Chuyển Dịch : Dạ Huyên
Edit : Lam Đình
Cho đến khi cô trở lại thực tại, thìđã bị anh đè ngã trên ghế sô pha .
Toàn thân , chỗ nào cũng đều đau nhức….
Cô nhíu mày , phóng ánh mắt tức giận về phía Phí Nặc Nam , thực muốn rống lên một tiếng : đại thúc , chú muốn đè chết tôi sao ?? Nhưng , lời nói chưa kịp thốt ra thì không biết từ lúc nào , Phí Nặc Nam đã cởi chiếc áo khoác ngoài ra.
Vài sợi tóc con lòa xòa trước trán, tạo nên vài phần bướng bỉnh cho anh , đôi mắt tinh anh có chút bị che khuất bởi vầng trán , nhưng nếu đểý , vẫn có thể nhìn thấy trong ánh mắt kia nhưđang dự báo rằng có một cơn bão dữ dội sắp đến.
Sở Tiểu Kiều cả người đều run lên , ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Phí Nặc Nam động tác không nhanh , không chậm , cởi luôn chiếc áo sơ mi ra , dưới ánh đèn mờảo , thân hình rắn rỏi hiện ra trước mắt , những đường vân da cũng trở nên động lòng người hơn , cái cổ màu đồng nam tính trông thật hấp dẫn…..
Anh tà nịnh cười cười.
Quả thật , lúc này anh có chút giống con báo trước khi đánh về phía con mồi.
Sở Tiểu Kiều khó khăn lách xuống giường :” Đại thúc….”
Cô vì cái gìđột nhiên cảm thấy tình cảnh lúc này lại giống lúc cô nằm viện đến thế , bộ dạng đại thúc nhào đến đặt cô dưới thân mình……Có phải rất giống không ?
Cánh tay dài của Phí Nặc Nam lôi ngược cô trở về , ngón tay thon dài khẽ vuốt dọc theo khuôn mặt cô.
” Em…. rất đẹp …”
Thanh âm khàn khàn , dụ hoặc , đáng tiếc lại càng làm cho Sở Tiểu Kiều sợ hãi thêm.
Bộ dạng này của đại thúc , thực nguy hiểm…..
Sở Tiểu Kiều giữ chặt bàn tay đang không ngừng trêu ghẹo cô :” Đại thúc , chúđang làm gì vậy ??!”
Phí Nặc Nam cười lơđãng , tiếng cười trầm thấp mang chút sủng nịch , đôi mắt hiện lên vài tia quỷ dị .
” Đại thúc ?”
Phí Nặc Nam có chút khựng lại.
Anh thực rất già sao ?
Chẳng phài chỉ hơn côấy có một con giáp sao ?
Đại thúc ? Đáng chết !
Anh phả hơi thở nóng rực vào vành tai cô , lập tức nơi đó trở nên đỏ bừng , trông thực đáng yêu làm sao !
Động tác vô cùng thân thiết cùng mờám làm cho Sở Tiểu Kiều sợđến cả người cứng đơ , đôi tay từ khi nào đãđể trên ngực anh … rất nóng bỏng ! =))
Trên mặt côđầy vẻ kinh hoảng.
Phí Nặc Nam vẫn duy trì bộ dáng cũ , hết vuốt mặt cô lại quay sang điểm nhẹ vào chóp mũi nhỏ nhắn kia , làm cho Tiểu Kiều ngượng đến phát điên….
Sở Tiểu Kiều mở to mắt trân trân nhìn anh , giống nhưđang chờ một lời giải thích cho tất cả hành động ban nãy.
Ngón tay ranh ma kia dừng lại ở hai phiến xương quai xanh của cô , sau đó , trên mặt xuất hiện nét cười quyến rũ :” Anh muốn kết hôn với em ….”
Bị ăn sạch sẽ !
Chuyển Dịch : Dạ Huyên
Edit : Lam Đình
Anh muốn kết hôn với em……
Sở Tiểu Kiều sau khi nghe xong liền liếc trộm vẻ mặt của anh , cô cũng không phải là đứa ngốc …. Đại thúc muốn làm gì……
Phí Nặc Nam nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ như tôm luộc liền cưng chiều véo vào mặt cô mấy cái , cười nói :” Vật nhỏ , nghĩ cái gì đó ?”
Sau đó , anh cúi đầu xuống , hôn vào hai gò má núng nính của cô.
Hai bàn tay của cô yếu ớt để trên ngực Phí Nặc Nam, anh có thể hoàn toàn cảm nhận được sự run rẩy của cô , cũng có thể là…. sợ hãi…
Đôi mày kiếm cương nghị có chút nhướn lên , anh bỗng sực nhớ đến nam nhân tự xưng là bạn trai của Tiểu Kiều.
Theo thông tin anh được biết, thì ngày xưa , bọn họ đã từng là cặp đôi được các sinh viên trong trường rất hâm mộ.
Bàn tay anh khẽ luồng ra sau gáy cô, anh thừa nhận , khi cầm trong tay tấm ảnh chụp Tiểu Kiều cùng nam nhân kia ngây ngốc cười sảng khoái , anh hận không thế bóp nát tấm ảnh !
Nếu muốn năm tháng sau này đẹp một chút thì tốt nhất đừng để anh gặp phải tên hỗn đản nào có ý định ve vãn Tiểu Kiều !
Đường đường là một người đàn ông kinh nghiệm đầy mình , vậy mà lại đi chấp nhặt với một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch sao ?
Nhưng lúc này đây …. anh lại đứng ngồi không yên.
Mâu quang trầm lại đôi chút , túm chặt hai tay cô ấn lên đỉnh đầu, anh dịu dàng nhìn cô ,tròng mắt hằn lên những tia máu đỏ hệt như nham thạch đang bắt đầu nóng chảy .
” Đại thúc….” Sở Tiểu kiều bị anh ép đến ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có , lại không dám ngẩng đầu lên nhìn anh , tư thế như vậy , căn bản là cô giãy dụa cũng vô ích.
Hốc mắt phiếm lệ , Sở Tiểu Kiều trề môi :” Đại thúc … khi dễ Tiểu Kiều…”
Phí Nặc nam mím môi cười , như trêu ngươi , hơi thở nóng rực kia lại phả vào mặt cô lần nữa, anh kề môi vào tai cô , khẽ nói :” Còn gọi là đại thúc ? Đợi lát nữa, anh cho em biết , anh không có già ….”
….
Sở Tiểu Kiều như hoàn toàn mất phương hướng , chỉ có thể làm theo sự chỉ dẫn của Phí Nặc Nam , từng chút , từng chút hướng đến vùng cấm….
Cảm giác nóng bừng hoàn toàn vây trụ cô , không một kẽ hở , trong đầu cô một mảng trống rỗng , một chút cũng không muốn đứng dậy.
Cô cố gắng nhấc hai mí mắt lên , trong mơ hồ , cô nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Phí Nặc Nam , nụ cười của anh thật sâu , tựa hồ như muốn nói cho cô biết rằng …. Chuyện chỉ vừa bắt đầu….
Chẳng những cả người cô đều nóng rực mà toàn thân chỗ nào cũng đều thấy đau nhức.
….
Cô còn nhớ mang máng , Phí Nặc Nam ôm lấy cô rồi ôn nhu nói .
” Anh đã nói rồi , anh sẽ cưới em mà….”
[LĐ : chẹp chẹp Đám sắc nữ kia bị hố hàng rồi a~ =))) ]
Thực vui vẻ !
Chuyển Dịch : Lam Đình
Sáng sớm hôm sau ,một người đàn ông nào đó sảng khoái thức dậy.
Làn da màu đồng khỏe khoắn căng mịn , trên vòm ngực rắn chắc ẩn hiện vài vết trầy xước nhỏ , dáng người hoàn mỹ mê hoặc lòng người.
Bàn tay anh tìm vào trong chăn , lưu luyến vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô.
Mâu quang lóe sáng , anh mỉm cười hạnh phúc , Phí Nặc Nam cúi đầu hôn lên sống lưng cái người vẫn còn đang cuộn mình trong chăn ấm kia.
Hơi thở đều đặn , hàng mi dài rung động theo từng nhịp thở của cô.
Phí Nặc Nam liên tưởng lại buổi tối ngày hôm qua , cô đã kiều diễm cầu xin anh như thế nào …..
Đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười rạng rỡ , sau đó , anh lại nhíu nhíu đôi mày kiếm , bộ dáng Tiểu Kiều ngủ say như vậy , hoàn toàn kích thích anh.
Đôi mắt thâm thúy ẩn chứa đầy ý cười, anh điểm nhẹ trên chóp mũi của Sở Tiểu Kiều , cô khó chịu xoay người lầu bầu vài câu rồi tiếp tục cuộn mình ngủ tiếp , Phí Nặc Nam như vừa suy nghĩ ra điều gì , hai mắt bừng sáng .
Anh phát hiện ra , khi ở bên cạnh vật nhỏ , hình như anh vui vẻ rất nhiều , và hình như anh cũng dịu dàng đi không ít.
Sở Tiểu Kiều tướng ngủ thực xấu , cô xoay người tung chăn , cái chân cũng nhằm vào người bên cạnh mà công kích đến.
Phí Nặc Nam theo phản xạ nghiêng đầu né tranh , cánh tay cũng nhanh nhẹn không kém , nhanh chóng bắt lấy được cổ chân của cô.
Hừm…Xem ra , chân cũng thực đẹp , ngón chân bé bé xinh xinh , mắt cá chân cũng đáng yêu không kém , cái đùi trắng noãn quyến rũ ….
Sở Tiểu Kiều ngủ say không hề hay biết bên cạnh mình có một con sói mang tên Phí Nặc Nam ánh mắt đang tối đi vài phần.
Tầm mắt dừng lại ở cánh tay của cô , nơi nơi đều có vết bầm , anh thở dài một hơi , dịu dàng đem chăn đắp lại cho cô , rồi lại không cam lòng véo nhẹ vào chóp mũi cô :” Tiểu yêu tinh !”
Anh bấm số gọi cho Vilian , bên đầu dây kia , Vilian cũng có thể nghe ra được tâm tình của tổng tài bọn họ hôm nay cực kỳ tốt.
” Vilian , thông báo ọi người , hôm nay được nghỉ một ngày .”
Vilian cầm ống nghe , hai chân bủn rủn giống như vừa bị sét đánh trúng :” Công ty…. nghỉ một ngày ?!!!”
Trong lịch sử của công ty , đây là lần đầu bọn họ biết đến từ….nghỉ….
Trên dưới từ nam đến nữ trong công ty….toàn bộ cảm động đến lệ rơi đầy mặt….
Tổng tài…. rốt cuộc cũng biết nghỉ….
Có người đến hỏi Vilian “Tổng tài hôm nay làm sao vậy , bỗng dưng lại cho bọn mình nghỉ phép ?”
Vilian bày ra vẻ mặt bí hiểm :” Tôi đoán …. hẳn là đã ăn sạch rồi cho nên tâm tình mới thực vui vẻ đến vậy…..”
Phu nhân của Phí thị
Chuyển Dịch : Dạ Huyên
Edit : Lam Đình
Sau khi thay quần áo cho Sở Tiểu Kiều , Phí Nặc Nam dùng áo vest của mình khoác lên cho Tiểu Kiều rồi ôm cô vào lòng tiến ra ngoài , dù sao đây cũng là MỊ Sắc , anh có chút không thích.
Từ sớm , ông chủ của Mị Sắc đã cúi đầu khom lưng , tôn kính đứng chờ sẵn bên ngoài .
” Căn phòng này …” Phí Nặc Nam liếc nhìn ông .” Tôi muốn….”
Khuôn mặt lạnh lùng , ngữ khí bá đạo , đây mới chính là Phí Nặc Nam , là Phí Nặc Nam khi đối mặt với người khác.
Ông không ngừng lau mồ hôi đầm đìa trên gương mặt già nua :” Tôi, tôi , tôi đã hiểu , căn phòng này , tôi nhất định sẽ sai người quét dọn sạch sẽ / , cũng sẽ không cho bất kì người nào bước vào …..”
Ông có chút tò mò lén nhìn trộm cô gái trong ngực Phí Nặc Nam , nghe thiên hạ đồn rằng , dù hoa đào có rơi đầy trên đất thì vẫn không thể lay động được Phí Nặc Nam , không có ai có thể làm cho anh ta để mắt đến , vậy thì , cô gái có bộ dạng như thế nào có thể làm cho Phí Nặc Nam sáng sớm gọi điện thoại tỉ mỉ căn dặn chuẩn bị giúp quần áo.
Vả lại , còn được anh ta âu yếm ôm vào trong lòng….
Chẳng lẽ , là một cô gái xinh đẹp như tiên giáng thế , cho nên mới làm Phí Nặc Nam say mê đến vậy ?
Đột nhiên , ông cảm giác , sau gáy mình có chút lành lạnh , theo bản năng liền ngước đầu nhìn qua một chút , ai ngờ bắt gặp một ánh mắt như bao phủ bởi mấy tầng lớp băng…..
Nặc Nam ôm chặt Sở Tiểu Kiều , cô vẫn còn đang thiêm thiếp mệt mỏi vì tối hôm qua đã ” làm việc ” thực tích cực , làn da mềm mại có chút hồng hồng ….. Bất luận là một chỗ , anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy cô…..
Vilian tiến đến , theo phía sau là Charen.
” Phí tổng .” Vilian chau mày nói :” Không biết là ai kêu đến , bên ngoài đâu đâu cũng bị phóng viên vây kín ….”
Phí Nặc Nam nhướn mày , phóng viên sao ? Những người đó đến vì anh à ?
” Vilian ” Phí Nặc nam suy nghĩ một chút , cất tiếng :” Tôi cùng Charan đi cửa sau , cậu cải trang một chút , nhân lúc cơ hội này , tiết lộ một chút tin tức cho bọn họ .”
Trong mắt có chút khinh bỉ , người kia thật đúng là ngu xuẩn vậy mà dám nghĩ đến gây khó dễ cho anh … Tốt …. Tôi cũng muốn nhìn xem một chút chủ mưu là ai…
Vilian rùng mình :” Phí tổng ?”
Phí Nặc Nam liếc nhìn , Vilian gật đầu :” Đã rõ !”
Thân hình nam nhân cao lớn ôm nữ nhân ngủ say rời đi…
Vilian nói thầm :” Phí tổng đã động tâm?”
Bằng không … Anh ta sẽ không công khai …
Tại cửa sau , Charen mở cửa xe , Phí Nặc Nam cẩn thận ôm Tiểu Kiều vào trong xe , anh vứt áo khoác qua một bên , khuôn mặt kiều diễm xuất hiện trước mặt anh , đôi mày đang chau lại liền dãn ra .
Đột nhiên , anh hỏi Charen :” Cậu nói xem , tôi cho Phí thị một nữ chủ nhân thì thế nào?”
[LĐ : Oa oa khóc ban nãy đang edit liền bị đứng máy . Đáng chết ! rủa thầm ]
Mất tích ?!
Chuyển dịch : Tử Doanh
Edit : Lam Đình
Trong phòng , hơn chục lớp văn kiện xếp chồng lên nhau , dòng chữ “Tập đoàn quốc tế ” được in to trên màn hình .
Qua màn chiếu , tình hình của công ty trong thời gian gần đây hiện lên rõ ràng , ở các nghành sản xuất thì mức tiêu thụ sản phẩm của Phí thị tăng cao , ngay sau đó , Phí thị lập tức đưa ra hàng loạt phương án có lợi cho công ty.
Có thể nói , đây chính là nhờ công lao của người đứng đầu.
Phí Nặc Nam thản nhiên liếc nhìn đống tài liệu , bàn tay lười biếng tì dưới cằm , nhìn qua ,một chút chú tâm cũng không có , thỉnh thoảng chỉ mở miệng nói vài câu nhưng lại tựa như lời ngọc thốt ra , chỉ một câu nói liền giải quyết mọi vấn đề một cách nhẹ nhàng .
Bên cổ đông của Phí thị không thể không lộ ra vẻ mặt thán phục.
Phí Nặc Nam từ trước đến nay , làm việc đều luôn cẩn trọng , đây là điều mà mọi người đều biết.
Chính là , đến giờ bọn họ mới có cơ hội được mở rộng tầm mắt———–
Đường đường là một người lãnh khốc , một động tác nhỏ cũng thực ổn trọng , vậy mà———- Vừa nghe điện thoại , cả người tựa hồ như hoàn toàn chấn động , từ trên ghế nhảy dựng lên, bàn tay liên tục cào , cấu âu phục , sau đó vơ vội áo khoác rồi bỏ chạy ra ngoài !
[ LĐ : Hừm , có gì đâu mà lạ , đây chỉ là biểu hiện của đứa trẻ bị động kinh thôi mà cười xòa ]
” Rầm ” một tiếng , chiếc ghế ngã tự do xuống nền đất , toàn bộ thành viên hội đồng quản trị như bừng tỉnh , mọi người liếc nhìn nhau , đều thấy trong mắt đối phương hiện lên một tia khinh ngạc .
Vilian đang ôm đống văn kiện , hoàn toàn sững sờ , cây bút bi còn đang để trên tập văn kiện như vẫn đang chờ Phí Nặc Nam mở miệng chỉ ra chỗ nào còn chưa đủ chỉ tiêu .
Một trận gió lạnh thổi qua , xấp giấy bay loạn xạ , Vilian còn đang ngạc nhiên suy nghĩ muốn nát óc là ai không muốn sống nữa dám quấy rầy đại boss trong lúc họp , liếc mắt nhìn ra dãy hành lang …. thân ảnh Phí Nặc Nam đã sớm biến mất .
Có phải hay không ….. Phí tổng ….. bị tào tháo rượt ?!
Ý nghĩa vừa lóe lên trong đầu nhanh chóng liền bị phủ nhận , bởi vì qua khung cửa sổ , cậu trông thấy chiếc xe của Phí Nặc Nam đang lao như bay về phía cổng chính của công ty.
Di động chợt rung lên , Vilian lúc này hiểu chuyện liền thầm nói một câu thực có lỗi , rồi bắt máy.
” Phí tổng bị làm sao vậy ?”
Không đợi người đầu dây nói , Vilian đã hỏi ngay .
Thật sự bởi vì đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy , Phí Nặc Nam cho dù lửa cháy đến nơi cũng thực bình tĩnh , thế nhưng hôm nay là khẩn trương đến vậy , cậu tò mò muốn biết chính là chuyện gì ?
” Sở … Sở tiểu thư đột nhiên biến mất !”
Đầu dây kia , giọng Charen gấp gáp như muốn nổi điên .
Sở tiểu thư …….. Vilian bừng tỉnh ngộ :” Tôi đã nói mà , Phí tổng sao lại gấp vậy chứ…. thì ra….. Biến mất ??? Như thế nào lại không tìm thấy ??”
Charen gãi đầu :” Tôi cũng nghĩ vậy đó , người đang sống sờ sờ đó vậy mà đột nhiên không thấy tăm hơi———— ” Nói tới đây , Charen liền im bặt , Vilian chỉ có thể nghe được âm thanh đầu dây kia hình như đang có sự thay đổi , ” Cửa sổ ?!!”
Vilian muốn hỏi lại nhưng Charen đã vội tắt máy , đắn đo suy nghĩ , Vilian quyết định đi xem thử , nhưng là trước mắt cậu phải giải quyết ổn thỏa cục diện rối rắm ở phòng họp .