Chương
“Cô có thế ngồi đây tâm sự với tôi một chút được không?”
Gương mặt của Hoàng Sơn thoáng nét buồn bã, Hàn Nhi cho rằng đây chắc hẳn anh ta đang có chuyện buồn nên mới làm như thế, vả lại người ta cũng chu đáo đem cho cô một miếng bánh sandwich coi như là quà bồi thường rôi.
Hàn Nhi sẽ không nhỏ nhen tới mức ăn bánh của người ta xong rồi bỏ chạy đâu.
Cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hoàng Sơn rồi hỏi.
“Được thôi, anh có chuyện gì không vui thì nói cho tôi nghe, biết đâu tôi có thể giúp anh gỡ rối”
Nhìn thấy Hàn Nhi chịu ngồi lại nghe mình nói chuyện, Hoàng Sơn cũng không dè chừng gì nữa mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, giọng nói của anh ta nghiêm túc đến lạ thường, anh ta nói.
“Cô…
có thể đừng lại gần Tống Vu Quân được không?”
Ban đầu Hàn Nhi tưởng rằng Hoàng Sơn có chuyện cá nhân không vui, ai dè chuyện đó lại liên quan đến mình, cô nhất thời không tin vào tai của mình, hai mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn Hoàng Sơn, ngón tay vô thức chỉ vào mặt mình rồi nói.
“Anh bảo tôi không được đến gần cậu chủ? Anh có đang nói thật không vậy? Lý do gì mà tôi lại không được đến gần cậu chủ?”
Gô có nghe lầm không vậy? Lý do gì mà Hoàng Sơn có thể ra điều kiện như vậy với cô? Và tại sao cô phải tránh Tống Vu Quân? “Tôi không muốn cô gặp nguy hiểm, c có biết chốn thượng lưu như thế biết bao nhiêu cạm bẫy luôn rình rập xung quanh cô hay không? Cô chỉ là một người bình thường không có chút hào quang nào cả.
Cô nghĩ bản thân mình có thể dễ dàng bước chân vào hào môn sao?”
Hoàng Sơn hít một hơi thật sâu rồi nói một hơi, vừa nói vừa nhìn liếc xung quanh để đảm bảo rằng không một ai có thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người, anh ta thật sự không muốn có người thứ ba biết được chuyện riêng giữa anh ta và Hàn Nhi.
Lời nói của Hoàng Sơn tuy rằng có chút gắt gỏng và phũ phàng như đều là sự thật, ngay cả một tiểu thư đài các chính cống cũng dễ dàng bị đè bẹp chứ đừng nói rằng một người có xuất thân nghèo hèn như đám người bọn họ.
Những cuộc bịt đầu mối, gây khó dễ chỉ vì không thuận mắt hay thậm chí bắt cóc đánh đập để thỏa mãn thú vui của bản thân luôn luôn tồn tại trong thế giới hiểm ác này.
Tống gia chính là minh chứng sông cho câu nói của Hoàng Sơn.
Nhìn cách Tống Mỹ Nhân ăn hiếp đánh đập Vy Vy và Hàn Nhi một cách tàn bạo, nhìn cách Tống Vu Quân đem người vào phòng giam tra tấn dã man, nhìn cách Tống Hùng Anh dùng tiền để che đậy cái chết của Hiên Dự.
Bấy nhiêu đó thôi cũng quá đủ để nhận thấy sự ghê tởm của tầng lớp quý tộc ở đây rồi.
Hàn Nhi là một cô gái đơn thuần và hiểu chuyện, anh ta không muốn cô vì tình yêu mù quáng mà đem mạng sống của bản thân ra cá cược.
Mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó, nhìn vào xuất thân của Hàn Nhi cũng đủ để hiểu việc thành đôi với Tống Vu Quân là một chuyện không thể nào xảy ra được.
“Anh nói xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi đi về phòng ngủ.”
Hoàng Sơn có chút tức giận vì sự cố chấp của Hàn Nhi, anh ta đã nói tới mức đó rồi mà vẫn không chịu hiểu hay sao? Vân muốn đâm đầu vào yêu Tống Vu Quân à? Tên khốn đó thì có gì tốt cơ chứ? Trong thâm tâm của Hoàng Sơn vẫn một mực căm ghét Tống Vu Quân sau cái chết của Hiên Dự, cả đời này anh ta cũng sẽ không quên được hình ảnh kinh tởm năm đó.