Luật sư đến tìm gặp Dung Dung ngay sau khi cô nàng bị tống vào trại tạm giam. Lúc này thần trí Dung Dung đã thanh tỉnh không ít, nhưng sự hoảng loạn và nhục nhã vẫn quanh đi quẩn lại khiến cô trở nên thu mình, sợ hãi co vào một góc.
Anh Quốc cô vẫn tin và vẫn yêu lại là kẻ chủ mưu lừa bẫy cô, biến cô từ một tiểu thư danh giá, vạn người mơ ước trở thành một con đ không hơn không kém.
Khốn nạn!
Ngày đó Dung Dung còn coi thằng khốn này như anh hùng của đời mình, hắn ta cứu cô, kéo cô chạy trốn, không thèm đền đáp, lạnh lùng với cô.. Tất cả những biểu hiện ấy thì ra không phải do Quốc kia là chính nhân quân tử gì đó, hoàn toàn là hắn ta diễn trò để lừa gạt cô mà thôi! Không chỉ cướp trái tim cô, đến cả thân thể này cũng bị hắn chà đạp dơ bẩn đến mức không ai chịu đựng nổi. Thùng chứa ma túy các loại, cả ngày chỉ nghĩ đến chổng mông kiếm tiền về cho hắn tiêu xài, làm thế nào để hắn vui vẻ..
Rẻ tiền thật!
Thứ gì đã khiến cho cô trở nên rẻ tiền đến mức đó? Để rồi giờ đây trước mặt cả giới thượng lưu bị mang tiếng là kẻ ăn chơi đồi trụy, thác loạn tập thể.. Khiến cho cả gia đình vì cô mà nhục nhã, vì cô mà vĩnh viễn không thể ngẩng đầu.
A, không!
Không phải chỉ có cô!
Hình như ngay sau khi Dung Dung bị giải đi mẹ cô cũng bị người ta áp tải lên xe. Dung Dung nhớ lại đôi mắt vụn vỡ của mẹ khi đó, đột nhiên cảm thấy trái tim đau như bị ai đó xé rách. Thời gian gần đây cô đối xử với bà thế nào chứ? Bà bận đến bù đầu vì muốn lo kiếm tiền cho anh em cô sung sướng, ấy vậy mà cô còn không biết thân phận, sa đà ăn chơi, ngày ngày tính kế lừa tiền bà ấy, bỏ học không cho bà ấy biết, còn xem đó như một cách trả thù Đào Nương..
"Suy nghĩ gì mà ác thế cô em?" Trong khu tạm giam vẫn còn vài người nữa, mấy người này đều là nữ, tuổi cũng chỉ tầm tầm cô hoặc hơn một đến hai mà thôi. Thế nhưng mặt ai nấy đều bày ra thái độ trơ với đời, hoàn toàn không xem việc vào tù này có gì to tát cả "Vào đây lần đầu à? Sẽ quen ngay thôi!"
"Con này nhìn tiểu thư gớm nhỉ?" Một người khác đang ngồi xổm trong góc nhìn qua, khinh thường nhổ một bãi nước bọt "Chắc là loại gái đứng đường mới vào nghề chứ gì? Làm sao bị bắt, đi khách à?"
"Liên.. Liên quan gì đến mấy người?" Dung Dung bị chọc vào tim đen có ý muốn nhảy xổ lên nhưng chợt nhận ra đây không phải ngoài kia, sau lưng cô cũng chẳng có gì hậu thuẫn nên không dám nữa. Giọng nói của Dung Dung có mấy phần mệt mỏi và miễn cưỡng khiến cho đám đàn chị tưởng cô khó chịu vì sự quan tâm của họ, ai nấy đều nhíu mày lườm qua "Tôi.. Tôi.."
"Câm mồm!" Người vừa nói nhanh chân nhào đến vả thẳng vào miệng Dung Dung, tiếng vang thật lớn và lực đạo siêu mạnh khiến mặt cô lệch hẳn về một phía, khóe miệng tanh ngòm.
Đây.. Đây là làm gì?
Cô còn chưa dám thể hiện thái độ đám người này đã ma cũ bắt nạt ma mới?
Khốn nạn!
Định dằn mặt? Thấy cô hiền liền lấn tới đấy à?
Dung Dung đưa mắt cầu cứu mấy vị cảnh quan phía ngoài song sắt, bọn họ dĩ nhiên thấy hết một màn này nhưng chẳng ai thèm động tay can ngăn. Dường như đây là việc vô cùng bình thường ở nơi này rồi ấy, ai vào cũng phải trải qua mà thôi..
"Bà hỏi tử tế còn không trả lời hẳn hoi, chỗ này là chỗ mày được vặn lại à con nhãi?"
"Dạ.. Dạ.." Dung Dung ôm bên má bị tát sưng đỏ, khóe mắt vô thức chảy ra nước mắt sinh lý "Em biết sai rồi ạ.."
"Tao bảo mày câm ngay cái mồm vào cơ mà!" Cô ta vẫn chưa dừng lại, thấy Dung Dung mở miệng lập tức nhào đến đánh tiếp. Tay đấm chân đá cú nào cú nấy có lực vô cùng, dường như không phải đánh vì Dung Dung hỗn hoặc vì muốn dằn mặt cô mà là đang trút giận vậy đó.
Dung Dung đón nhận từng trận đòn đau, thân thể nhức nhối nhưng tâm trí lại thanh tỉnh vô cùng. Cô biết, khi nãy dù cô có mở miệng xin lỗi hay không cũng sẽ bị đám người này tẩn. Và còn nữa.. ngày hôm nay, cả sau này, nếu như cô thật sự phải vào trại sống chung với đám người đó thì kiểu gì cũng bị đánh cho tuốt xác. Không phải vì khi nãy thái độ của cô không ra gì mà vì bọn chúng muốn có bao cát để xả stress!
"Nãy chảnh chó lắm cơ mà?"
"NÀY! MẤY CÔ KIA CÓ THÔI ĐI KHÔNG?" Tiếng quát từ phía ngoài đột ngột vang vọng thành công ngăn chặn cơn mưa đấm đá từ phía trên dội xuống. Dung Dung ôm đầu, nằm co ở một góc, mắt cũng không dám hé lên. Cô nghe thấy tiếng cửa sắt mở, sau đó là âm thanh gót giày gõ lên sàn "Cô này, đứng dậy, ra ngoài có người gặp!"
"Con kia dậy đi!" Mấy giọng nói đồng loạt hướng về phía Dung Dung châm chọc "Bị đánh đến điếc rồi à? Hay đau quá không đứng dậy nổi? Đúng là tiểu thư có khác.. Ha ha ha.."
"Câm miệng!" Cảnh quan quát một tiếng, lập tức cả phòng giam im bặt. Người đó đá đá chân vào mạng sườn Dung Dung, lay cô dậy "Nhanh lên, nếu không luật sư về mất thì cơ hội được bảo lãnh cũng không có đâu!"
"Luật.. Luật sư?"
"Đúng vậy!"
Trong lòng ngổn ngang thắc mắc nhưng cuối cùng Dung Dung cũng không nói ra. Cô cố gắng chịu đựng đau đớn, đứng dậy cùng cảnh quan đi tới một căn phòng nhỏ. Nơi này đã có một người đợi sẵn, người đó có khuôn mặt đáng tin và nụ cười rạng rỡ vô cùng. Vừa thấy cô đi tới đã vội vã kéo ghế, đưa dấu mời: "Cô Dung Dung, cô ngồi đi!"
"Anh là ai?" Luật sư do Văn Hóa gửi đến chỗ cô sao? Chắc cũng chỉ có anh trai cô mới lo cho cô đến thế mà thôi, chứ giờ này đám người Quốc với Tình Trường ốc không mang nổi mình ốc, làm sao vươn tay đến đây cứu giúp cô được?
Hoặc giả như có, chúng nó sẽ cứu cô sao?
Ngây thơ phải có mức độ Dung Dung ạ!
"Do anh trai tôi cử đến?"
"Tôi là luật sư đến từ tập đoàn Trịnh gia.." Người này không nhanh không chậm giải thích, nụ cười trên môi vô cùng chuyên nghiệp "..Ngày hôm trước, di chúc của ông Trịnh đã được công bố rồi, có điều cô vắng mặt nên chắc là không biết.."
"Lão già ấy công bố di chúc rồi.." Dung Dung buột miệng, lúc này mới nhớ ra hôm cô bị bắt cũng là ngày ông Trịnh chết. Chính vì lão ta chết không đúng ngày khiến cho vụ việc cô cùng đám người Quốc sử dụng thuốc trái phép trên tầng hai bị phanh phui..
Hừ, đúng là sao chổi, chết rồi còn không để cho người khác yên thân.
"Như thế nào?"
"Cô Dung Dung, đáng nhẽ với những lỗi lầm cô mắc phải sẽ khiến cô bị tước quyền thừa kế.." Luật sư khẽ nhíu mày, nụ cười trên môi cũng cứng lại không ít "..Nhưng vì có một vị đưa ra phương án cứu trợ nên chúng tôi quyết định đưa đến cho cô cơ hội."
"Cơ hội gì?" Khốn nạn! Đã khiến cô trở nên thế này còn dám đưa ra điều kiện để tước đoạt quyền thừa kế của cô? Chắc chắn Văn Hóa đã phải vất vả lắm mới lung lay được đám người chết đâm chết chém này đưa lại trả cô số tài sản vốn dĩ thuộc về cô "Mau nói đi!"
Luật sư không ra thêm lời, anh ta mở vali vẫn đóng chặt từ nãy đến giờ, sau đó từ bên trong lôi ra không ít giấy tờ. Bày những tờ giấy này đến trước mặt Dung Dung, còn chu đáo dúi cho cô một cây bút, luật sư chuyên nghiệp giải thích: "Cô chỉ cần kí lại vào những giấy tờ này, yêu cầu không chấp nhận quyền thừa kế nữa là xong!"
"Không chấp nhận?" Dung Dung cười khẩy, ném toẹt cái bút đi "Anh bị điên à? Cơ hội? Cái này là cơ hội khỉ gì? Đồ ngu ngốc mới kí cái đó!"
"Tôi vẫn chưa giải thích xong!" Luật sư tiếp tục đưa đến một quyển sổ tiết kiệm, Dung Dung nhíu mày, cuối cùng vẫn tò mò mở ra. Trên sổ tiết kiệm ghi rõ ràng tên tuổi của cô, chủ sở hữu cũng là cô, và con số có trong đó hoàn toàn đủ khả năng khiến người ta hoa mắt.
Nhiều.. Nhiều tiền quá!
Với số tiền này Dung Dung có thể ăn chơi nhảy múa, hút cần cả ngày cả đêm cũng chẳng bao giờ lo thiếu thốn!
"Chỉ cần từ bỏ tài sản nhà họ Trịnh, thứ này sẽ thuộc về cô. Hơn nữa chúng tôi sẽ sắp xếp để cô chuyển đến trung tâm cai nghiện, sau khi xong xuôi sẽ đưa cô ra nước ngoài, đến học ở một trường đại học danh giá. Sau này nếu cô muốn có thể định cư ở đó luôn, còn nếu không chúng tôi sẽ sắp xếp để cô trở về, dàn xếp không để vụ việc này lộ ra ngoài ảnh hưởng đến danh tiết của cô.."
"Có thể?" Dung Dung nghe đến đây liền bị lung lạc không ít, không những cho cô tiền, còn có thể bảo vệ danh tiếng của cô, đảm bảo cho tương lai của cô..
Được sao?
Tất cả những sai lầm này hoàn toàn có thể xóa sạch sẽ sao?
Nếu vậy.. Nếu vậy..
"Thật sự chỉ cần từ bỏ quyền thừa kế? Nhưng cái này rõ ràng là giấy chuyển nhượng.."
"Đúng vậy!" Luật sư chỉ vào phần cuối tờ giấy, chỗ cô phải kí tên, chậm rãi giải thích "Thực chất phải gọi là chuyển nhượng, vì có người đồng ý mua lại phần tài sản của cô trước khi cô bị bắt. Nếu như lúc này cô không kí, số tài khoản kia tôi sẽ đem về và phần tài sản này của cô cũng mất do cô không đủ tiêu chuẩn.."
"Có nghĩa là tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất?"
"Ồ không, cô có thể chọn làm lại từ đầu ở nơi này.. Ngay trong tù ngục.."
"Tôi.."
Bóng tối đã buông khắp nơi, Văn Hóa lúc này mới rời khỏi biệt thự Trịnh gia, chạy đi làm việc của mình. Hắn không nói gì về chuyện để lại Hồng Ngọc ở nơi này, cứ thế nghênh ngang phóng vọt xe khỏi cổng, không để bất kì vệ sĩ nào kiểm tra.
Mẹ kiếp!
Văn Minh khốn nạn đó thật sự nghĩ mình oai lắm à? Ông đi xong tí ông quay lại lúc đó ba mặt một lời chất vấn với mày sau! Loại đàn ông dùng đồ ăn lại của người khác cũng dám tác quái như vậy, đúng là không biết xấu hổ!
Bĩu môi thật dài, Văn Hóa liên hệ với một số tên côn đồ chuyên nghiệp, vừa gửi ảnh của đốitượngcần xử lý đến vừa làm thao tác chuyển tiền. Tuy Hồng Ngọc đã tự mình ra lời yêu cầu hắn nương tay với con nhỏ y tá sáng nay dám làm loạn ở nhà mình. Nhưng nói thật, cô ta dám tự quyền như vậy, bôi nhọ cả gia đình, cả danh dự của mẹ hắn, gián tiếp khiến mẹ hắn phải vào tù.. Lắm tội nợ như vậy xử nhẹ được sao?
Không bao giờ!
Hắn có thể đồng ý mọi yêu cầu của Hồng Ngọc, chỉ trừ cái này là không được! Nhất định hắn phải khiến con y tá đó ra bã, làm cho nó hối hận vì dám làm chó săn cho người khác!
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Văn Hóa tiếp tục liên hệ tìm khu vực tạm giam của mẹ và em gái hắn. Bởi vì tội danh của hai người khác nhau nên dĩ nhiên những khu vực tạm giam cũng sẽ không giống nhau. Văn Hóa không cần suy nghĩ nhiều, ngay lập tức liên hệ để tới chỗ của mẹ hắn trước.
Tội danh của Đào Nương nặng như vậy, lại thêm trong chuyện này còn nhiều khuất tất hắn chưa nắm rõ. Văn Hóa phải đến gặp bà trước để tìm hiểu vài vấn đề sau đó trao đổi lại với luật sư để người ta tìm cách tẩy trắng cho bà. Văn Hóa có thể không giỏi nhưng tiền thì hắn đủ, và việc bỏ tiền thuê vài người giúp mẹ hắn thoát tội hắn hoàn toàn có khả năng làm!
Tự thân Văn Hóa không là gì để những người trong trại tạm giam phải nể mặt hắn, thế nên buộc lòng hắn phải chai mặt đi nhờ vả người ta. Nhưng không nhờ vả thì thôi, nhờ rồi sự nhục nhã mới nhanh chóng vã vào mặt hắn như bão táp mưa sa. Đám người có quyền bình thường thấy hắn và người họ Trịnh đều cun cút nịnh nọt ngày hôm nay tự dưng lại làm cao, thậm chí có vài kẻ còn không thèm tiếp điện thoại của hắn. Thế nhưng thân là người có việc cần nhờ Văn Hóa không dám manh động, hắn mềm mỏng cầu xin hứa hẹn đủ lời.. thật lâu sau cũng có người đồng ý giúp hắn.
Ngay khi đến khu biệt giam của Đào Nương, một cảnh quan trẻ mỉm cười đón tiếp hắn. Thái độ của người này rất lịch sự nhưng không hiểu vì sao Văn Hóa cứ cảm thấy phía sau lớp mặt nạ này là sự trào phúng rất lớn. Hắn không dám để lộ thắc mắc của mình, chỉ chậm rãi theo chân người đó, tiến đến phòng chờ.
"Cậu Hóa, mời cậu ở đây.." Cảnh quan đưa đến trước mặt cậu một tách trà, hòa nhã yêu cầu "Dù sao nơi này cũng là trại giam, hơn nữa trường hợp cậu muốn gặp bị gắn tội danh không hề nhẹ.. Hiện tại tôi phải đi xin phép cấp trên, khi nào có kết quả sẽ quay lại dẫn cậu đi ngay!"
"Cảm ơn anh!"
Văn Hóa miễn cưỡng nhìn cánh cửa sắt nặng nề đóng lại trước mặt mình. Bốn phía bị bao phủ bằng sự tĩnh lặng khó chịu, đè ép trái tim người ta. Hắn không đụng tới tách trà trên bàn, chỉ ngồi yên trên ghế sắt lạnh băng, vừa suy nghĩ vừa quan sát xung quanh.
Chờ đợi..
Sự chờ đợi dường như không có giới hạn.
Hắn gõ nhịp tay trên bàn lâu thật lâu.. Ấy vậy mà người cũng không hề có dấu hiệu trở về!
Mẹ kiếp!
Không phải định chơi hắn đấy chứ?
Các người không giúp tôi cũng đừng nghĩ cách hành tôi thế này!
"Cậu Hóa!" Đúng lúc cậu không còn chút kiên nhẫn nào nữa thì người kia quay lại. Anh ta vẫn cười, vẫn hòa nhã và bản mặt vẫn khiến người ta muốn đánh y như cũ.
Hắn xiết nắm tay, tự nhủ nếu như gã khốn này dám nói ra tin xấu, hắn nhất định sẽ tương cho gã vài cú tím mặt!
"Bên kia vừa có thông tin.. Chuyện của mẹ cậu đã được xác minh rồi, nên ngay bây giờ bà ấy sẽ bị chuyển trại!"
"Ngay bây giờ?" Văn Hóa đứng phắt dậy, muốn lao ra ngoài tìm mẹ nhưng không biết bà ở đâu nên đành dừng chân. Hắn bặm môi, xác minh thông tin, là xác minh cái gì mới được chứ? Chẳng lẽ là bà ấy đã tự mình nhận tội rồi nên mới như thế?
"Ở đâu? Mau đưa tôi đi!"
"Xe dừng ngoài trại, cậu ra đến nơi e rằng.."
Văn Hóa không thèm nghe người này dông dài, cũng bỏ qua luôn chuyện đánh cho anh ta vài cú. Hắn chạy thật nhanh, thật nhanh.. Chạy về phía cổng trại cách đó thật xa, mỗi một bước chân đều vô vọng như suy tính trong đầu hắn lúc này.
Bế tắc đến mức không có chút lối thoát nào cả.
Vì cái gì lại muốn cản chân hắn lại?
Vì cái gì mọi cố gắng của hắn đều bị vỡ tan?
Vì cái gì gia đình của hắn lại nát bét như vậy?
Vì cái gì?..
Rốt cuộc cũng không thể đuổi theo người, Văn Hóa dậm chân, đấm mạnh vào tường hòng làm tan sạch ấm ức trong lòng. Hắn biết những kẻ kia thấy hắn gặp khó khăn liền tìm cách gây khó dễ cho hắn. Chắc chắn ý của bọn chúng muốn ép đến tận tập đoàn, định chen chân vào để kiếm thêm chút lợi lộc..
Văn Hóa nhếch môi cười, cuối cùng vẫn lê thân trở về xe của mình. Nếu như đám người đó biết được lúc này hắn đã không còn là chủ tịch của Trịnh gia thì thế nào nhỉ? Không khéo chúng còn trèo lên đầu lên cổ hắn mà cưỡi ấy chứ. Đúng là đáng khinh!
Thôi tạm gác lại chuyện này, hắn chạy qua bên kia xem Dung Dung thế nào vậy. Con nhóc này không nghe lời hắn, chạy theo đám nhãi con láo toét kia để giờ rước nhục vào người thế này đây. Cũng may chỉ là "bị lôi kéo" và con nhóc vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên nên nếu gia đình đến đồn cảnh sát làm đơn xin bảo lãnh vẫn có thể đưa nó trở về.
Hắn dây dưa đến tận lúc này mới đến đồn đón Dung Dung là có lí do cả. Bình thường người nhà nói, dạy dỗ có khi con nhóc chẳng thèm nghe lời, nhưng nếu cho nó nếm thử mùi vị tù ngục một thời gian nhất định sẽ biết sợ ngay! Chút nữa hắn sẽ gặp nó, vừa đấm vừa xoa lôi nó trở về. Dù sao con nhóc cũng là đứa có bản chất tốt, lại luôn nghe lời hắn như vậy.. Văn Hóa vô cùng có lòng tin, chỉ cần bản thân cố gắng một chút Dung Dung sẽ quay đầu, trở lại làm cô em gái đáng yêu của hắn trước đây.
Còn nữa.. Trong tay Dung Dung vẫn nắm giữ % cổ phần Trịnh gia.. Có lẽ hắn nên..
Trong đầu Văn Hóa nảy ra đầy rẫy những suy tính và đường đi nước bước. Thế nhưng dù hắn có tính toán thế nào cũng không bằng một người đã sống những hai kiếp. Chính vì vậy nên khi Văn Hóa đến trại tạm giam tìm em gái, thứ mà hắn nhận được chỉ là thông tin cô đã được người ta bảo lãnh đi lâu rồi. Còn đi đâu.. Không ai hay biết..