Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

chương 161

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Văn Minh rất nhanh đã tìm được nơi mà "Hạ Lam" thông báo. Bên kia trợ lý cũng trở lại, đem đến cho Văn Minh một vài tin tức không mấy vui vẻ.

Hạ Lam sau khi dùng bữa xong đã "biến mất" không dấu tích. Mấy vệ sĩ theo cô bị người ta tóm gọn, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết sau đó ném vào một khu nhà kho bỏ hoang, mặc kệ tự sinh tự diệt.

Hạ Lam không có sở thích S người gì gì đó nên chắc chắn không phải tự cô làm điều này. Hơn nữa cô cũng không biến thái đến độ hành người của mình bầm dập sau đó ném đi vậy đâu. Thế nên có thể kết luận chắc chắn rằng Hạ Lam đang gặp nguy hiểm rồi!

Nhưng nếu gặp nguy hiểm.. vậy kẻ đứng sau chuyện này là ai?

Hạ Lam trước đây chỉ là cô nhi, sau mặc dù là "phu nhân đại thiếu gia" nhưng cũng chỉ hữu danh vô thực nên dĩ nhiên sẽ không có ai hận cô ấy hoặc ngu ngốc đến mức bất chấp, bỏ tiền bạc ra thuê người bắt cóc cô ấy như vậy. Thêm nữa kẻ này không chỉ nhằm vào một mình cô mà còn muốn thông qua cô để câu kéo Văn Minh xuất hiện. Không những xuất hiện, còn phải đi một mình không ai bảo vệ nữa cơ. Thế nên chắc chắn người đứng trong bóng tối chủ yếu nhắm vào cậu, còn là nhắm bằng đôi mắt cực kì căm ghét..

Nhưng đó là đối thủ trên thương trường hay ân oán cá nhân? Chẳng có lẽ lại là Ngô Ngọc Thái? Anh ta vốn dĩ không biết mối quan hệ thật sự của Văn Minh và anh ta là gì, thế nên luôn ôm mối hận với cậu, với cả Trịnh gia trong lòng. Đã vậy lâu nay còn không thấy anh ta xuất hiện, chắc chắn là đang tìm cách lập kế hoạch, thuê người.. gì đó. Hơn nữa, cũng chỉ có Ngọc Thái đó mới biết Hạ Lam đối với cậu quan trọng đến mức nào..

Phỏng đoán sai lầm ai là người không có?

Văn Minh mặc dù là nam chính, còn là kẻ sở hữu chỉ số IQ cao cũng chẳng thoát được khỏi quy luật tự nhiên này. Hơn nữa bây giờ, bề ngoài mặc dù cậu tỏ ra bình tĩnh hết sức, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, trong lòng cậu loạn đến mức nào.

Hẳn rằng sau khi Văn Minh nhận ra mình nhận định đối tượng sai, cậu chàng sẽ hụt hẫng lắm đây này..

Điện thoại báo cho Văn Minh biết một chuyện: thời gian trôi rất nhanh, nhoáng cái đã sắp điểm h tới nơi rồi. Từ nơi này của cậu muốn đi đến khu vực "kẻ thủ ác" kia giao hẹn phải mất ít nhất hai mươi phút, còn chuẩn bị này nọ các kiểu nữa thì ba mươi phút ít ỏi kia nhất định không thể đủ. Chưa kể cậu mới chỉ nhận ra được khu vực Hạ Lam ở đó, không xác định được nơi cô ở rõ ràng, lại càng không dám chắc chắn cô có thật sự ở đấy không nữa..

Nhỡ đâu bọn chúng lừa gạt, giả trang Hạ Lam đang ở đó để dụ cậu đến "diệt" gọn thì sao? Chẳng phải cậu tới nơi tìm rồi mất công mất sức ư?

Văn Minh nhíu mày, cuối cùng vẫn phân bổ nhân viên, thành lập "kế hoạch tác chiến" nhanh gọn rồi leo lên xe, cùng một vài người đi đến khu vực ngoại thành. Khả năng Hạ Lam không có ở đó rất ít, vì đám người này chắc hẳn tự biết, nếu cậu tới đó không gặp cô sẽ rời đi ngay. Nếu không đem Hạ Lam thật sự ra làm mồi nhử có thể dụ rắn ra khỏi hang một cách chân chính sao? Dĩ nhiên là không rồi!

"Tìm thấy tung tích thật sự của cô ấy chưa?" Văn Minh kết nối điện thoại thông qua tai nghe siêu nhỏ với trợ lý. Anh ta không đi cùng cậu trên chuyến xe này mà phải ở lại sắp xếp tìm thêm người, phong tỏa hiện trường, thu thập tin tức.. cùng vài công việc không tên nhưng vô cùng quan trọng khác nữa "Hôm đó phẫu thuật đã bỏ thiết bị GPS trên người cô ấy ra, đám bác sĩ nói tạm thời chưa thể cấy trở lại nên tôi đã ném luôn đi rồi!"

"Cô Lam cũng khôngđeo trang sứcnên mới khókhănnhưthế.." Trợ lý không ngừng gõ máy tính lạch cạch, trả lời nhanh chóng "Điện thoại đangnằmởtọađộ xx, nhưngkhôngchắcchắncôLam cũng sẽởnơiấy!"

"Thử xâm nhập vào điện thoại của Hạ Lam thăm dò thử xem.." Văn Minh nhíu mày, trình độ máy tính của người này luôn rất cao siêu, nhưng cao đến mức có thể thông qua vài cách mở được camera điện thoại hay không thì cậu thật sự không rõ "..Nếu bật được camera thì tốt, còn không thì liên hệ xem người bên kia đã đi tới nơi chưa?"

"Rõ!" Trợ lý dứt khoát "Cậutới đâu rồi? Ngườicủa chúng tatheo dõi thấybênngoàikhulau sậy cókhánhiềuxekhảnghi. Nhưng xung quanh đềulàđiểm vắng vẻnênkhôngthểxâmnhập, cũngkhôngthểlợidụnglợithếnhàcaotầngđểtheo dõi.. Camerađiệnthoạibật, tầmnhìnkháhạnchế nhưng cóthể thấy đượccôLam!"

"Hạ Lam?" Cậu hơi kích động, lớn giọng vặn lại "Cô ấy thế nào?"

"Tôi biết cậulolắng, nhưng cậuMinh, lúcnàyđiềucậucầnlàmnhấtchínhlàgiữbìnhtĩnh!" Trợ lý thở dài, không nói rõ ràng "Số lượng người bênđókhánhiều, cóvẻđềulàdânchuyên nghiệp.. Tôisẽcốgắngđiềuđộngngườisangbênđócàngnhanh càng tốt, cũngsẽbáocảnhsát ngay bâygiờ. Nhưnge rằng đụngđộlà không thểtránhkhỏi!"

"Tôi biết!"

"Thươngvongchắcchắnsẽcó.. CậuMinh, mặckệ thế nào, tínhmạngchínhlà quan trọng nhất, ngay khitìmđượcngười, mặc kệ côấyrasao.." Trợ lý dặn dò như bà mẹ già khó tính chuẩn bị gả con gái đi xa "..Cậucũng phải nénlòng mình lại, đemHạLam đi rồi tínhtiếp!"

"..."

Văn Minh không đáp lời nữa, cậu dường như cảm nhận được rất rõ ràng thứ hơi thở chết chóc từ câu nói đầy ẩn ý của trợ lý. Mặc dù không thể thấy được hiện trạng của Hạ Lam lúc này thế nào, nhưng cậu dám cam đoan là cô ấy rất thảm.

Đúng vậy!

Thảm đến mức người khác không dám nhìn..

Bị ném lên xe, Hạ Lam dĩ nhiên không chịu đựng để yên cho kẻ khác bắt mình đơn giản như vậy. Cô dùng lực lao khỏi bàn tay kìm giữ của mấy người bên cạnh, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra nổi. Đám người này của Dung Dung dường như đã được dặn dò không cần nương tay với cô. Thế nên ngay khi cô có chút xíu dấu hiệu kháng cự đã giang tay, một phát nối liền một phát tát cho hai má Hạ Lam bỏng rát.

Cô cảm nhận được sự bỏng rát một cách rõ ràng. Ngay khi hai tiếng "bốp" vang lên, lực đạo như trời giáng đó cũng không kiêng nể gì va thẳng lên mặt cô, tựa như muốn tát cho răng cô cũng rụng thẳng ra ngoài. Mặt bị lệch sang bên trái, rồi lại lao sang bên phải, trước mắt Hạ Lam tối sầm, trong miệng cũng đã có chút mùi tanh nồng của máu. Cô bặm môi, tự dưng muốn nhổ nước bọt vô cùng.

Khốn kiếp!

Có biết thế nào là đẳng cấp quý ông không hả?

Không được đánh phụ nữ dù chỉ bằng một nhành hoa, ấy thế mà ở đây các vị dùng hẳn cả bàn cuốc vả vào mặt con nhà người ta thế thì ma nào chịu đựng được?

"Còn dám động nữa coi chừng tao bẻ luôn chân mày!" Người kia xoa tay, vung lên ném Hạ Lam xuống ghế sau chật chội sau đó cũng chui vào, ép cô dẹp lép "Đồ không biết điều! Đã xấu xí còn không ngoan ngoãn!"

"Đi thôi!" Giọng nói của Dung Dung tràn đầy đắc ý, cô nàng lên ghế phụ, đóng cửa xe ra lệnh "Làm theo kế hoạch!"

"Cô Dung, điện thoại của cô ta!" Một người khác đem điện thoại đưa cho cô nàng, cười khẩy "Đến nơi cần đến hãy chụp một bức ảnh gửi cho nó, nếu nó chậm một phút, chúng ta bẻ một ngón tay của con nhãi này!"

"Dụ nó tới nơi trước đã!" Dung Dung đồng tình với cách hành người này vô cùng, cô ta cười vang, hào hứng "Thời gian gấp một chút cũng được.. Tôi thích xem thử vẻ mặt đau đớn của cô ta!"

"Muốn là được, cần gì phải đợi chứ?" Gã đàn ông vừa tát Hạ Lam xoay người, lợi dụng lúc cô còn đang choáng váng tóm lấy tay cô, dùng lực bẻ mạnh.

CRACKmột tiếng thật giòn, ngón tay cái của Hạ Lam đã trệch khỏi vị trí vốn có!

Cô đang hoa mắt đột ngột lại chịu một trận hành hạ thế này liền bất ngờ kêu lên một tiếng, nước mắt sinh lý theo đó cũng chảy ra giàn giụa. Hạ Lam trợn trừng, nửa hốt hoảng nửa căm ghét nhìn khuôn mặt đắc ý của Dung Dung trước mặt, lại ghi nhớ hình dáng của kẻ dám đụng chạm tới mình hết lần này đến lần khác chỉ vì tiền..

Đáng chết!

Vì tiền có thể để mặc kẻ khác thuê mình, mặc cho việc thuê ấy là phục vụ cho mục đích giết người?

"Thế nào? Vui mắt không?"

Cả xe vốn đang im lặng bỗng dưng vang lên từng trận cười khoái trá. Ai nấy đều dồn mắt về phía Hạ Lam, xem cô chảy nước mắt thế nào, lại nhìn thử coi vẻ mặt thống khổ của cô ra sao. Nhắm mắt lại, Hạ Lam dồn hết tâm tư khống chế sự hận thù của mình. Lúc này nếu như xấc xược sẽ chỉ càng làm cho chúng muốn ra sức hành hạ cô hơn. Trên xe đang chạy không thể kháng cự gì cả, đành chờ đợi xem thử chút nữa chúng muốn đưa cô đi đâu, sau đó trốn ra ngoài thông báo cho Văn Minh vậy. Hắn rằng Dung Dung này cũng muốn nhằm vào Văn Minh, hơn nữa còn muốn dùng cô làm mồi nhử cậu ấy xuất hiện..

Văn Minh nếu như thật sự đến đây, còn là đến một mình thì mặc kệ cho cậu ấy có là nam chính hay con trời gì gì đó cũng chẳng thể chống trọi được một đám người thế này đâu. Đấy là chưa kể Văn Minh còn mới kiệt sức do thức đêm chăm sóc cô quá độ ở bệnh viện..

Xe chạy không quá lâu liền dừng. Cũng may đám người trên xe không bộc phát đem cô ra làm đồ chơi thêm lần nào nữa. Bọn họ dùng dây chắc chắn trói gô tay Hạ Lam ra phía sau rồi ngồi im lìm, hoặc gác đầu nhìn ra cửa sổ suy tính, hoặc thẳng lưng canh gác cảnh giới. Trên mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ bình tĩnh xen lẫn hưng phấn, dường như đám người này đã từng làm chuyện này rất rất rất nhiều lần. Nhiều đến mức có thể tự phong bản thân là chuyên nghiệp được rồi.

Chạy trốn khỏi bọn chúng.. Liệu gà mờ như Hạ Lam có đủ sức hay không đây?

Mặc dù trước cô cũng có chút võ vẽ, nhưng thân thể Hạ Lam ở thế giới trước rất linh hoạt, còn khỏe mạnh do cô sống điều độ nên chuyện chạy nhanh, trốn giỏi.. gì gì đó là có thể có. Nhưng ở đây thì khác, thân thể này vốn dĩ không tốt, lại năm lần bảy lượt bị thương nặng nhẹ các kiểu. Đã thế lúc này cô vẫn còn vết băng thật lớn trên ngực đấy, nên là chuyện thân gái địch lại hai ba chục mạng có vũ khí tùy thân, sau đó thoải mái rời đi.. chỉ có trong tiểu thuyết huyền huyễn!

Nơi này mặc dù là thế giới song song, nhưng vẫn là đời thực cô đang sống. Hạ Lam chỉ là một nhân vật phụ nho nhỏ, cô vĩnh viễn không có hào quang nhân vật chính bao trùm, vĩnh viễn cũng không thể bất tử..

Nhẫn nhục chịu đựng tất cả. Xe dừng, đám người kia đồng loạt đi xuống sau đó cũng kéo cô ra ngoài. Một bãi đất hoang vắng tạm bợ đầy lau sậy, giữa đám lau dày thật dày ấy xuất hiện một ngôi nhà nho nhỏ giống như một đống phế tích đã lâu không người qua lại. Cô âm thầm đặt mọi thứ vào tâm trí, càng nhìn lâu, cảm giác tuyệt vọng càng lớn.

Trống trải thế này thì trốn kiểu gì?

Cô chắc chắn không chạy nổi khỏi đám người đông đảo lại có xe hơi này, thế nên nếu tự thân cũng chỉ còn cách trốn vào nơi kín đáo nào đó để đợi Văn Minh hoặc lựa thời trở về thành phố. Nhưng xung quanh đều là đất đá hoặc cỏ thấp, mấy cây to ở rất xa, lại thẳng đứng không chút cành nhỏ lẻ.. Chả lẽ ông trời lại tuyệt đường của cô như thế, muốn cô học theo Chử đại ca chôn mình xuống cát ẩn thân?

"Đi mau!" Một người đẩy mạnh vai Hạ Lam một cái, cô loạng choạng chệch chân nhưng rất nhanh lấy lại trọng tâm. Có điều dường như bị xô qua xô lại khiến vết thương trên ngực bị động, khá đau.

Hạ Lam không có thời gian quan tâm tới điều đó, vì ngay khi dứt lời, người kia đã dí nòng súng sát vào lưng cô, cười lạnh "Công chúa, cần tao phá nát chân mày rồi ôm mày vào trong không hả?"

"Bắn vào chân nếu cầm máu ngay cũng không chết được đâu!" Một kẻ khác ha ha cười lên, khoái trá nháy mắt "Ở chỗ này tao có thuốc, nếu mày kích động quá cứ chơi cho đã!"

"Mặt con này gớm thật đấy!" Người kia khinh thường đá Hạ Lam vào phòng. Bọn họ trói gô cô vào khung cửa sắt gần đó, dây hơi ngắn nên Hạ Lam chỉ có thể đứng. Cũng may nơi này có thể nhìn ra bên ngoài, mặc dù tầm nhìn có hơi hạn chế.. "Xoay qua kia, đừng làm bẩn mắt tao!"

"Cũng không đến nỗi gớm!" Dung Dung cười khẩy, hài lòng đợi người đem ghế đến cho mình ngồi "Chẳng qua khi nãy ăn hai tát nên sưng thôi, nếu mấy người có hứng thú cứ che mặt nó đi rồi chơi cũng được!"

"Lên không nổi!"

"Tài nhân đấy, nghe nói kĩ thuật trên giường của cô ta khá lắm!" Dung Dung kích động, dường như cố ý muốn đám người này diễn xuân cung đồ ngay tại đây cho cô ta xem mới thỏa "Làm đi! Thêm tiền muốn không?"

"Bọn này là dân chuyên nghiệp đó!" Tiếng phản đối nhao nhao vang lên "Hợp đồng là tiêu nhanh diệt gọn, không làm chuyện ngoài lề! Hơn nữa cô ta có bệnh sao, tự dưng cô cứ muốn bọn này làm chuyện đó?.."

"Các anh đa nghi quá rồi!" Mục đích không được thực hiện khiến Dung Dung bực bội. Cô nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Hạ Lam, vẻ mặt không mấy hài lòng vươn tay bóp mạnh hai má đã sưng lên của cô "Thảm hại! Loại mặt hàng free cũng không ai thèm!"

"Tự chửi mình đấy à em gái?" Hạ Lam rốt cuộc không nhịn nổi, lạnh mặt nén đau phun ra một câu "Mặt cũng dày quá nhỉ?"

"Phì!" Dung Dung tức tối nhổ một bãi nước bọt, Hạ Lam bất ngờ, hơn nữa mặt còn đang bị giữ chặt nên không thể tránh được. Bên má cô nhớp nháp khó chịu, cảm giác kinh tởm đến lợm giọng "Mày có quyền lên tiếng ở chỗ này à? Mấy người xem nó đi, khiến nó ngoan ngoãn chút cho vui!"

" kiểu hành người tôi đây luôn sẵn!" Sau khi đã phân tán lực lượng xong xuôi, chỉ còn lại và ba nhân vật chủ chốt trong căn nhà nhỏ. Một người trong số đó dường như rất có hứng thú với chuyện này, vui vẻ bước đến bên cạnh Hạ Lam "Cô thích kiểu từ từ chứ gì? Cứ để đó cho tôi!"

"Làm thử xem bản lĩnh của anh đến đâu!" Dung Dung hất mạnh tay khiến Hạ Lam ngã nhào ra đất. Nhưng dây quá ngắn nên hai tay cô đều bị co mạnh lại, lực lớn khiến da cổ tay đều trầy xước hết cả. Thêm nữa, đất đá phía dưới cũng lộn xộn kinh người, đủ khả năng khiến cho nửa người cô rướm máu "Không đã mắt trừ tiền nhé!"

"Nếu đã có tăng thêm không?" Hắn ta man rợ cười, chậm rãi đi đến cạnh Hạ Lam. Mỗi bước chân của người đó giống như một hồi chuông báo tử khiến cô bất an vô cùng "Tiểu thư, đừng trách tôi, có trách, nên tự trách mình đen đủi!"

Nói xong, người đó cầm lấy bàn tay có một ngón gãy của Hạ Lam, bắt đầu quá trình mua vui của mình.

Đừng đùa!

Cô còn chưa kịp kháng cự đã bị đánh gục sao?

Hạ Lam hốt hoảng nhìn người đó nắm lấy mấy ngón tay thanh mảnh của cô, chân vô thức kéo lên, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ. Nhưng mà thế này, mọi chiêu trò, mọi tiểu xảo đều sẽ bại trận dưới ánh sáng của sức mạnh thật sự. Thế nên cô chỉ có thể đau đớn chịu đựng chân mình bị người ta tóm được, sau đó dễ dàng bẻ ngoéo ra phía sau.

"A" lên một tiếng đầy đau đớn, sau lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh, trên trán, gáy cũng tầng tầng lớp lớp mồ hôi. Sự đau đớn bén nhọn đâm thẳng vào xương tủy, khiến toàn thân cô khuỵu xuống, phải ngã vào tường mới không đổ gục.

Mẹ nó!

Sai chân rồi!

Kiểu này làm sao chạy trốn được đây?

"Dám đánh tao?" Người kia khinh thường liếc Hạ Lam thảm hại một cái, sau đó không đợi cô thích nghi với nỗi đau, một đường cầm lấy ba ngón tay của cô, liên tiếp bẻ bẻ bẻ! "Con mắm này chán sống lắm rồi!"

"Dung Dung! Rốt cuộc tôi với cô có thù oán gì?" Hạ Lam nghiến răng, lời nói hằn học ngắt quãng "Văn Minh với cô có thù oán gì? Vì sao lại đối xử với tôi thế này?"

"Muốn kéo dài thời gian à?" Dung Dung xem đến sung sướng, ngồi gần đó cũng cảm nhận được đầu ngón tay tê rần. Cô ta chậm rãi trả lời Hạ Lam, cũng đưa tay lên yêu cầu tạm thời dừng hành người lại. Kẻ vừa bẻ tay cô đến mức vui vẻ kia hơi nhíu mày khó chịu vì bị ngắt quãng song cũng không phản bác lại lệnh của Dung Dung. Hắn ta lấy ra một cuộn băng dính, dứt khoát dán chặt miệng cô lại "Tốt thôi, nếu muốn chị đây sẽ giúp cô, dù sao tôi thừa nhất chính là thời gian đó!"

"..."

"Thù oán?" Dung Dung híp mắt, sau đó đột ngột hung dữ mở bừng ra "Nếu như Trịnh Văn Minh đó không cướp Trịnh gia, anh trai tôi sẽ khổ sở sao? Bố sẽ ngoại tình sao? Mẹ sẽ không quan tâm đến tôi sao?.. Nếu thằng ngốc đó mãi mãi ngu như vậy, cuộc sống của tôi sẽ không sa vào những thứ đó, tôi cũng sẽ không phải nhục nhã đến mức này! Hơn nữa.. Nếu nó tha cho Văn Hóa một con đường.. Văn Hóa sẽ phải chết sao?.."

"..." Chết? Văn Hóa kia chỉ đi du lịch thôi mà, sao Văn Minh lại làm sạch sẽ đến mức khiến người khác nghĩ hắn ta tử nạn luôn vậy trời?

"Tất cả là tại Trịnh Văn Minh! Và cô - kẻ ở cạnh nó - sẽ là người phải cùng bồi tội với anh tôi!"

"Cô bình tĩnh đi!" Người đàn ông trầm tĩnh ngồi trong góc xem máy tính nãy giờ lúc này mới lên tiếng. Khi anh ta nói, tất cả mọi người đều im lặng hết sức để lắng nghe "Đối tượng đã xuất hiện, khoảng phút nữa sẽ tới nơi này!"

"Trịnh Văn Minh!"

"Từ từ, kế hoạch phải thay đổi thôi!" Anh ta tiếp tục xua tay "Dường như đối tượng đã biết chúng ta bắt người, hắn ta không đến đây một mình đâu!"

Truyện Chữ Hay