Chương
Đối với hắn, Tống Vu Quân vẫn mãi mãi là kẻ vô dụng từng bị hắn đánh cho một trận tơi bời mà thôi.
Nghe thấy Bá Hưng nói như vậy, tâm trạng rối bời của Trịnh Vỹ Ái bắt đầu được ổn định lại đôi chút.
Đúng là không nên phản ứng thái quá như vậy.
Cho dù có đặt chân được vào đây cũng chưa chắc đã là người giàu có.
Bá Hưng vừa dứt lời Trịnh Vỹ Ái liền tiếp lời để miệt thị Tống Vu Quân.
Hoàn toàn xem anh như món đồ cũ mà chà đạp dưới chân.
Ả ta cười khẩy sau đó đặt một tay lên vai Tống Vu Quân, mỉa mai nói.
“À đúng rồi tôi quên, anh chỉ là một tên khổ rách áo ôm từng bị tôi vứt bỏ, một tên đàn ông nghèo nàn không lo được cho bạn gái.
Ngày đó tôi đúng là sáng suốt khi vứt bỏ anh”
Đúng! Cho tới bây giờ Trịnh Vỹ Ái vẫn cho rằng bản thân đã đúng khi bỏ Tống Vu Quân để tới với Bá Hưng.
Nếu như không thì có lẽ cả đời này ả ta sẽ không được bước chân vào nhà hàng sang trọng để ăn những món ngon, không thể sở hữu những món đồ đắt tiền xa xỉ.
Suốt đời chỉ nhìn ngắm thứ đó qua khung cửa kính.
Nghĩ tới những tháng ngày đáng xấu hổ đó, ả ta không muốn quay lại dù chỉ một ngày.
Hàn Nhi ngồi bên cạnh cũng lờ mờ đoán được mối quan hệ giữa ba người này là gì.
Cô cũng rất ngạc nhiên khi người cậu chủ mà cô hãng ngưỡng mộ lại từng bị người phụ này bỏ rơi.
Hàn Nhi ngồi yên lặng ở đó lắng nghe cuộc đối thoại của mọi người.
Sự tập trung này khiến cho gương mặt của Hàn Nhi toát lên vẻ lạnh lùng khó gần của nữ thần, cộng với nhan sắc mỹ miều này đã ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Bá Hưng.
Ánh mắt của tên tra nam vẫn rơi trên người của cô mãi không rời nửa bước.
Bá Hưng nhất thời bị Hàn Nhi làm cho mất tập trung, đối với một tên tra nam như hẳn thì những cô em ngây thơ hay lạnh lùng khó gần đều là những món mồi béo bở đầy thú vị, kích thích sự chỉnh phụ của cánh đàn ông.
Khiến cho hắn cảm thấy hứng thú không thôi.
Tống Vu Quân tới hiện tại cũng không lên tiếng phản ứng với những câu nói miệt thị mà Bá Hưng và Trịnh Vỹ Ái dành cho anh.
Từ lâu anh đã không còn quan tâm tới những lời sỉ vả nói kháy của những kẻ ghen ăn tức ở, anh gấp tờ menu lại rồi đưa cho người phục vụ, lịch sự yêu cầu món ăn.
“Cho tôi hai phần beefsteak.Một phần chín bảy phần, một phần chín hoàn toàn”
Nhận thấy lời yêu cầu của Tống Vu Quân, nhân viên có hơi ngập ngừng một chút, anh chàng lên tiếng đưa ra lời gợi ý với Tống Vu Quân.
“Xin lỗi quý khách, ở đây chúng tôi ít khi phục vụ chín hoàn toàn, ngài có thể chọn phần được không?”
Theo trí nhớ của Tống Vu Quân thì Hàn Nhi không thích ăn đồ sống, chỉ cần thịt sót lại vài chỗ đỏ hông Hàn Nhi cũng không thể đụng đũa dù chỉ một miếng.
Nên anh không thể yêu cầu khác hơn được.
Tống Vu Quân lịch sự nói.
“Anh chỉ cần nói với bếp trưởng như thế là được.
Anh ấy sẽ hiểu thôi”
Dù có chút không hiểu nhưng nhân viên phục vụ vẫn phải hoàn thành trách nhiệm của mình, anh ta rời đi trong sự thắc mắc không thôi.
Bếp trưởng của họ là người rất khó tính và đặc biệt rất ghét làm beefsteak chín hoàn toàn.
Anh ta sẽ nói người này rất quê mùa nên mới yêu cầu như thế, và hầu như không thèm làm luôn.
Không gian giữa bốn người bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, vừa căng thẳng vừa gộp thở.
Trịnh Vỹ Ái cảm thấy lời nói của mình không được Tống Vu Quân để vào trong tai nên chẳng thèm phản ứng gì với cô ta, lại còn bị đám người xung quanh dòm ngó rồi xì xào to nhỏ, giống như đang bàn tán điều không tốt về ả.
Điều này làm cho ả thật sự rất khó chịu.
Với bản tính kiêu căng ngạo mạn có sẵn từ trong máu của mình thì Trịnh Vỹ Ái đâu thể bỏ qua được.
Từ trước tới giờ ả chưa phải chịu thiệt thòi trong khoản cãi lộn với người khác, nếu như không dùng ngôn ngữ được thì dùng vũ lực.
Trịnh Vỹ Ái đập tay cái rầm xuống bàn dằn mặt Tống Vu Quân, hàng lông mày đậm nét của ả cau có đầy tức giận, đôi mắt tràn đầy lửa giận rồi quát lớn.
“Từ bao giờ mà một kẻ ăn mày lại có thể phớt lờ câu nói của tôi vậy? Anh có tin chỉ cần một câu nói của tôi sẽ khiến cho sự nghiệp của anh tiêu tan hay không? Còn con điểm này nữa.