Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 177

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xin hỏi quý vị, nhìn thấy chồng mình ở trong phòng làm việc riêng với người khác giới sẽ có cảm giác gì?

Lại xin hỏi quý vị thêm một điều nữa, nhìn thấy chồng mình trong phòng làm việc riêng với người khác giới, không những vậy chồng mình còn cùng người đó ôm ấp thân mật lại có cảm giác gì?

Hạ Lam hơi cứng người, phải mất mấy giây mới định thần lại được. Cô không dập tắt nụ cười trên môi, chú ý nhìn vẻ mặt của Văn Minh một chút. Cậu ấy không bất ngờ khi thấy cô đến, lại càng không có chột dạ đẩy người trong lòng ra xa.. Điều này khẳng định hai trường hợp, hoặc là cậu ấy vô tội, hoặc là cậu ấy chẳng có gí cảm tình nào với cô nữa, muốn cho cô thấy mình ngoại tình để chấm dứt tất cả.

Tình huống thứ hai hơi khó xảy ra trong thời gian này nên Hạ Lam nghiêng về bên thứ nhất hơn. Cô lấy lại sự tự tin vốn có, gật đầu với Văn Minh một cái rồi đứng ra phía cửa để cậu có thời gian giải quyết vấn đề vừa phát sinh kia.

Văn Minh thấy sự tế nhị này của cô, tự hiểu Hạ Lam không nghi ngờ gì mình nữa. Cậu không nhịn được vui vẻ, gạt bỏ suy nghĩ xem nên giải thích với Hạ Lam kiểu gì mà tập trung vào người trước mặt.

Đáng thương thì đáng thương, nhưng dù sao cô ta cũng chẳng liên quan gì đến cậu!

Trịnh Văn Minh, không được phép nhầm lẫn nữa!

Hạ Lam có thể hiểu cho cậu một hai lần, nhưng đến lần thứ ba thứ tư, chính cậu còn không hiểu được cho mình chứ đừng nói gì đến cô!

"Chúng chết cả rồi!" Văn Minh không lưỡng lự đẩy mạnh tay, Mai Anh vừa yên ổn được chút lập tức loạng choạng. Khuôn mặt nhỏ vẫn còn đọng đầy nước mắt, đáng thương vô cùng "Cô ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo đi!"

"Tôi.. Tôi.." Mai Anh lúng túng, cô rút khăn tay trong túi áo vest còn lại ra lau sạch nước mắt trên mặt, nửa ngại ngùng nửa cao ngạo ngẩng đầu "Chuyện vừa rồi rất cảm ơn cậu.."

"Không có gì.." Văn Minh cười nhạt, bày ra vẻ kiên cường này cho cậu xem làm gì? Khi nãy không phải khóc cầu thảm thiết lắm hay sao? "Trong lòng ai cũng có một nỗi sợ, có điều khống chế nó thế nào cho tốt thôi.. May mắn lúc này trong phòng chỉ có tôi và cô, nếu ở giữa cuộc họp hoặc khi kí kết hợp đồng.. Tôi nghĩ không được hay lắm đâu!"

"Cậu Minh, chuyện vừa rồi tôi cảm ơn cậu lần nữa!" Mai Anh vẫn không nao núng, đôi mắt hồng hồng như thỏ con chất chứa nỗi lòng dâng trào. Vẻ đẹp này, sự quyến rũ này.. Aii~ nếu như tim Văn Minh còn chưa có chủ, cậu không bị cuốn hút và rung động mới là lạ! "Nhưng tôi cũng xin phép nói thật với cậu, có một số thứ vĩnh viễn người ta không đủ khả năng khống chế. Ví dụ như.. tình cảm!"

"Hmm"

"Chuyện khi nãy xin cậu đừng tiết lộ với ai.." Mai Anh xoay người, không hề tiếc nuối bước đi "Nó liên quan đến tự tôn của tôi, thế nên mong cậu giúp tôi giữ bí mật!"

Hạ Lam tựa lưng ngoài hành lang, quả nhiên không cần cô đợi lâu, người con gái bên trong đã từ cửa chính bước ra. Dáng vẻ cô ta vẫn đường hoàng và kiêu ngạo như vậy, tựa như người vừa yếu ớt sà vào lòng chồng cô khi nãy chẳng phải cô ta.

Thân hình chuẩn với chiều cao vượt trội, thêm đôi giày cao gót càng khiến người này trở nên chót vót. Hạ Lam hơi có cảm giác bị áp đảo, tựa như mình đang đứng chung với một siêu mẫu vậy. Chiều cao này rõ ràng hơn hẳn Hồng Ngọc kia, aii~ vậy làm sao hôm qua cô lại nhầm lẫn cô ta với Hồng Ngọc được chứ nhỉ? Mặc dù đúng là có kiểu phẫu thuật tăng chiều cao, nhưng Hồng Ngọc trước kia dáng rất chuẩn, cô ta điên gì mà chịu đựng đau đớn làm loại phẫu thuật vô bổ đó chứ?

Khuôn mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, thể hiện tư thái của một người phụ nữ đầy tự tin. Đôi mắt hồng hồng cái mũi nhỏ xinh, gò má trắng thuần và đôi môi màu đỏ sậm cực kì quen thuộc..

Đúng là màu son của cô ta đúng không?

Hôm qua cố ý để lại vết son trên áo sơ mi của Văn Minh, hôm nay lại "vô tình" khiến cô nhìn thấy cậu ấy và cô ta thânmậttrong phòng. Không có mục đích xấu xa mới là lạ!

Hẳn rằng đánh từ phía Văn Minh không ăn thua nên cô ta mới tìm hướng đi mới, kích động khiến cô ghen ghét làm Văn Minh chán ghét vứt bỏ cô đây mà. Ai da ~ đáng tiếc Hạ Lam có não, cô không phải loại con gái có thể vì ghen tuông mà mù quáng đâu!

"Ồ.. Phu nhân!" Nhìn thấy Hạ Lam đứng đó, vẻ kiêu ngạo ngay lập tức biến mất, thay vào đó là cái nhìn chột dạ. Người này diễn rất sâu, cũng rất tài tình, chuyển thái độ nhanh gấp mấy lần tốc độ lật bàn tay!

Vừa chột dạ xong đã ngay lập tức lấy lại phong thái, như thể không muốn người ta nhận ra mình vừa làm chuyệnxấu.

"Sao cô lại đứng ngoài này? Tổng giám đốc đang chờ!"

"Tôi biết!" Hạ Lam cười ý nhị, nếu mục đích cô ta sửa mặt tiếp cận SM chỉ là vì Văn Minh thì giải quyết đơn giản hơn nhiều. Chỉ sợ sau mục đích ấy là một mục đích khác được che đậy kĩ hơn thôi. Người này sở hữu kĩ năng diễn thượng thừa như vậy, bảo cô không phòng bị cũng không được! "Cảm ơn cô đã nhắc nhở!"

"Dạ.."

"Cho tôi biết tên của cô có được không?" Hạ Lam định xoay người bỏ đi, nhưng không hiểu thứ gì tác động, cô dừng lại, ôn hòa hỏi "Tôi là Hạ Lam, còn cô, cô tên gì thế?"

"Mai Anh.." Mai Anh nhíu mày khó hiểu nhưng vẫn nói ra tên của mình. Người ta đã lịch sự tự giới thiệu, cô lại không ra lời thì đúng là quá thiếu hiểu biết! "Tôi là Ngô Mai Anh!"

"Ngô Mai Anh.. Tên thật đẹp.." Hạ Lam gật đầu, quyết định kết thúc cuộc nói chuyện này "Và cả màu son của cô nữa, nó cũng rất hợp với cô!"

"Cảm ơn.." Mai Anh mỉm cười ý nhị, gián tiếp đá xoáy vết son trên sơ mi của Văn Minh? Cô ta thấy nó là cái chắc rồi, thêm chuyện khi nãy nếu như Văn Minh không kể ra đảm bảo Hạ Lam này sẽ nổi điên cho xem!

Ha ha, điên lên đi! Có như vậy Văn Minh mới thấy được cô xấu xí đến nhường nào!

"Cô quá khen rồi.."

"Hạ Lam, em còn làm gì vậy?" Cô còn chưa kịp nói nốt câu với Mai Anh kia, người trong phòng đã sốt ruột đến mức chịu không nổi, nhanh chân chạy ra tìm vợ "Qua đây một chút được không?"

"Anh cứ vào phòng đi, em vào ngay đây!" Hạ Lam gật đầu tỏ ý từ biệt với tình địch mới chớm này. Nhưng Văn Minh không nghe lời để cô chậm rãi tới, cậu tiến nhanh về phía Hạ Lam, thân mật ôm eo kéo cô vào phòng "Này, ở đây còn có người!"

"Anh không nhìn thấy ai khác!" Văn Minh vứt bỏ hình tượng, trực tiếp kéo Hạ Lam vào, đóng sập cửa phòng lại. Cậu dồn ép Hạ Lam, để cô ôm xiết lấy mình "Chỗ này có mùi của người khác, em giúp anh tẩy sạch đi!"

"Tẩy sạch?" Hạ Lam nửa đùa nửa thật đưa tay cởi cúc áo sơ mi phía trong của Văn Minh "Chẳng phải lúc người ta ám mùi cho anh, anh hào hứng lắm à?"

"Chuyện ngoài ý muốn!" Văn Minh nhún vai, tiếp sức giúp Hạ Lam cởi áo "Cục cưng, em tính làm thế nào?"

"Nghĩ bậy gì đó?" Hạ Lam phì cười, định dừng tay muốn lột đồ của cậu ra nhưng Văn Minh mặt dày đã tháo xong cúc. Chiếc sơ mi bên trong bị người ta phanh ra, bờ ngực trần rắn chắc thấp thoáng cực kì dụ hoặc.

Cảnh xuân quen thuộc này khiến Hạ Lam nhớ đến đêm qua, khi cô còn đang chuẩn bị dânghiếnthì một tên - nào - đó đột ngột ngủ thiếp đi mất..

"Muốn hết ám mùi thì ném cái áo đó đi, em không giúp anh tẩy được đâu!"

"Sao lại không?" Văn Minh không chần chừ lột đồ, trắng trợn quyến rũ gái nhà lành bằng bộ ngực trần săn chắc của bản thân. Cậu mỉm cười gian tà, từ từ đến gần Hạ Lam, thỏa mãn nhìn hai bên tai cô đỏ hồng lên như máu.

Xấu hổ?

Vậy mà mặt vẫn còn cố tỏ ra vô cảm kiểu kia, vợ, em không đáng yêu tí nào!

"Hạ Lam, em không biết đâu.."

"Biết chuyện gì?" Hạ Lam nhìn người trước mặt tiến càng lúc càng gần. Cô cố giữ bình tĩnh, lui lại phía sau, vòng ra ghế dài ngồi xuống. Đáng tiếc Văn Minh nhà mình rất thông minh, nắm bắt tâm lý người khác vô cùng tốt. Cậu như đoán trước được Hạ Lam muốn làm vậy, đã tiến đến đón lõng cô rồi!

Nhất thời Hạ Lam bị ép đến thành ghế, khuôn mặt và nửa người trần trụi của Văn Minh cũng tiến sát về phía cô, phả vào thân thể Hạ Lam hơi nóng hừng hực.

"Khó thở! Lui lại nói chuyện!"

"Từ rất lâu rồi.." Văn Minh không nghe lời, đưa ngón tay đến bên cằm cô, làm khuôn mặt hai người vốn đã gần nay càng gần hơn "..Khi Văn Hóa đó dùng bàn tay dơ bẩn kia chạm vào em, anh đã có ý nghĩ.."

"Lúc nào chứ?.." Chuyện Văn Hóa chạm vào cô? Là chuyện của cả năm trước, khi mà Hạ Lam mới xuyên sang đây cơ mà!

Khi ấy cô và Văn Minh đã có quan hệ gì đâu? Vì sao lại khiến cậu nảy sinh ý nghĩ kì quái gì được? Ừ, mà đó rốt cuộc là ý nghĩ gì vậy?

"Anh nghĩ gì?"

"Anh nghĩ.." Cậu hơi cúi mặt, chậm rãi thơm nhẹ lên má của cô, khiến nó trở nên ửng hồng "..Anh phải dùng bàn tay này, dùng thân thể này lau sạch dấu vết của tên đó trên người em.."

"Anh đã làm thế thật còn gì!" Hạ Lam lúc này mới nhớ ra, cô cố thoát khỏi những cái hôn triền miên của người này, tiếp tục phản bác "Dám dùng khăn lau em đến mức suýt xước da, đúng là độc ác!"

"Độc ác.." Văn Minh không đồng ý, cậu cầm lấy tay cô, đặt lên ngực mình "..Không phải, có lẽ là do.. Ngay từ lúc đó anh đã yêu em mà chẳng hề hay.."

"..."

Quấn quýt gần ba mươi phút đồng hồ, khi điện thoại trên bàn kêu vang cả hai mới rời được khỏi nhau. Dĩ nhiên vì mẹ đẻ quyền lực chưa cho phép, nên cả hai người vẫn chỉ có thể cùng nhau dừng ở bước hôn môi thân mật mà thôi. Hạ Lam đẩy Văn Minh ra, nhanh chân đứng dậy chỉnh đốn trang phục, ý muốn ra ngoài ngay lập tức. Cậu không hề phản đối, vì sợ vợ yêu đói bụng nên tác phong cũng rất nhanh nhẹn.

Đi tới nơi đã đặt bàn sẵn, cả hai ngồi vào chỗ của mình, gọi món ăn yêu thích rồi cùng nhau dùng bữa. Bữa trưa kéo dài không quá lâu liền kết thúc vì ngay sau đó Hạ Lam và Văn Minh còn có kế hoạch khác phải làm trước khi nghỉ trưa. Từ giờ đến ngày trợ lý cao cấp và quản lý kết hôn không còn xa nữa, nếu hai người còn trì hoãn không đi nua quà cưới thì sẽ không kịp mất.

Thực ra Văn Minh không ủng hộ ý kiến đi mua quà sau khi ăn trưa xong. Cậu nghĩ đây phải là thời gian nghỉ ngơi hồi sức để chiều còn làm việc tiếp mới đúng. Vì vợ cậu vốn cuồng công việc, tối nhỡ cô về muộn kiểu gì cũng đói meo và mệt lả. Nhưng vì Hạ Lam nói nếu như muộn còn chưa chọn được quà ưng ý sẽ tự-do nghỉ buổi chiều để đến SM chơi với cậu thế nên.. Chỉ có đứa ngu ngốc mới không đồng ý!

Tưởng tượng viễn cảnh cậu làm việc, cô im lặng nằm trên ghế dài vừa đọc sách vừa ngủ gà ngủ gật Văn Minh đã cảm thấy sung sướng rồi. Quá ấm áp!

Lái xe đến trung tâm thương mại gần đó, hai người cùng nhau đi tới khu vực siêu thị. Hạ Lam tự dưng nổi hứng muốn lấp đầy tủ lạnh trước. Cô nói dạo này cả hai người đều bận rộn đến mức không còn thời gian nấu cho nhau ăn. Điều đó không hay chút nào, thế nên yêu cầu cả hai phải tự chấn chỉnh. Ý tưởng này vừa được đề xuất đã nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt. Văn Minh đẩy xe đẩy, vui vẻ đi phía sau chờ Hạ Lam chọn lựa thực phẩm trên giá, thi thoảng lại cùng cô bàn luận vài vấn đề nho nhỏ liên quan đến cách bảo quản đồ ăn..

"Ơ.. Anh Minh, anh thấy người kia không?" Hạ Lam dừng tay, thông qua khe hở giữa các kệ hàng mà chỉ cho Văn Minh thấy một người phụ nữ. Người này còn khá trẻ, mái tóc dài được vấn cao, bộ quần áo dễ vận động đi kèm với cặp kính râm to sụ.. "Nhìn quen quá, ai vậy nhỉ?"

"Em không nhận ra à?" Văn Minh cười cười, cậu không nhìn tập trung vào cô gái đó mà xem đến hướng nhìn của cô nàng. Cách cô không xa phía trước là một người đàn ông cao lớn, người này mặc áo blu trắng, bước đi rất vội vàng, khuôn mặt dày đặc sự mệt mỏi ủ rũ "Là y tá ở TL, trước đây là đệruộtcủa bác sĩ Thái đó!"

"À.. Si Tình!" Hạ Lam lập tức bật thốt ra một cái tên, nhưng trong trí nhớ của cô, Si Tình đó giống như ánh mặt trời, tươi tắn, tự tin, đầy sự ngọt ngào.. cơ mà. Vì sao chỉ sau một thời gian không gặp đã thay đổi đến mức này? "Cô ấy khác quá, không giống trước đây một chút nào!"

"Giống làm sao được?" Văn Minh gật đầu đồng thuận, không hề keo kiệt nói ra "Sự thù hận có thể khiến con người thay đổi chóng mặt lắm đó!"

"Thù hận? Với ai?"

"Em xem.." Văn Minh chỉ tay, Hạ Lam nhìn theo hướng của cậu lập tức phát hiện ra Ngô Ngọc Thái đang lo lắng rời đi "Với anh ta!"

"Anh biết chuyện gì của họ à?" Sao lại chuyển sang thù hận được? Si Tình trước đây mê đắm Ngọc Thái lắm mà, điều gì đã khiến cô nàng thay đổi, còn đi phía sau như đang.. theo dõi anh ta thế này? "Có gì thú vị không?"

"Không vui lắm!" Chuyện đó tốt nhất không nên để cho Hạ Lam biết. Thật ra lúc đầu chính cậu cũng không hay chuyện của Si Tình và Ngọc Thái. Có điều sau khi xảy ra vụ ở linh đường ông nội Trịnh, Văn Minh đã để người điều tra một chút. Vừa hay phát hiện ra việc Văn Hóa thuê người rpe Si Tình, Ngọc Thái vô tâm không giúp đỡ..

Từ yêu chuyển thành hận chỉ là chuyện trong gang tấc, nếu như con người để tâm một chút, hẳn rằng chuyện đáng tiếc đó sẽ không xảy ra. Nhưng nói thật, một người bình thường có ai bỏ sức để tâm đến người mình không có tình cảm chứ?

Sau đó không hiểu kiểu tư duy lắt léo nào dẫn Si Tình đến kết cuộc này, cô nàng tự bỏ công sức ngày đêm đi theo Ngọc Thái. Đúng vậy, chỉ đơn giản là đi phía sau, nhìn chằm chằm anh ta mà thôi. Có điều sự tra tấn trong thời gian dài này cũng chẳng dễ chịu chút nào, xem vẻ mặt và thái độ của Ngọc Thái trong khoảng thời gian này là biết ngay..

"Dù sao cũng chẳng phải chuyện của chúng ta, em để ý nhiều như vậy làm gì chứ?"

"Đôi khi tò mò chút mới vui!" Hạ Lam bĩu môi không cho là đúng, nhưng sau đó cũng không hỏi nữa, tiếp tục công việc của mình. Ngọc Thái kia giống ngườiđótrước đây của cô như vậy, Văn Minh cũng biết điều này, chỉ sợ nếu cô còn hỏi nữa cậu sẽ nghĩ Hạ Lam vẫn còn tình cảm với anh ta mất. Hoặc giả là lưu luyến khuôn mặt của người đó.. Việc hiểu lầm khiến Văn Minh phải suy nghĩ cô không muốn, nên tốt nhất là thôi!

"Cậu anh mà anh không quan tâm à?"

"Còn chẳng biết anh là cháu.." Văn Minh híp mắt, chế nhạo "Người cậu ngốc như vậy anh không thèm!"

"Thật ý?.."

"..."

Hạ Lam và Văn Minh chuyển hướng câu chuyện, nhanh chóng rời khỏi quầy đồ ăn, cùng nhau hướng lên phía trên, muốn đi vào việc chính: kiếm quà cho trợ lý và quản lý!

Cả hai đều không biết, phía sau hai người cũng xuất hiện một cặp đôi khác đang vội vã đuổi theo cả hai. Cơ mà trung tâm mua sắm này đông đúc như vậy, khoảng cách quá xa khiến cho sự bám đuổi càng lúc càng trở nên vô ích..

"Anh, em mệt!" Khánh Linh dậm chân thở dốc, không vui nhìn vẻ sốt sắng của Thanh Tùng. Anh chàng ngốc này, vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay người đó là Hạ Lam, đã vậy còn kéo cô đuổi theo chị ta nữa chứ.

Đáng ghét!

Mãi mới có ngày cùng nhau đi trung tâm mua sắm giải trí. Vừa ăn trưa xong, Khánh Linh còn chưa kịp rủ rê anh chàng đi xem phim và làm vài chuyện lãng mạn để bồi dưỡng tìnhcảmđâu. Tự dưng xuất hiện người phá đám là thế nào chứ?

"Nếu anh muốn có thể gọi điện thẳng cho chị ấy mà, việc gì phải bám đuổi thế này chứ?"

"Hạ Lam ngốc đó nói chuyện điện thoại chán chết!" Mặc dù là cảm thán nhưng Khánh Linh có thể thấy rõ ràng sự cưng chiều Thanh Tùng dành cho chị ta.

Thế là thế nào?

Chẳng phải trước đây anh ấy luôn tỏ ra dịứngvới bà chủ trẻ này của mình à? Tự dưng lại thay đổi như vậy.. Hay là phải nói.. Ngay từ đầu Khánh Linh đã nhầm rồi?

Dễ thế lắm!

Khéo khi Hồng Ngọc ngu ngốc kia chỉ là bình phong, người mà Thanh Tùng thật sự thích lại là Hạ Lam này! Cơ mà nhìn xem, chị gái đó đã có chồng, còn quyết tuyệt với mấy mối quan hệ ngoài luồng.. chính vì sợ Hạ Lam cắt đứt liên hệ với mình nên Thanh Tùng mới không dám thể hiện thẳng cái gì.

Trời ơi!

Trời ơi!

Không thể tin nổi!

Khánh Linh vậy mà lại nhìn nhầm!

Nhưng cô nhầm cũng phải thôi, ai mà nghĩ khẩu vị của Thanh Tùng lại nặng như thế. Hót Gơ Sai Trái còn có thể cho vào mắt, đã vậy chị ta còn kết hôn lâu thật lâu rồi nữa chứ..

"Chưa được hai câu đã đòi tắt máy, còn không để anh bàn xong chuyện nữa!"

"Anh có vẻ có nhiều chuyện muốn nói với chị ấy nhỉ?" Khánh Linh cố gắng kiềm chế không tỏ ra quá khích. Chị ta lãnh đạm như vậy, cô lấy cớ gì để coi chị ta là tình địch đây? Hơn nữa phía sau chị ta còn có một bức tường chống lưng vững chãi vô cùng, cô có muốn đối đầu cũng không đủ khả năng! "Hai người cũng đâu có thân lắm.."

"Không thân lắm.." Thanh Tùng có vẻ phật ý với nhận xét này, nhưng sau đó cũng không nói gì nữa. Anh lấy điện thoại, giả mệt mỏi muốn tới quán cafe trong trung tâm thương mại ngồi nghỉ. Cô thừa biết anh tính nhắn tin cho chị ta, nhưng cuối cùng cũng vẫn không vạch trần "Đi, chúng ta tới đó ngồi một chút!"

"Vâng!.."

Rốt cuộc chuyện tình cảm này là đúng hay sai đây?

Tự dưng Khánh Linh lại có cảm giác mờ mịt và chán ngán vô cùng..

Truyện Chữ Hay