Công việc trao đổi con tin không phải cứ thỏa thuận miệng liền có thể đạt thành. Trước khi đem Hạ Lam ra ngoài, hắn còn cần chuẩn bị rất nhiều thứ. Yêu cầu xe cộ, máy móc kĩ thuật, lại đòi hỏi thêm vài điều kiện khác đảm bảo an toàn lên đến %, rốt cuộc cũng đến lúc thủ lĩnh gật đầu tạm vừa ý, quyết định ra ngoài đạt thành thỏa thuận.
Dù sao họ cũng nắm trong tay cả hai con tin, lợi thế thuộc về họ, nên mặc cho họ có đòi hỏi bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thành vấn đề!
Hài lòng nhìn qua, phía ngoài sắc trời đã tối đen, từng lùm cây lau sậy lớn che lấp không ít tầm nhìn, vài cồn cát đen thẫm giống như những con quái vật lớn, há miệng chờ trực nuốt gọn mọi thứ. Người của Văn Minh đã đem đến hai chiếc xe được trang bị đầy đủ mọi thứ, hắn cho người ra ngoài kiểm tra một lượt, không thấy dấu vết bị người ta động tay mới đưa hai con tin ra phía ngoài.
Dung Dung bị người ta kìm giữ bên kia, cô nàng có chút hốt hoảng, nhưng khi phát hiện rất nhanh mình sẽ được thả ra liền cao ngạo ngẩng đầu.
Đối tượng cô ta nhắm vào chính là Văn Minh, dù Hạ Lam kia được thả ra cũng có sao, dù gì thì thằng ngốc cũng phải đền tội. Hơn nữa nếu Văn Minh này chết, Hạ Lam kia lấy đâu bản lĩnh tự bảo vệ mình?
Đến lúc đó Trịnh gia hẳn cũng sẽ rơi vào tay cô thôi. Phải rồi! Chắc chắn là thế!
Nhà họ Trịnh tuyệt diệt cả, chỉ còn mỗi Trịnh Dung Dung này, nó không thuộc về cô thì còn thuộc về ai được nữa? Nhưng lúc này dường như tập đoàn vẫn còn nằm trong tay Văn Minh kia. Đợi đến khi trao đổi con tin xong, cô nhất định bắt thằng ngốc viết di chúc, chấp nhận trao toàn quyền Trịnh gia cho cô, sau đó sẽ tiễn nó lên đường thật êm ái.
Ha ha!
Thông minh phết!
Thế mà lúc này cô mới nghĩ ra kế hoạch hay ho đến vậy!
Cả đám người tụ lại ở một khu vực cách tòa nhà bỏ hoang không xa. Vừa đảm bảo một trong hai bên không nửa đường chạy mất, lại đảm bảo luôn được sự công khai cần thiết. Vì người của Văn Minh đem đến quá nhiều nên bên Dung Dung yêu cầu chỉ được đưa không quá người đến khu vực trao đổi. Năm với mười, chênh lệch nhìn qua rất lớn, nhưng dù có lớn thì cũng chẳng ai dám phản đối cả.
Hạ Lam rất thảm, bị trói, bị dán miệng, lại bị che cả mắt.. mọi thứ xung quanh cô tối đen giống như hũ nút. Mặc dù có thể cảm nhận được nơi có tiếng nói, nhưng nói thật, cảm nhận là một chuyện, đến được đúng nơi hay không lại là chuyện khác.
Dung Dung bên kia cũng là tù binh nhưng ngược lại được đối xử vô cùng tốt. Không sưng má, không gãy ngón, không sai chân.. cùng lắm chỉ bị kiểm tra người và trói lại mà thôi.
Đòi hỏi quá nhiều cũng không phải chuyện tốt, thế nên đám người của Dung Dung nhíu mày, cuối cùng cũng quyết định tháo khăn che mắt cho Hạ Lam. Cô vốn đã quen với bóng tối, thế nên vừa được cởi bỏ gông xiềng liền có thể nhìn thấy toàn thể bối cảnh.
Cắn môi, chưa kịp nhìn ra phía sau đã bị người ta đẩy ra đầu sóng ngọn gió: "Đưa người sang đây!"
"Đi mau!" Cô liếc mắt về phía sau, những người trong đoàn của Dung Dung đang kìm giữ một thanh niên trẻ, người này cũng giống cô, bị trói, bị che mắt, cũng bị dán luôn miệng vào. Thế nhưng, cậu ta..
"Nguyễn Hạ Lam!" Một đoạn đường ngắn cuối cùng cũng đi hết, Dung Dung chạm mặt Hạ Lam ở ngay giữa con đường. Cô ta hung ác kéo tay Hạ Lam lại, gằn giọng đầy khó chịu "Mày đắc ý không được lâu đâu! Đợi tao giết xong Văn Minh kia sẽ đến tìm mày!"
"..." Hạ Lam trợn mắt nhìn cô em gái nào đó, một lời cũng không nói. Không phải cô khinh cô ta, bởi vì cô còn đang bị dính miệng, nói không được có được không hả?
Tay cô nàng trói ra đằng trước cử động còn dễ, cô ấy hả, bị trói ngoặt ra sau đây này, dù muốn đưa lên tháo băng dính cũng không thể làm được!
"Coi thường tao?" Dung Dung thấy Hạ Lam không mở miệng, tức giận đưa tay kéo xoẹt một phát. Băng dính đám người này mua đúng là hàng tốt, dán vô cùng ăn. Cô đượcngười ta tháo giùm băng dính mà giống như lột luôn một tầng da vậy.
Mấy người đứng vây xem thấy Dung Dung tháo băng dán cho Hạ Lam cũng rục rịch định tiến đến xem xét. Nhưng hai bên lực lượng có chút bất đồng nên không ai dám phá vỡ thế cân bằng giả tạo này hết.
Rốt cuộc, hai con tin chỉ đành tự đứng đó, vừa trừng mắt lườm nhau, vừa bàn thảo mấy chuyện thúvịkhông tiện cho người ngoài nghe thấy.
"Mày lấy tư cách gì coi thường tao? Đồ đĩ!"
"Giết Văn Minh?" Hạ Lam rốt cuộc cũng nhận ra môi mình không bị tháo đi theo băng dính. Cô cười khẩy, nhẹ giọng trêu tức. Dĩ nhiên trong lúc trêu người không thể chậm trễ, vẫn phải tiếp tục di chuyển! "Em gái, em nghĩ em đủ tư cách à?"
"Đừng tự coi trọng bản thân quá!" Dung Dung nhìn nụ cười mỉa mai đó bỗng dưng bị kích động. Cô nàng vung một cái, không hiểu vì sao dây trói lại lỏng ra, cuối cùng tuột xuống.
Nhanh như chớp, Dung Dung vươn tay vào áo ngực, lôi ra khẩu súng ngắn nhào đến chỗ Hạ Lam "Đừng bảo là nó, đến cả mày tao cũng có thể thoải mái ra tay!"
"..." Ố mố!
Mẹ kiếp!
Người của Văn Minh đâu?
Các vị trói con tin kiểu gì thế này? Để cô ta dễ dàng thoát được đến như vậy? Thương hoa tiếc ngọc cũng có chừng mực thôi được không hả?
Vừa chửi thầm trong lòng, Hạ Lam vừa né tránh sự truy đuổi của Dung Dung. Hai bên không còn yên phận nữa, ngay khi họ thấy Dung Dung rút súng đều đồng loạt thủ thế, mỗi bên chiếm cứ một góc, mặc dù chưa bắn nhau đì đùng vì sợ tổn thương con tin, nhưng sự cảnh giác cao độ và căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm.
"Nếu các người dám ra tay, tôi sẽ lập tức nổ súng bắn chết cô ta!" Dung Dung có chút chật vật đuổi đánh Hạ Lam. Cô âm thầm cảm ơn khoảng thời gian dài play SM của mình và Quốc. Cũng nhờ có nó mà cô học được tuyệt kĩ cởi trói nhanh gọn an toàn.. Ha ha ha, khoảng thời gian tưởng vô ích ấy vậy mà ích không tưởng luôn đó! "Bên kia cũng vậy, Văn Minh sẽ không an toàn giữ mạng được đâu!"
"Văn Minh?" Hạ Lam phá ra cười, tiếng cười thất thanh xé rách màn đêm khiến Dung Dung sững người "Con tin bên đó là Văn Minh? Mơ à em gái? Cậu ấy còn không ngu tới mức tự mình chui vào bẫy đâu!"
"Cái.." Dung Dung hơi giật mình, nhìn dáng vẻ tự tin thái quá của Hạ Lam khiến cô tò mò. Mặc dù đám người kia đã được xem qua ảnh của Văn Minh, nhưng mà có khi nào bắt nhầm người được không?
Nhỡ đâu thật sự như cô ta nói, thằng ngốc đó cử một người đi thay, còn cố ý đòi trao đổi cô ta trước rồi mới tính tiếp.. Vậy thì chẳng phải ngay khi cô ta trở về bên kia, đám người ít ỏi và yếu thế bọn cô sẽ trắng tay hay sao?
Ai cần một kẻ thế thân chứ?
Dù cho kẻ đó có chết cũng chẳng ai thèm quan tâm hết!
"Cái gì?"
"Nhìn lại mà xem!" Hạ Lam cẩn trọng lui lại từng li một, nút chết của dây trói này đúng là đáng ghét, còn mấy ngón tay gãy này nữa chứ.. cản trở quá mức mà! "Em gái, người tự coi trọng khả năng của bản thân lúc này là em mới đúng!"
"Mẹ kiếp!" Dung Dung bực bội quay mặt, mặc dù khá xa nhưng cô vẫn có thể thấy rõ con tin còn lại đang bị trói gô bên kia. Hắn có vóc dáng vô cùng quen thuộc, lại thêm vẻ mặt với những đường nét cũng quen không kém nhưng.. quen thôi chứ không hề phải!
Đây không đúng Trịnh Văn Minh!
Đám người vô dụng này bắt nhầm con tin rồi!
Ngu ngốc quá mức!
"Đó đâu phải Trịnh Văn Minh? Mau tới đây bắt cô ta lại cho tôi, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết!"
"Không phải?" Thủ lĩnh ngạc nhiên nhìn cậu thanh niên trước mặt. Trong khi hắn đang quan sát cậu ta, cậu ta cũng vậy, ngẩng đầu nhìn lại hắn không hề nề hà!
Này.. Này..
Rõ ràng cậu ra bị che mắt cơ mà, đôi mắt đen thẫm này từ đâu xuất hiện?
"Con tin muốn bỏ trốn, mau giữ lại!"
Rốt cuộc cũng có một bên không thể chịu nổi, nổ súng trước. Âm thanh súng nổ khô khốc vang lên xé rách màn đêm dày đặc. Hạ Lam lợi dụng lúc Dung Dung phân tâm, quay người, lao về phía thủ hạ Văn Minh đang chờ đợi. Quãng đường còn lại khá xa, lại thêm Trịnh Dung Dung đuổi theo sát nút khiến cô né trái, né phải vô cùng chật vật.
Không sao hết Hạ Lam, một phát đạn cũng không vấn đề, còn vài bước chân nữa là đến chỗ của Văn Minh, chỉ cần ở cạnh cậu ấy, mọi chuyện đều sẽ tốt!
Cồn cát đen thẫm một mảnh hỗn loạn, những âm thanh pha tạp vào với nhau, quyện cùng mùi máu tươi khiến tâm thần người ta phấn khích cực độ. Hạ Lam thở dốc, vết thương bên ngực bị xé rách lúc này tự dưng đau đến mức khiến cô hoa mắt. Mím chặt môi, né viên đạn Dung Dung vừa bắn đến, may mắn cho cô, cô ta dùng súng kém nên bắn trượt!
Cố lên!
Cố lên!
Chỉ còn một chút!
Người của Dung Dung vừa đối phó với "thế thân" của Văn Minh bên kia vừa tràn lên hỗ trợ cho cô ta. Bên này người của Văn Minh cũng không hề nhàn rỗi, dùng hết tốc lực lao tới bên cạnh cô. Chung quy lại vẫn có sự chênh lệch về mặt số lượng nên đối đầu có hơi khó khăn. Nhưng dám chắc rằng, sự chênh lệch này không kéo dài quá lâu đâu, bởi người của Văn Minh ở bên nhà hoang đã nghe thấy tiếng súng rồi, rất nhanh thôi họ sẽ đến đây yểm trợ.
Tới lúc đó nếu Dung Dung kia chạy không kịp, nhất định chuyện sẽ vui lắm đây!
Chân đột ngột nhẹ bẫng, cô vấp phải thứ gì đó nhô lên trên cồn cát, suýt chút nữa ngã dập mặt. Cũng may khả năng giữ thăng bằng của Hạ Lam rất tốt nên chỉ bị loạng choạng một chút mà thôi. Nhưng sự loạng choạng này lại làm hại cô không ít, chân bị đau khiến tốc độ vốn có suy yếu, lại thêm yếu tố này càng khiến cô chạy chậm đi, kéo theo đó chính là sự trờ tới vừa tầm của Dung Dung. Cô ta đắc ý vươn tay, nương theo sự giúp đỡ của mấy người phía sau giương súng lên cao, nhắm thẳng về phía cô.
Khoảnh khắc đầu đạn lao ra khỏi họng súng, hướng thẳng về phía mình Hạ Lam có cảm giác sống lưng lạnh toát. Cô quay người, cố sức muốn né tránh viên đạn đang dùng tốc độ bàn thờ phi đến, nhưng dường như là điều không tưởng. Ngay khi cô chấp nhận số phận bản thân một lần nữa bị đạn ghim, từ phía sau đột ngột bị một luồng lực kéo lại, thân thể được ôm trọn trong lòng một người đàn ông có mùi hương vô cùng quen thuộc. Hai mắt chạm nhau trong một tích tắc ngắn ngủi, sau đó.. quán tính lôi hai người ngã xuống thật mạnh! Thật đau!
Hạ Lam được Văn Minh ôm trọn vào lòng, cô nhìn rất rõ hình ảnh viên đạn nhỏ xoáy mạnh, lao vào tấm lưng đang ra sức che chắn cho cô. Màu đỏ hoa lên trước mắt Hạ Lam, mùi máu tươi cũng từ đó mà lan tỏa rộng khắp..
Mọi thứ đều trở nên chậm đến đáng sợ, âm thanh, sự di chuyển, và cả giọng nói mềm nhẹ đầy sự dịu dàng của ai đó: "Anh đến muộn rồi, xin lỗi vợ yêu!"