Chương
“Chúng ta từng là bạn mà đúng không? Hiện giờ tớ đang túng thiếu quá, cậu cho tớ vay chút tiền được không? Tớ hứa sẽ trả đúng hạn”
Từ khi rời khỏi căn biệt thự và sự bao bọc của Bá Hưng, Vỹ Ái ngay lập tức trở thành người vô gia cư, không tiền bạc cũng như không bạn bè hay bất cứ người thân ở thành phố xa lạ.
Cộng với bản tính thích khoe khoang khi có được bạn trai nhà giàu chống lưng, thói kiêu ngạo vênh mặt lên trời ra vẻ với đám bạn cũ.
Vì thế mọi người dần dần xa lánh ả ta.
Với tình hình hiện tại thì ngay cả một người bạn bên cạnh Trịnh Vỹ Ái cũng không có nổi một người.
Nghe thấy thế thái độ của người phụ nữ bên kìa đều quay phất đi.
“Chắc cô nhầm số rồi, tôi không quen ai tên Trịnh Vỹ Ái cả.
Mong cô đừng làm phiền tôi nữa”
Vừa dứt lời liền cúp máy cái rụp không chân chờ thêm bất kì giây phút nào.
Giống như Trịnh Vỹ Ái là sao quả tạ luôn bị người khác tránh né.
Kể ra cũng phải thôi, có vinh hoa phú quý liền coi trời bằng vung, không kiêng nể người nào cũng như không biết cách đối nhân xử thế cho phù hợp, vì thế nên bây giờ không còn một mống bạn bè nào muốn dây dưa với ả ta.
Trịnh Vỹ Ái chán nản trườn dài trên bàn, bỏ mặc những ánh mắt dòm ngó đánh giá của mọi người xung quanh, bây giờ ả là một người bình thường không có chút danh phận quyền quý nào cả.
Vì thế không cần phải giữ kẽ với đám người này làm gì.
Ánh mắt ảm đạm của ả lướt ra ngoài, đột nhiên một hình bóng quen thuộc đập vào mắt Trịnh Vỹ Ái khiến cho cô ta ngồi bật dậy.
Vốn đĩ đang nhìn con xe sang trọng đỗ lại trước quán cà phê, tâm hồn mộng mơ của phụ nữ lại bắt đầu bay bổng trong đầu của Trịnh Vỹ Ái.
Ả ta tò mò không biết dung mạo của người ngồi trong chiếc xe sang trọng đó là như thế nào, và ả ta cũng ước ao được ngồi vào trong những chiếc xe sang trọng đó một lần nữa.
Nhưng điều duy nhất là Trịnh Vỹ Ái không thể ngờ được là Tống Vu Quân, người mà cô ta từng ruồng bỏ.
Trịnh Vỹ Ái điên cuồng đưa tay lên dụi mắt, miệng há hốc tới nỗi muốn rớt xuống bàn.
Ả ta không ngờ Tống Vu Quân chính là chủ nhân của chiếc xe đắt tiền đó, đôi môi không ngừng mấp máy liên hồi.
Ả ta lẩm bẩm trong miệng.
“Không thể nào có chuyện này được, không thể nào là Tống Vu Quân”
Cơ mà sự thật đã rành rành ra trước mắt như thế rồi thì còn lâm lẫn như thế nào được nữa đây? Trịnh Vỹ Ái không muốn tin cũng phải tin.
Ánh mắt ngờ vực của ả dõi theo Tống Vu Quân từ khi anh bước vào trong.
Tống Vu Quân đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm Nghiêm Hạo Nhiên, trong lòng bỗng nhiên nóng ran như có ai đang đốt lửa, bỗng nhiên anh linh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp sửa xảy tới với mình, không biết là vấn đề gì nữa.
Nghiêm Hạo Nhiên ngồi ở góc ngoài cửa số đưa tay lên ra hiệu cho Tống Vu Quân.
Gương mặt điển trai dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn của phụ nữ, cộng thêm ánh sáng mặt trời hắt vào càng làm tôn lên vẻ cực phẩm của anh ta.