Cuối cùng cũng đến ngày Hạ Lam "được" quay trở lại mái trường mến yêu của cô. Ngay khi nhận ra sự thật này, trên bàn Hạ Lam đã xuất hiện một tờ giấy ghi lịch học. Cũng may năm nay đã là năm cuối, mọi môn học hầu như đã được hoàn thiện từ mấy năm đầu cả rồi. Thời gian này cô chỉ cần cày cục mấy môn chuyên ngành sau đó tập trung thực tập là ok!
Văn Minh đã bàn sẵn với Hạ Lam chuyện để cô trở thành trợ lý cao cấp dưới trướng mình ở ML. Nhưng cô gái nào đó sau thời gian dài bị quấy rối tềnhdụcnhất quyết không chịu theo Văn Minh tới đó. Ai mà biết cậu ta có mục đích gì chứ? Thà rằng Hạ Lam xin đầu nhập vào một công ty nho nhỏ hoặc tự thành lập công ty còn sung sướng hơn nhiều!
Song song với chuyện chuẩn bị tới trường, bên kia của Hạ Lam cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Chỉ cần đợi đến ngày thầy bói phán là sẽ lập tức khai trương hai chi nhánh mới. Bình thường ở giai đoạn này cô phải bận đến bù đầu mới đúng, nhưng lần đầu tiên trong đời Hạ Lam được dựa cây to, cảm thấy có người vạn năng như Văn Minh hỗ trợ đúng là hạnh phúc. Mọi thứ đều được cậu ta âm thầm sắp xếp ổn thỏa hết sức, ngay khi Hạ Lam nghĩ đến cần phải làm gì, chuyện đó đã được xong xuôi ổn thỏa.
Thật ra nói sung sướng cũng đúng, nhưng nói ghen tị cũng chẳng có sai! Vì sao Văn Minh này lúc nào cũng suy tính trước người ta năm bảy bước thế chứ? Khiến Hạ Lam có cảm giác áp lực và lép vế có được không?
Hừ! Cô nhất định phải phấn đấu phát triển đi lên, nếu như hai thái cực không cân bằng, môn chưa đăng hộ chưa đối thì chuyện tình cảm cũng sẽ không thể đàm thoại một cách công bằng được. Hoặc giả Văn Minh có thể không để ý chuyện Hạ Lam nghèo, nhưng một người như cô lại để ý được chưa?
"Thế nào?" Văn Minh giúp cô cài lại dây an toàn, cười ngọt ngào hỏi lại. Mấy hôm nay cậu và Hạ Lam ở chung vô cùng hòa hợp, mặc dù chưa đi đến bước cuối cùng nhưng động tay động chân.. vẫn là có đủ. Hai người chưa trực tiếp hoặc nghiêm túc đàm thoại chuyện gì nhưng cũng coi như xác định chuyện yêu đương đến % rồi.
Ở cạnh Hạ Lam khiến cậu thoải mái và vui vẻ, điều này đủ cho Văn Minh cảm thấy không hề hối hận vì quyết định của mình.
"Em không muốn tới trường?"
"Không phải!" Hạ Lam hơi bối rối, sau ngày hôm đó hai người vẫn chưa tìm ra cách xưng hô thống nhất.
Thế nên.. tác giả có lời muốn nói, làm ơn hãy nhanh chóng tìm ra cách xưng hô hợp lý đi, tui ghét kiểu ông xưng gà bà xưng vịt này lắm rồi!
"Vì lâu lắm rồi không đi học nên tự dưng thấy hơi kì!"
"Không thích thì thôi, anh xin phép cho em nghỉ mấy môn này, đến ngày thi lại đến là được!" Văn Minh nghiêm túc đề nghị, thế nhưng không hiểu vì sao khi nhìn vào đôi mắt đen lay láy kia cô lại cảm thấy cậu ta nhất định lại đang có tính toán gian trá! "Thời gian này qua chỗ anh làm trợ lý hoặc thư kí gì gì đó đi!"
"Nghỉ đi!" Hạ Lam nhếch môi khinh thường, muốn dụ dỗ cô vào hang cọp? Mơ cũng đừng mơ ban ngày như thế! "Đây đi học, hưởng thụ cuộc sống sinh viên!"
"Khó hiểu!"
"Mà này.." Hạ Lam nhướn mày, tự dưng nghĩ ra một vấn đề "Văn Minh không đến trường nữa sao? Năm nay cậu và Văn Hóa đều đã mười tám, đến tuổi học đại học rồi còn gì?"
"Chưa đến lúc!" Văn Minh vặn chìa khóa, bắt đầu khởi động cho xe chạy đi "Còn cậu Văn Hóa kia chắc lúc này cũng không rảnh để đến trưởng đâu!"
"Cậu mua xong cổ phần của Trịnh gia rồi?" Hạ Lam giả như buột miệng hỏi lại.
Vấn đề này từ ngày Thanh Tùng thông báo Hạ Lam đã muốn hỏi cho rõ ràng. Cô nghi hoặc ngườibíẩnphía sau mua toàn bộ cổ phần là Văn Minh, nhưng bởi vì sau ngày hôm đó hai người tuân thủ quy tắc chỉnói tình cảm, không thoại công việc, thế nên dù Hạ Lam có muôn ngàn thắc mắc cũng chưa thể đưa ra tới miệng. Hơn nữa chuyện của Văn Minh chung quy lại cô lấy tư cách gì để quản? Tự dưng nhảy ra hỏi cậu ta thì đúng là quá phận.
"Toàn bộ số cổ phần trôi nổi kia có lẽ cũng lên được đến % đấy nhỉ?"
"Cũng tầm đấy!" Văn Minh hào phóng gật đầu giải đáp thắc mắc trong lòng cô. Quả nhiên không hề nhầm lẫn, người nhắm đến Trịnh gia lúc này cũng chỉ có cậu ta. Hơn nữa Văn Minh nắm trong tay một ML, hẳn rằng tài sản riêng của cậu cũng không hề nhỏ đâu. Thế nên việc tranh đoạt một Trịnh gia với Văn Hóa đang bị xoay mòng mòng hẳn là đơn giản vô cùng.
Cô quay mặt về phía cửa xe, giả bộ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. Vừa lúc xe của Văn Minh cũng tiến vào khu vực đông người nên không thể cùng nhau nói chuyện được nữa. Hai người mặc kệ âm thanh nhè nhẹ của piano vang lên trong xe, không tiếp tục trao đổi vấn đề kia nữa.
Văn Minh không tiếp tục là do cậu ta không thấy cô phản ứng, còn Hạ Lam không nói bởi không biết nên nói thế nào. Sự nghi hoặc trong lòng bị móc nối bởi những câu hôm trước Trần Duy ác ý nói ra, khiến Hạ Lam dù không muốn cũng phải nghĩ đến. Thật sự thì khi xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, cô cảm thấy những lời lão thầy đáng ghét kia nói không phải là không có chỗ đúng.
Chuyện ở Trịnh gia giống như đã ở sẵn trong sắp xếp của Văn Minh. Cậu ta để cuộc cạnhtranhcôngbằngkia thoải mái diễn ra, còn khuyên Hạ Lam cứ để mặc nó vì đã tự mình xử lý ổn thỏa. Và cái sự "ổn thỏa" cậu ta nói đến chính là chuyện để Văn Hóa ung dung ngồi vào ghế chủ tịch, trừ bỏ mọi chướng ngại giúp mình. Và ngay khi vị vua mới này còn đang củng cố quyền lực, Văn Minh đã từ phía trong âm thầm đánh ra, chiếm cổ phần, thay máu, thao túng người bên cạnh Văn Hóa.. Và chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Văn Hóa tưởng rằng mình đứng trên đỉnh cao nhân sinh đã bị đạp xuống không thương tiếc!
Với con người có tính cách thiếu gia như hắn ta, nỗi đau này hẳn là nhức nhối hơn bất kì thứ gì khác. Hạ Lam dám chắc, nếu Văn Hóa biết được người đứng sau chính là "anh trai ngốc" của hắn, đảm bảo hắn sẽ sụp đổ tới mức không gượng dậy được!
Vậy thì.. Nếu nó đúng là kế hoạch đã được lên sẵn của cậu ta, thì Hạ Lam đứng ở chỗ nào trong đó?
Cô rốt cuộc cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ đầy rẫy lừa gạt của Văn Minh hay sao?
"Lại suy nghĩ thứ gì mà thất thần như vậy?" Văn Minh ổn định lại xe, chậm rãi tiến bước. Dù sao thời gian cũng còn sớm, hai người cứ bình tĩnh cũng không muộn được! "Hạ Lam, kể chuyện em trước khi xuyên qua đi!"
"Có gì hay đâu chứ?" Hạ Lam đột ngột cao giọng, sau đó phát hiện bản thân phản ứng thái quá nên lập tức điều chỉnh. Cô quay mặt lại, hốilộnam chính một nụ cười tươi rói "Cậu nói chuyện của cậu trước đi! Vấn đề sống lại ấy?"
"Tôi chết một lần, sau đó bỗng dưng tỉnh lại trong thân xác năm mười sáu tuổi.." Không ngờ câu Hạ Lam tiện miệng hỏi lại được cậu ta trả lời một cách nhanh chóng. Cô hơi nhướn mày, tập trung nghe ngóng hiện tượng kì lạ này "Lúc tôi chết cũng đã hai mươi mốt, tính ra năm nay đã là hai ba rồi, em còn kém tôi những hai tuổi!"
"Vì sao cậu lại chết?" Cô quyết định tự động bỏ qua câu cuối, hừ, người này luôn lấy cớ ép cô gọi bằng anh.. Đừng hòng! "Ai đã hãm hại cậu? Hay do.. bệnh tim tái phát?"
"Cả hai.." Văn Minh vô thức xiết chặt vô lăng, chiếc xe hơi chao đảo một chút lập tức được cậu điều chỉnh lại. Trong khoảnh khắc nhỏ nhoi, Hạ Lam cảm tưởng như toàn thân chìm trong sát khí và áp lực vô cùng lớn. Giống như oán niệm, một sự thù hận to lớn chèn ép trái tim người ta.
Đời trước của Văn Minh thế nào? Cậu ta ôm oán hận sống lại, nhưng sự oán hận ấy là hướng về ai?
"Có kẻ âm thầm đứng phía sau tráo đổi, khiến tim được thay của anh không tương thích. Chính vì sự không tương thích này mà để lại di chứng, cơ thể đào thải dẫn đến tình trạng suy kiệt về sau.."
"Là.." Hạ Lam hơi run tay, cô thật sự không muốn nói ra suy đoán của mình chút nào.
Kẻ đủ khả năng nhúng tay vào cuộc phẫu thuật của đại thiếu gia Trịnh gia là người thế nào? Một là những kẻ ở bệnh viện, có thể trực tiếp ra tay tráo đổi tim cấy ghép. Hai là những người thân thuộc với cậu ta, có thể dùng tư cách của bản thân can thiệp vào cuộc phẫu thuật này. Ba là những thế lực bên ngoài, có thù hận với gia đình họ Trịnh, muốn hãm hại khiến cho con trai ngốc của nhà này bất đắc kì tử!
Nếu là trường hợp một và ba còn đỡ, nếu là trường hợp thứ hai.. Người trong nhà còn ra tay tàn độc như vậy, Văn Minh không hắc hóa mới là lạ!
"Tình huống xấu nhất!" Văn Minh gật đầu khẳng định, hành động này khiến Hạ Lam lạnh gáy, cậu ta đọc được suy nghĩ của cô thật à? Lúc nào cũng giống như tâm linh tương thông với cô là sao? "Là mẹ con Đào Nương!"
"Bảo sao hiện tại cậu căm ghét bọn họ như thế.." Hạ Lam gật đầu, nét mặt có mấy phần tái lại. Căm ghét người ta vô cùng, thế nhưng hai năm trời vẫn có thể nhẫn nhịn, âm thầm chịu đựng mọi chèn ép, giả ngốc để hoàn thành kế hoạch của bản thân.. Tâm kế của Văn Minh sâu nhường nào? Sự hận thù của cậu ta lớn cỡ nào? Hạ Lam thật sự không tưởng tượng được!
Chắc chắn sau vấn đề tráo tim kia còn rất nhiều chuyện khác mới có thể khiến Văn Minh khắc cốt ghi tâm đến vậy.
"Cũng không hẳn là ghét, chỉ đơn giản ăn miếng trả miếng mà thôi!" Văn Minh thấy không khí trong xe căng thẳng đột ngột liền quay mặt về phía cô, nháy mắt cười cười. Nụ cười đẹp như nắng mai này không hề nghi ngờ, chính là công cụ tốt nhất để xua tan mọi thứ mỏi mệt. Hạ Lam vốn đang chùng chình với những suy tư, bỗng dưng bị nó đánh thức. Cô hơi ngẩn ra, sau mới ngại ngùng quay mặt về hướng khác.
Khốn thật!
Bao ngày rồi vẫn chưa thể nào quen nổi với kiểu tỏa sáng này của nam chính. Ở cạnh cậu ta nhiều không khéo Hạ Lam hỏng mắt mất!
"Bọn họ vì tiền mà bất chấp, anh liền cho bọn họ nếm mùi bị tiền đè. Đảm bảo không hề dễ chịu đâu!"
"Nhưng quá trình thực hiện cũng gian nan quá nhỉ?" Hạ Lam vì trảthùnụ cười đột ngột kia, cao giọng châm chọc "Cậu trả giá ở bao năm trong nhà họ Trịnh, chịu đủ sự khinh thường của mẹ con Văn Hóa như thế có đáng không?"
"Đáng chứ!" Văn Minh phơi phới cười, dường như nghĩ đến chuyện gì đó mà đôi mắt đen càng sâu hơn "Làm hỏng một người trong vòng hai năm, thời gian đó quá ngắn ngủi! Hơn nữa lúc anh tuổi vẫn còn chưa có gì trong tay, cần chỗ ở để chuẩn bị thế lực cho tốt!"
"Hẳn là cậu vất vả lắm.." Chỉ trong có hai năm, với một số vốn ít gây dựng được cả một cơ đồ lớn như vậy.. Nếu để Hạ Lam làm, cô dám chắc mình cần khoảng thời gian gấp mấy lần chỗ kia. Không.. Có khi cho cô cả nửa đời người cô cũng không thể thành công được đến vậy. Đó là chưa kể đến việc Văn Minh phải ẩn thân mà làm, suốt ngày phải chịu hành hạ của mẹ kế, con riêng của bố..
"Không vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!" Văn Minh nháy mắt, chuyển chủ đề "Còn em thì sao Hạ Lam? Vì sao em lại xuyên qua?"
"Chuyện dài dòng lắm.." Hạ Lam nghĩ tới quá khứ đầy rẫy tang thương của mình, thật sự không biết mở đầu thế nào.
Nói mình đi trung tâm mua sắm sau đó gặp cướp có được không? Hay kể thật rằng mình khống chế tên cướp sau đó lỡ chân dẫm nhầm công tắc thuốc nổ nên banh xác chết đi? Hay nói cô anh dũng hi sinh cứu một đống người nên mới chết?
"Đến trường rồi, đợi khi nào có thời gian tôi sẽ kể cho cậu sau!"
"Anh có rất nhiều thời gian!" Văn Minh thừa biết người này muốn giấu không cho mình biết chuyện. Cậu đánh xe vào bãi đỗ, sau đó nhanh tay lẹ mắt vươn người, đưa tay tháo dây an toàn cho Hạ Lam. Trong quá trình ghé sát thân mật, dĩ nhiên cậu không bỏ qua cơ hội thì thầm nho nhỏ vào vành tai đỏ hồng của ai đó "Nếu em không ngại thì để anh dẫn em vào cửa lớp đi!"
"Nhỡ gặp Hồng Ngọc thì sao?" Hạ Lam bỗng dưng nhớ ra một vấn đề thú vị. Cô và Hồng Ngọc là "bạn thân" đó nha, hai người chung một lớp đại học, dù đăng kí học phần khác lớp nhưng ai dám đảm bảo không có cái trùng?
Hơn nữa tiểu thuyết có một định luật không bao giờ thay đổi, đó là: nam nữ chính hút nhau như nam châm! Thế nên Hạ Lam có dự cảm sâu sắc rằng kiểu gì chút nữa hai người cũng sẽ đụng mặt nữ chính!
"Cậu muốn gặp cô ta không?"
"Loại con gái cực phẩm như vậy không phải ai cũng có thể chịu nổi!" Văn Minh nhếch môi cười, dù không muốn xúc phạm phụ nữ nhưng quả thật cậu ưa không nổi người này!
Chung quy lại, nếu kiếp trước cô ta gián tiếp đưa bạn đến chỗ chết, kiếp này tỉnh táo, bạn thích được cô ta mới là tài!
"Anh không muốn miệng xinh của em nhắc đến cô ta nữa, được chứ?"
"Sao lại không thích?" Hạ Lam nhướn mày thắc mắc, kì quái, hình như từ lúc cô xuyên sang đây chưa bao giờ thấy Văn Minh tỏ rõ thái độ với Hồng Ngọc đâu. Ngoại trừ lần đó, khi hai người đang hiểu lầm vụ kim cương đen, cậu ta ấu trĩ giả bộ ân ái với cô ta để chọc tức cô.. "Xinh đẹp, dịu dàng, ngọt ngào, đáng yêu.. Đã thế còn mê đắm cậu, sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì cậu nữa chứ!"
"Ai nói?" Văn Minh cười khẩy, vạch trần "Người như cô ta chỉ hi sinh vì mình, không bao giờ vì người khác! Hạ Lam, chính em cũng rõ điều này, nên đừng để anh phải nhắc lại nữa!"
"Vỏ bọc của cô ta cậu nhìn thấu được?"
"Dĩ nhiên! Chỉ có loại mù mắt mới bị cô ta lừa gạt!"
"..."
"Em biết không, Hạ Lam.. Kiếp trước.. Mắt anh cũng mù!"
"..."