Đừng quên người có khuôn mặt đó lúc này chính là cô!"
"Chỉnh sửa thời gian chút là xong ngay chứ gì.." Thời đại công nghệ thông tin rồi, nhờ người động tay chân vào video, biến nó trở thành sản phẩm của năm trước hẳn cũng không phải khó!
năm trước Mai Anh này vẫn còn là cô nhóc có gương mặt khác hẳn Mai Lan, cô sợ gì chứ?
"Anh đừng lo, tôi tự có cách thoát thân tốt nhất!"
"Hừ.." Ngọc Thái dừng tay, ngẩng cao đầu chất vấn "Cách thoát thân tốt nhất chính là nhân lúc tôi ngủ trộm đi điện thoại và chìa khóa nhà của tôi? Nói! Cô đã làm gì?"
"Làm gì?" Mai Anh giả lơ đãng song đôi mắt lại đầy vẻ thỏa mãn "Anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Để yên cho người ta nắm đằng chuôi mãi không phải phong cách của Mai Anh này! Tôi cho anh hay, Ngọc Thái, từ nay tôi sẽ không làm việc cho anh nữa! Tất cả tư liệu của tôi ở chỗ anh đều bị tiêu hủy hết rồi! Nếu còn cái gì.. thì cũng chỉ là video tối qua của chúngta!"
"Ý cô là lúc này cô có thể tự mình làm chủ? Không cần sống hay nghe theo kế hoạch của tôi?" Anh ta phì cười, thái độ trào phúng rõ rệt "Cô nghĩ chỉ ở nhà riêng hay TL mới có mấy thứ đồ hay ho của cô à? Thế thì cô nhầm to rồi!"
"?"
"À mà cứ cho rằng cô không nhầm đi, nhưng đừng quên, tôi không thiếu cách khiến cô sống dở chết dở!"
"..."
"Cô còn nhớ ai là người đang truy đuổi mình không vậy?" Ngọc Thái cười lạnh, âm trầm phun ra "Nếu như tôi báo với cậu ta, kẻ đó đã phẫu thuật còn dám lớn mật đến cạnh cậu ta như thế.. Hẳn là Văn Minh đáng sợ đó sẽ không từ thủ đoạn giúp tôi tiễn cô một quãng đường đâu!"
"Anh là đồng phạm! Anh dám sao?"
"Tôi cũng từng là ân nhân cứu mạng cậu ta.. Cô nghĩ cậu ta có tha cho tôi một con đường không?"
"Khốn kiếp!"
"Vậy thì sao? Miễn là có thể khiến cho nhà họ Trịnh tuyệt diệt! Khiến cho tất cả những kẻ ngáng đường tôi biến mất! Ngô Mai Anh, tôi cho cô được như ngày hôm nay cũng có thể làm cho cô mất sạch. Vậy nên.. Ngoan ngoãn đi!"
Ngô Mai Anh căm hận xiết chặt tay, chiếc thìa trên tay cô đâm sâu vào da thịt lạnh ngắt. Đau đớn ập đến khiến cô thanh tỉnh không ít. Ha ha, sao cô đột nhiên quên mất nhỉ? NhàhọTrịnh tuyệt diệt.. Tốt lắm Ngô Ngọc Thái, tôi sẽ giúp anh thêm một khoảng thời gian nữa. Để đến khi hoặc anh hoặc Văn Minh biến mất, tôi sẽ phô bày sự thật này ra.
Sự thật về mối quan hệ của hai người.. Cậu cháu tương tàn, quả nhiên thú vị!
Mai Anh hằn học bỏ đi làm ngay sau đó, Ngọc Thái chẳng có thời gian quan tâm đến cô ta nên mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm. Anh ung dung giải quyết xong xuôi bữa sáng sau đó dùng điện thoại đã đòi lại ở chỗ Mai Anh liên hệ với bệnh viện báo nghỉ đột xuất. Không phải chuyện hì hục đêm qua khiến anh mệt mỏi đến mức không thể đi làm. Thực ra nhờ chuyến giải tỏa đó mà Ngọc Thái mới lấy lại được sự tỉnh táo vốn có của mình, nghĩ thông rất nhiều điều mấy tháng nay giống như mây mù giăng lối trong lòng anh.
Ví như chuyện của kẻ luôn đi theo anh đó.. Bao nhiêu tháng trời cứ im lặng như vậy, có lẽ hắn chẳng hề muốn ra tay làm gì với anh cả. Thứ hắn định làm và đang làm chỉ là nhìn xem anh sống ra sao, hành động thế nào.. Quan sát và quan sát, chỉ có vậy!
Vì sao Ngọc Thái tự dưng chắc chắn như thế? Đơn giản lắm, vì nếu hắn thật sự có tâm ma với anh, muốn đạp anh xuống bùn thì mấy tháng qua thiếu gì cơ hội đâu? Anh mặc dù là người cẩn trọng, nhưng dù cẩn trọng đến đâu cũng chẳng thể đảm bảo % mình không có sơ hở. Vả lại anh đi rất nhiều nơi, những nơi ấy chẳng phải không có nơi nào vắng vẻ, dễ dàng hủy thi diệt tích.
Nếu mục đích của hắn chỉ có thế thì việc khiến hắn lộ mặt đơn giản hơn rất nhiều. Nhếch môi cười lạnh, Ngọc Thái liên hệ tìm một số người thúvị, hẹn họ cùng làm vài việc vào tối nay sau đó vui vẻ cúp máy. Lợi dụng máy tính trên bàn của Mai Anh, Ngọc Thái mở máy điên cuồng làm việc. Buổi trưa Mai Anh đó không trở về nên anh cũng chỉ gọi đồ ăn ở ngoài, yêu cầu họ mang đến căn hộ Mai Anh đang ở. Ở tịt trong nhà, rèm cửa cũng kéo xuống thật kĩ thật sâu, chờ đợi đến tận khi Mai Anh kia trở về mới thôi.
"Anh còn chưa đi?" Mai Anh thấy nhà mình sáng đèn dĩ nhiên rất sốc. Sáng nay hai người tranh luận qua lại có gì vui vẻ đâu, vậy mà về nhà vẫn còn thấy anh ta chình ình ở đó?
Hay là.. hưởng qua thân thể cô một lần liền không thể tách rời nữa rồi? Hừ, mơ cũng đừng mơ Ngô Ngọc Thái ạ! Mặc dù kĩ thuật của anh không tệ, nhưng cho anh biết, hôm qua bà đây làm với anh là do có mục đích, còn hôm nay á.. Đừng hòng!
"Ở lại nhà tôi làm gì? Mau về đi!"
"Tôi không nhớ đây là nhà Mai Anh tiểu thư từ lúc nào.." Ngọc Thái cười khẩy, nhấn mạnh cái tên kia. Cô tự biết mình đuối lý nên không cãi nữa, hằn học đi vào phòng bếp "Nấu ăn đi, tôi chuẩn bị sẵn vài thứ ra rồi đó!"
"Muốn ăn thì tự đi mà nấu!"
"Trẻ con vậy làm gì?" Ngọc Thái gạt đi, quyết định dừng đôi co với cô ta "Một bữa cơm mà thôi, chúng ta vẫn còn chung chiến tuyến đấy!"
"..."
"Hơn nữa sáng nay cô còn hào hứng muốn cùngtôi như vậy đến thế kia mà. Sao nấu một bữa cơm đã khó khăn rồi?"
Mai Anh không thèm đáp lời, lục cục nấu nướng vài món đơn giản trong bếp. Cô ta cái gì cũng không tốt, chỉ có khuôn mặt vừa phẫu thuật kia và tài nấu ăn là tốt mà thôi. Ngọc Thái tự dưng nảy sinh suy nghĩ, sau này khi kế hoạch của anh đã thành công toàn bộ, anh sẽ giữ cô ta lại bên cạnh mình. Biến Mai Anh đó thành thế thân hoàn hảo của Mai Lan cũng không phải điều gì quá tệ. Nhưng trước hết phải để cô ta giúp anh kéo sập mối quan hệ của Hạ Lam và Văn Minh kia, lôi Văn Minh kia xuống bùn cái đã. Sau đó anh sẽ dùng vài chiêu thức đặc biệt, khiến cô ta câm miệng, ngoan ngoãn ở cạnh anh cả đời!
Dùng bữa tối xong mỗi người một việc, Mai Anh không thèm để tâm đến Ngọc Thái vẫn còn đang cắm đầu vào máy tính, cô trở về phòng tắm rửa sạch sẽ sau đó đi ngủ! Mệt mỏi một ngày với khối lượng công việc lớn ép kiệt sức lực của cô, lại thêm Hạ Lam kia rình rập như hổ đói bên cạnh và đôi mắt đầy soi mói của Văn Minh khiến tinh thần cô cũng xuống dốc không phanh. Kế hoạch này đem đến đầy kích thích và cám dỗ, song sự nguy hiểm và áp lực cũng không phải nhỏ..
Ngọc Thái không quan tâm Mai Anh làm gì, cũng chẳng thèm để ý đến thân hình bốc lửa thi thoảng lại qua lại trước mặt mình. Anh ở ngoài phòng khách, hết xem báo cáo lại làm tổng kết, quanh đi quẩn lại đã quá nửa đêm từ bao giờ.
Nhìn đồng hồ một lần, Ngọc Thái cẩn thận kiểm tra giờ giấc sao cho thật muộn mới quyết định đứng dậy, cầm lấy áo khoác ngoài của mình đi ra cửa. Trước khi đóng cánh cửa phòng lại anh còn nở nụ cười tươi rói mà nói với không khí bên trong: "Ngày mai anh qua, hiện tại phải trở về gấp, xin lỗi cục cưng!"
Dĩ nhiên câu này chẳng phải để cho Mai Anh đã ngủ như lợn chết nghe được. Mục đích của anh khác, khác hơn rất nhiều.
Vui vẻ đi xuống dưới tầng, Ngọc Thái ngồi vào xe ô tô của mình, khởi động nó chạy khỏi khu nhà của Mai Anh. Cô nàng này trước đây chỉ là nhân viên quèn nên tích cóp không được quá nhiều. Chính vì thế nên nhà cũng chỉ mua ở khu vực trung bình khá. Nghĩ là không quá mới mẻ, bảo vệ không quá tốt, cũng không quá gần nội thành. Đặc biệt, từ nơi này chạy xe về đến khu nhà cao cấp của Ngọc Thái còn phải đi qua mấy nơi vắng vẻ cực kì.
Vừa lái xe vừa bật nhạc, Ngọc Thái tỏ ra vui vẻ rời khỏi đó. Quãng đường khá dài không xảy ra vấn đề gì khó khăn, nhưng chẳng hiểu lí do vì sao, ngay khi đến nơi tăm tối nhất, cách xa quốc lộ nhất thì đột nhiên xe anh xịch một tiếng: chết máy! Ngọc Thái ngồi phía trong ra sức khởi động lại xe tiếng động cơ rì rì như báo cáo cho anh biết chuyện này là vô ích. Hơi nhíu mày lôi điện thoại ra, Ngọc Thái liên hệ với mấy trung tâm cứu hộ nhưng cũng không ăn thua. Anh lại gọi điện cho vài tổng đài taxi, yêu cầu xe đến điểm đón mình nhưng vì nơi này quá vắng nên không ai dám bén mảng vì sợ gặp cướp của giết người..
Đâu thể ở lại đây cả đêm? Ngủ trong xe cũng không phải chuyện anh muốn, hơn nữa Ngọc Thái còn có vài kế hoạch muốn làm cho xong thế nên anh quyết định mở cửa, xuống xe. Con đường mòn phía trước khá dài, nhưng theo bản đồ trên ô tô thì chỉ còn khoảng km là tới quốc lộ. Đến đó rồi thì bắt taxi không phải chuyện khó nữa. Đại nam nhân cường tráng như anh đi bộ có km nhằm nhò gì, phất tay một cái, Ngọc Thái cười khẩy tiếp tục bước mau.
"Ô, anh đẹp trai này, nửa đêm đi đâu nhanh quá vậy?" Không hiểu từ đâu một đám người nhảy đến, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi băm trợn, tay cầm hung khí hềnh hệch cười chặn ngang đường đi Ngọc Thái. Anh giật mình lui hẳn lại, nắm chặt điện thoại trên tay "Ở lại chơi với bọn này tí đi!"
"Xe đằng kia là của anh hả?" Chẳng đợi Ngọc Thái đáp lời, một người khác lập tức nhảy vào chặn họng "Òa, vừa giàu lại vừa đẹp, đáng hâm mộ quá nha~"
"Các anh muốn gì?" Ngọc Thái trấn định, cố gắng giữ bình tĩnh "Nếu là tiền thì chỗ này tôi có một ít, chỉ cần cho tôi đi, các anh muốn lấy cứ lấy!"
"Nôn ra!" Thấy con mồi biết điều quá đáng, bọn họ đều nhíu mày không vui nhưng cũng không tỏ thái độ nhiều. Cả đám xúm lại lột sạch đồ đạc có giá trị trên người Ngọc Thái cả điện thoại và chìa khóa xe của anh cũng không tha. Sau khi lấy xong, một trong số đó đột ngột giơ gậy, giáng một cú thật mạnh vào sau gáy của anh.
Ngọc Thái thấy đau nhói, hai mắt anh hoa lên những tia đỏ sẫm sau đó vô lực ngã gục xuống nền đất lạnh. Mấy kẻ đó cười phá lên, còn ác ý đá đá vào người anh mấy cái mới quay đi "Cho mày đi? Đúng là thằng ngu! Để mày báo cảnh sát gô cổ anh em tao à? Ở đây hưởng thụ một đêm đi!"
"Đi thôi, săn mồi tiếp nào.."
"Ha ha ha.."
Những bước chân hỗn loạn xa dần, sau đó khuất hẳn trong màn đêm đen đặc. Ngọc Thái nằm im lìm trên mặt đất, cảm nhận cái lạnh thấu xương từ dưới đó truyền lên và sương đêm truyền xuống. Sự đau đớn và cô độc đánh úp anh, khiến anh thấy mình quá nhỏ bé trong cuộc đời này. Làm bác sĩ bao lâu, chứng kiến không ít người chết đi.. Hơn ai hết, Ngọc Thái biết sinh mệnh con người thật mỏng manh. Nhưng mỏng manh đến mức này.. Anh còn chưa muốn chết, anh còn chưa thể chết được!
"Giúp.." Thoáng thấy bóng người trong bóng đêm, Ngọc Thái tựa như ôm được phao cứu sinh giữa dòng biển lạnh, thều thào lên tiếng "Làm ơn.. Giúp tôi.."
"..." Giúp anh? Vì sao tôi phải giúp anh?
Ngày đó một tay anh cũng lười vươn ra vì tôi, Ngô Ngọc Thái, hiện tại tôi có nên bỏ mặc anh chết đi hay không đây?
"Làm ơn.." Tiếng nói ngắt quãng thê lương, cuối cùng Ngọc Thái không còn trụ nổi nữa, nhắm mắt ngất đi.
Người đứng trong bóng tối đó không ai khác chính là Si Tình. Cô vẫn luôn đi theo anh, vẫn luôn ở phía sau anh. Nhìn một màn này, trong lòng cô rối rắm không thôi, nhưng tâm lý trả thù và tình yêu còn sót lại vẫn cứ tranh đấu không thôi, khiến Si Tình day dứt chẳng biết nên đứng tra giúp anh hay bỏ mặc anh chết.
Cô dùng điện thoại báo công an, nhưng nói thật, nhìn những vệt máu đỏ sẫm bò trên nền đất kia Si Tình biết: đợi công an tới có khi Ngọc Thái đã chết rồi!
Cô có nên để cho anh ta chết? Chỉ cần anh ta chết, cô sẽ được giải thoát, sẽ không cần phải nghĩ suy, không cần cuồng vọng, cũng chẳng phải đi theo anh ta mỗi ngày nữa.
Nhưng nếu anh ta chết.. Người duy nhất ở cạnh anh ta lúc này chính là cô, anh ta chết rồi chẳng phải cũng có một phần lỗi của cô hay sao? Cắn môi dưới thật lâu, cuối cùng tâm lương thiện còn sót lại của cô y tá TL vẫn trỗi dậy. Si Tình chậm rãi đi đến bên cạnh thân thể đã có chút lạnh của Ngọc Thái, cúi người đặt tay lên vai anh.
Bất ngờ thế nào, đúng lúc này người cô tưởng sắp chết kia bừng mở mắt, anh ta vung tay nắm chặt tay Si Tình, gằn giọng: "Cuối cùng cũng dụ được chuột ra khỏi hang!"