Hạ Lam nói xong lời xin lỗi liền cảm thấy linh hồn bị một lực hút thật lớn cuốn đi. Cô không thể kêu gào, cũng chẳng thể chạy thoát, không nơi bám víu, cứ như vậy vút qua hàng ngàn hàng vạn thước phim kì lạ.
Những thước phim ấy có thể là kỉ niệm quá khứ của cô, cũng có thể là chuyện tương lai sau này nếu như cô không bị nổ chết ở trung tâm thương mại. Cũng có thể lại là những khung cảnh trong đám tang, những gương mặt người thân đau khổ hoặc dằn vặt. Lại còn đan xen thêm hình dung của một cậu trai kì lạ nào đó, thấp nhỏ, buồn bã rũ vai, lúc nào cũng một mình độc lai độc vãng..
Chẳng hiểu vì sao nhìn cuộc sống của mình cô lại ít đau lòng, hoặc sự đau đớn cũng chỉ thoáng qua rồi thôi. Nhưng khi hình ảnh cậu bé kia xuất hiện lại khiến Hạ Lam nhức nhối mãi không thôi.
Gương mặt cậu ta bị bôi mờ, một khoảng trống không cho phép cô nhìn nhận rõ ràng nhưng lại thân quen đến lạ lùng. Người này cô có quen hay không?
Tại sao lại khiến cô đồng cảm đến vậy?
Thôi ngay! Dừng lại ngay!
Đừng có biến Hạ Lam này thành đứa con gái bất hiếu, cha mẹ khóc không đau lòng bằng việc nhìn trai buồn bã nữa đi!
"Hạ Lam!" Giọng nói mừng rỡ bén nhọn xuyên qua tai khiến cô giật mình, toàn bộ khung cảnh bên cạnh đều mờ mịt, thay vào đó là thứ ánh sáng chói lòa muốn xuyên qua vành mắt, chiếu thẳng vào đồng tử của cô.
Hạ Lam nhíu nhíu mi, vừa chớp chớp hai cánh rèm của mình vừa từ từ mở mắt ra. Người vừa lớn tiếng gọi cô vô cùng kích động, thấy cô có dấu hiệu tỉnh lập tức chạy đi đóng cửa tắt đèn, tránh cho cô không thích ứng được ánh sáng mà đau mắt.
"Hạ Lam, em tỉnh rồi!"
"..." Tỉnh rồi?
Tỉnh là tỉnh thế nào?
Chuyện gì đã xảy ra thế nhỉ?
Đau đầu thật đó, đau đến mức khiến cô muốn tự mở đầu ra xem cú ngã cầu thang đó có làm hai bán cầu não của cô nát bét, xoắn vào nhau hay không..
Ô hô!
Ngã cầu thang!
Kí ức giống như làn sóng nhanh chóng ùa về trong đầu Hạ Lam. Cô nhăn nhó vì đau, mờ mờ ảo ảo căng mắt nhìn bóng dáng của người đàn ông bên cạnh: "Văn.. Văn Minh?"
"Hạ Lam!" Văn Minh luống cuống tay chân, chưa khi nào Hạ Lam thấy cậu ta buồn cười như lúc này. Người đàn ông cao gần mét chín lại bối rối như đứa trẻ, tay chân dài ngoằng ngoẵng đưa lên hạ xuống không biết nên đặt vào đâu cho phù hợp. Đã vậy đôi mắt đen kia còn sáng lên thứ ánh sáng hào hứng gì đó, tố cáo cậu ta muốn nhào vào lòng cô nhưng vì vài lí do mà không dám tới "Em tỉnh rồi! Tốt quá! Cuối cùng em cũng tỉnh!"
"Cậu.. Sao thế hả?" Hạ Lam buồn cười, lại khó xử. Cô muốn vươn tay chạm đến khuôn mặt gầy hốc hác của người trước mắt nhưng cả thân thể đều vô lực. Đã vậy, dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng bị đóng kín cô còn tinh mắt nhìn thấy hai dòng lấp lánh trên má Văn Minh.. Chuyện này.. Chuyện này hình như hơi quá so với tưởng tượng của cô có được không?
Cậu ta khóc đấy ư?
Nhưng vì sao phải khóc cơ chứ?
Theo như Hạ Lam nhớ thì cô chỉ ngã lăn cầu thang chút ít, và giống như khoảng thời gian trong mơ thì cùng lắm cô mới hôn mê có hơn một ngày. Chẳng lẽ ngã cầu thang cũng có thể khiến cô gặp nguy hiểm về tính mạng, hay do cô tính toán thời gian "ngủ" của mình sai bét rồi?
Đây chẳng lẽ là mấy tháng sau, hay mấy năm sau?.. Không thể nào đâu, nhìn mặt cậu ta tuy có gầy chút ít, nhưng vẫn còn trẻ lắm mà..
"Đừng như vậy.."
"Em đau lòng sao?" Văn Minh âu yếm quỳ sụp xuống bên cạnh cô, khẽ khàng đưa tay vuốt gò má của Hạ Lam. Mãi đến lúc này cô mới cảm thấy bên lưng, bên hông, khắp người.. dấy lên một nỗi đau kì lạ "Nếu em đau lòng sao không tỉnh lại sớm một chút, anh chờ em sắp điên lên rồi!"
"Tôi.."
"Không! Em không cần nói! Em tỉnh lại là tốt!" Văn Minh cọ cọ mặt vào cánh tay cô, sau đó vươn tay kéo chuông "Anh gọi bác sĩ kiểm tra lại cho em một lần, đau một chút thôi, đừng sợ!"
"Biết rồi.."
Đội ngũ y bác sĩ nhanh chóng kéo đến đông như trẩy hội. Bọn họ dùng phương pháp nhẹ nhàng nhất khám đi khám lại cho Hạ Lam một lần. Cô được đối xử cung kính và dịu dàng giống như nữ vương, mặc dù cơn đau ở ngay ngực vẫn còn nhức nhối nhưng cảm giác thoải mái hơn so với lúc ăn một phát đạn nhiều. Đám bác sĩ sau khi trao đổi thông tin cộng với chúc mừng và N điều khác thể hiện sự vui vẻ đồng tình với Văn Minh xong liền nhìn cô âu yếm một cái rồi rời đi. Ai nấy đều sung sướng thể như người vừa tỉnh lại không phải cô mà là người thân trong gia đình họ vậy. Ây gô, điều này làm Hạ Lam vừa tỉnh lại cũng phải cảm thấy lạnh gáy đó biết không? Mua quan hệ cũng không nên mua kiểu lộ liễu thế này chứ!
"Em muốn ăn gì?" Văn Minh đợi đám người kia đi hết mới quay qua hỏi cô, thái độ vẫn nhẹ nhàng ôn hòa, tựa như sợ nói to cũng có thể khiến cô đau đớn vậy "Bên ngoài trời khá đẹp, em có muốn anh kéo rèm cho em xem chút không?"
"Cũng được!" Hạ Lam cười cười, tự dưng cảm thấy gượng gạo. Trước khi hôn mê giữa hai người đã tồn tại một cái hố thật sâu, lúc này tự dưng đối diện, cô có chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng.. Lăn từ chỗ cao như vậy, xương sống xương sườn của cô còn gãy, đứa bé liệu có bám trụ được nữa hay không? Thứ cho Hạ Lam mất cảm giác, cô mới mang thai lần đầu, đứa nhỏ còn bé tí xíu thế nên một chút cảm nhận cô cũng không có có được không?
"Có vẻ tôi hôn mê khá lâu rồi.. Là bao nhiêu ngày?"
"Không lâu! Mới vài ngày!" Văn Minh xua tay, cậu vươn mình kéo rèm rất nhẹ, để ánh sáng bên ngoài chậm rãi ùa vào. Sắc xanh từ cửa sổ cùng màu vàng dịu ngọt của nắng thu nhanh chóng chan hòa, khiến đôi đồng tử đen của cậu ta ánh lên, phai nhạt thành thứ màu sắc hổ phách rất đẹp, rất câu nhân "Chỉ cần em chịu tỉnh, bao nhiêu ngày anh cũng có thể chờ được!"
"Vậy.. Chuyện kia.." Hạ Lam bặm môi, mặc cho cậu ta tiều tụy thế nào cô vẫn thấy cậu đẹp vô cùng là sao?
Nhăn mày một cái, tự dưng cô cảm thấy Văn Minh yếu nhược lúc này có mấy phần tương tự với thằng nhóc cô đã gặp qua trong mơ. Lẽ nào đúng là cậu ta thật? Nhưng nếu đúng thì vì sao cô lại thấy được chuyện quá khứ của Văn Minh chứ?
"Tôi.."
"Mới tỉnh lại đã vội vàng nói chuyện không vui!" Văn Minh đi tới cạnh giường, vừa vuốt ve gò má trơn bóng của cô vừa mắng nhỏ "Em ngã rất nặng, nó đã không còn nữa rồi!"
"..." Sự mất mát kì lạ nổi đầy trong lòng cô, nhưng đan xen với nó chính là tâm thế nhẹ nhõm kì lạ. Hạ Lam ích kỉ, mặc dù đau lòng vì một sinh mạng mất đi, nhưng lại có chút thoải mái vì sẽ không cần lo lắng chuyện phức tạp sau này nữa.
Cô giằng co giữa hai thái cực thật lâu, thật lâu cũng không thể lên tiếng trả lời Văn Minh. Cậu dường như cũng hiểu điều này, chỉ chậm rãi nhìn Hạ Lam thật sâu, không đề cập tiếp đến vấn đề đó nữa mà xoay sang chủ đề khác thúvịhơn nhiều.
"Anh đang tìm Hồng Ngọc!" Cậu vẫn nhỏ giọng, nhưng không hiểu sao khi nhắc đến cái tên của nữ chính Hạ Lam lại cảm thấy sát khí nồng đậm. Chẳng lẽ Văn Minh phát hiện ra chuyện cô ta đá cô từ đầu cầu thang xuống dưới rồi? Khéo là như vậy nên cậu ta mới tức giận như thế.. "Cô ta trốn không được lâu đâu!"
"Cậu biết cả rồi?" Hạ Lam gật đầu, dù gì trước sau cô cũng phải tìm cô ta về, lúc này Văn Minh tự mình giúp cô thế này, tội gì cô không nói hết?
Người không phạm mình, mình không động người. Thế nhưng một khi Hồng Ngọc đó đã quá đáng quá mức như thế, muốn cô tha thứ cũng không thể. Cô nàng năm lần bảy lượt tự đâm đầu tìm chết, còn có ý muốn kéo người khác chết cùng.. Không thành toàn cho ý nguyện đó của cô ta thì thật vô nhân đạo, quá không xứng với danh hiệu bạnthânlâunăm!
"Từ lúc nào mà giờ mới đang đi tìm cô ta?"
"Anh không nghĩ Hạ Lam ngốc đến nỗi tự vấp chân mình té xuống hoặc dại dột đến mức tự tử.." Văn Minh gật đầu kiêu ngạo "Cô ta che giấu rất kĩ, nhưng kĩ đến đâu cũng không thể thoát được khỏi bàn tay Như Lai này!"
"Vậy cơ?" Hạ Lam ngân dài giọng, tự dưng có cảm giác muốn cười. Văn Minh cố gắng tạo ra không gian vui vẻ nhất, thoải mái nhất cho cô.. vậy tại sao cô phải mông lung suy nghĩ về những chuyện buồn tẻ chứ?
"Văn Minh.. Tự dưng tôi muốn đi du lịch một chuyến!"
"Chưa khi nào thấy em tùy hứng như vậy!" Cậu ta gật đầu, ánh mắt có mấy phần nuông chiều ngọt ngào "Đợi em khỏe lại chúng ta sẽ đi, em thích nơi nào, chúng ta đi tới nơi đó!"
"Thế giới này tôi không quen, cậu làm hướng dẫn viên đi!" Hạ Lam cười cười, chậm rãi vươn tay lên chạm đến mặt Văn Minh. Cậu hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác hơi ấm nhàn nhạt từ lòng bàn tay của ai đó lan tỏa khắp da thịt mình, chạy sâu tận tim "Chúng ta cùng nhau đi, trốn khỏi nơi xô bồ này một chút.."
"Em thật sự buông bỏ được?" Văn Minh dịu dàng "Trong lúc em hôn mê quản lý bên HL shop đã tìm được đủ người cho em chuẩn bị mở công ti rồi đấy!"
"Vậy chẳng phải thời gian đã qua khá lâu rồi sao?" Hạ Lam ngạc nhiên, bàn tay dùng sức đã có chút miễn cưỡng. Văn Minh dường như hiểu rõ điều này, cậu dùng tay mình, ép Hạ Lam dừng lại trên gò má bản thân "Cuộc thi đó cũng đã xong? Vậy mà tôi chỉ nghĩ mình đi cùng lắm mới một hai ngày.."
"Đi? Em đã đi đâu?" Cậu xiết lấy bàn tay cô, giọng nói trầm lạnh lẽo mà dồn dập "Hạ Lam, em đã trở về thế giới thật của mình à? Đúng không? Em định rời xa tôi? Họ muốn để em rời xa tôi?.."
"Cậu làm loạn gì chứ?" Hạ Lam nhíu mày, sau đó rất nhanh lại giãn hàng chữ xuyêntrên trán mình ra.
Văn Minh vốn là người có tâm hồn nhạy cảm, nhưng một tâm hồn như vậy phải song hành với một trí thông minh siêu việt sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hẳn rằng cậu ta đã dự tính được tình huống nếu như cô có vấn đề ở thế giới trong sách sẽ trở lại thế giới thực. Văn Minh không thương cô, cậu ta sẽ không sợ hãi, cũng không đau lòng. Nhưng đáng buồn thay, Văn Minh lại có tình cảm với cô, và chính tình cảm này đã khiến cậu ta luống cuống, khiến cậu ta day dứt đau lòng mãi không thôi...
Văn Minh..
Văn Minh..
Hình ảnh người con trai tiều tụy trong tấm gương phản chiếu nơi Hạ gia lúc đó đột ngột nhảy đến trong tâm trí Hạ Lam. Không hiểu sao sóng lòng cô dồn dập đánh tới, khiến trái tim rung cảm mãnh liệt, một thứ xúc động kì lạ ập thẳng tâm trí..
"Văn Minh, tôi sẽ không rời xa cậu.."
Và cũng chẳng có cơ hội để rời xa cậu nữa, bởi vì thân thể thật của tôi ở thế giới bên kia đã sớm nát tan mất rồi.
"Thật?" Đôi mắt đen ánh lên niềm hi vọng rạng rỡ, Văn Minh nửa nghi hoặc, nửa vui vẻ bày ra trái tim của mình, mặc cô xem xét.
Hạ Lam tần ngần chưa vội đáp, thái độ này của Văn Minh vẫn đang khiến cô không thể tin nổi, phải cố gắng mãi mới bình ổn lại được. Trước đây có thể cậu ta thể hiện bản thân rất vô sỉ, rất lưu manh, cũng có rất nhiều bộ mặt khác ngoài sự lạnh lùng ban đầu. Thế nhưng thái độ chân thành kiểu này vẫn là lần đầu tiên cô được thấy..
"Nếu vậy sẽ chẳng ai có thể chia cắt được hai chúng ta.."
"Văn Minh.."
"Suỵt.." Cậu ta đặt tay lên khóe môi cô, ngọt ngào híp mắt hưởng thụ hạnh phúc ùa đến "Em nghỉ chút đi, mới tỉnh đừng lộn xộn.."
"..."
"Khi nào khỏe lại, nhất định phải kể cho anh nghe, lúc hôn mê em đã đi những đâu.." Văn Minh mỉm cười, đẹp đẽ và đầy kiêu hãnh "..Anh có nghe người ta nói, lúc bệnh nhân hôn mê sâu, linh hồn sẽ thoát ra, lang thang khắp chốn.."