Trời mùa đông rét thấu xương, một chiếc xe taxi từ từ chạy đến dừng trước cổng khu chung cư cao cấp.
Không lâu sau một cô gái mặc áo che kín mít kéo hành lý bước xuống xe, sau đó xoay người cảm ơn tài xế, lúc chiếc xe đi khỏi rồi, cô mới bước vào khung chung cư cao cấp nhưng chưa vào đến cổng thì hai bảo vệ mặt mày nghiêm nghị tiến đến, dù hành động rất lễ phép nhưng vẻ mặt lại đầy nghi ngờ.
“Xin lỗi, cô muốn tìm ai?” Bảo vệ trẻ tuổi nghiêm mặt hỏi.
Cô kéo khăn quàng cổ đang che mũi xuống, mỉm cười trả lời, “Xin chào, tôi họ Hà, Hà Thu Nhiên, tôi có hẹn với dì Trần Hảo sống ở lầu tám, phiền anh thông báo cho dì ấy dùm!”
“Trần Hảo?” Bảo vệ nhăn mày suy nghĩ xem trong khu chung cư này có ai tên Trần Hảo không, rốt cuộc ai là Trần Hảo?
“À, tôi nhớ rồi, là thím Trần!” Một bảo vệ khác nhìn như có thâm niên lâu hơn bỗng dưng la lên, “Hôm qua thím Trần có nói với tôi là hôm nay có cô Hà sẽ đến đây, kêu chúng ta để ý một chút.”
Hừ! Ở đây toàn người có danh tiếng sống, không giàu có thì cũng quyền quý, nhà nào nhà nấy đều có quản gia cả, mà dì Trần ở lầu tám kia chính là quản gia của Bàng Sĩ Bân – tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị hiện nay, do ngày thường cứ gọi là “thím Trần, thím Trần” nên bọn họ cũng quên cả tên thật của bà.
“Thì ra là thím Trần!” Bảo vệ trẻ tuổi tỉnh ngộ, vốn lúc nãy còn nghiêm nghị nhưng lúc này lại thân thiện hơn.
Phải biết rằng, mấy gia đình sống ở đây không phải là người nổi tiếng thì cũng là người giàu có, toàn bộ đều là người trong giới thượng lưu. Mà những người này đều có gia tài đồ sộ, người có giáo dưỡng thì ăn nói khiêm tốn và so với người bình thường càng lễ phép hơn, nhưng tuyệt đại đa số mấy gia đình sống ở đây đều tỏ ra vênh váo, sai sử mấy bảo vệ cỏn con như họ đủ thứ chuyện.
Ngay cả mấy quản gia nhà họ cũng y như chủ của họ, cáo mượn oai hùm, ngồi chém gió tự kỷ, bảo vệ nhỏ nhoi như hai người bọn họ thì chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng để giữ chén cơm của mình.
Dì Trần thì hoàn toàn khác! Dì luôn tươi cười vui vẻ, tính tình dễ gần, ra vào gặp ai cũng chào hỏi cả, ngày thường có món gì ngon là chia cho bọn họ ăn, y như là người một nhà vậy, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là – ông chủ thối tha của bà.
Biết rõ Hà Thu Nhiên là khách của dì Trần, hai bảo vệ lập tức dẫn cô vào bên trong phòng bảo vệ, sau đó nói dăm ba câu qua điện thoại với dì Trần, bảo vệ lớn tuổi hơn quay đầu cười với cô, “Cô Hà, tôi đã nói với dì Trần rồi, cô cứ đi thẳng vào đi.”
“Cảm ơn!” Hà Thu Nhiên gật đầu, vẫy tay chào bọn họ xong liền đi về phía thang máy.
Hà Thu Nhiên kéo hành lý đi theo, mới vừa bước vào bên trong chung cư, chưa kịp chiêm ngưỡng kiến trúc hoa lệ ở đại sảnh thì liền nghe thang máy kêu “Đing” một tiếng, một người phụ nữa hơn tuổi bước ra, ăn mặc đơn giản chất phác, cười rạng rỡ, “Thu Nhiên, con tới rồi sao!”
Trong nháy mắt, dì Trần đã đi đến trước mặt cô, tình cảm nắm lấy tay cô, thao thao bất tuyệt, “Chúng ta hình như đã gần một năm không gặp rồi? Mẹ con dạo này khỏe không? Lần trước nói chuyện điện thoại với mẹ con, bà ấy bảo là bị đau lưng, giờ đỡ hơn chút nào chưa? Đáng lẽ tháng trước dì cũng định về Nam rồi, nhưng lại xảy ra chút chuyện nên mới không thể đi được….”
“Dì Trần, chúng ta chỉ mới không gặp nhau tám tháng thôi mà, gì mà một năm dữ vậy? Dì toàn tăng thêm thời gian không à nha!” Hà Thu Nhiên cắt ngang lời nói của dì Trần, cô mỉm cười nói, “Mẹ con đã khỏe nhiều rồi, lần trước mẹ bảo đau lưng là do mẹ không nghe lời con, thừa dịp con đang đi làm mà tự mình dọn dẹp nhà vệ sinh, bởi vậy mới đau lưng suốt cả tuần đấy.”
“Con cũng biết người già hay đãng trí mà, một năm với tám tháng cũng như nhau thôi, ở đó mà tính toán gì chứ?” Dì Trần mắng yêu Hà Thu Nhiên, đánh nhẹ vào tay cô, sau đó nói tiếp, “Mẹ con không có bị gì là tốt rồi, đến tuổi này rồi sức khỏe là quan trọng nhất…”
Bà dừng một chút, dường như nhớ đến gì đó, vỗ trán mình một cái, nói, “Xem đi xem đi, mãi lo nói chuyện với con mà dì quên béng đi việc chính….”
Vừa nói, bà vừa kéo Hà Thu Nhiên đi nhanh vào thang máy, không phải ấn nút lên lầu tám mà lại đi xuống bãi đỗ xe, “Đing” một tiếng, thang máy mở ra, hai người đi đến chỗ đậu xe ở phía trong.
“Đây là xe của thiếu gia, nhưng giờ cậu ấy đang bị thương, không có lái được.” Chỉ chỉ vào chiếc xe ngoại nhập rất xịn, dì Trần cẩn thận giới thiệu, ngón tay lại lia qua một chiếc xe máy phân khối đậu bên cạnh, “Đó là xe gắn máy của dì, con cần gì thì lấy đi.”
Thiếu gia? Thời này mà còn có người kêu thiếu gia sao? Đây đâu còn là thời phong kiến nữa!
Hà Thu Nhiên thầm nghĩ trong bụng, cũng có thể lắm chứ, dì Trần thuộc dạng người có tư tưởng bảo thủ, từ lúc còn trẻ đã làm việc cho Bàng gia, tính đến giờ cũng được hai, ba chục năm gì rồi, mà hai từ “thiếu gia” đó chắc hẳn bà cũng đã kêu quen rồi, vì vậy cô cũng không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ là cười cười trêu chọc dì Trần, “Dì Trần nha, nguyên một bãi đậu xe tốn trăm vạn một tháng mà dì dùng để để xe gắn máy, quả thật là chi mạnh tay lắm nha! Con nghĩ toàn bộ gia đình sống ở đây, chỉ có dì là vinh hạnh nhất đó!”
Ha ha… dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, mấy gia đình ở đây giàu có đến cỡ nào, nếu không có lái xe đưa đón thì cũng phải đi xe xịn, đương nhiên không có ai mà đi xe gắn máy rồi.
Trên thực tế, nhìn qua một lượt, bãi đỗ xe to như vậy có đủ loại xe ngoại nhập, còn về phần xe gắn máy thì….
Ngoại trừ chiếc xe gắn máy của dì Trần, cô thật sự tìm không được chiếc thứ hai.
Nghe cô trêu ghẹo mình, dì Trần không mắng mà còn cười, “Tính tình con chẳng thay đổi chút nào, từ nhỏ đến lớn đều thích chọc ghẹo người khác! Lúc trước thiếu gia mua chiếc xe máy này cho dì là muốn dì sử dụng, nhưng dì thì chẳng biết lái xe, thứ hai là tuổi dì đã lớn rồi, cho dù đi học thì cũng học không vô, mà có học được thì cũng chả dám chạy nữa, thứ ba nữa là đi chợ bằng xe máy bất tiện lắm, không có chỗ để đồ, cho nên dì mới để chiếc xe máy ở đây, muốn đi đâu thì ngồi tàu điện ngầm hay là gọi taxi, như vậy là tiện lợi nhất!”
“Bởi vậy con mới nói dì chi mạnh tay đó mà!” Hà Thu Nhiên không từ bỏ ý định, tiếp tục trêu chọc.
Biết tính của cô nên dì Trần cũng chẳng dây dưa, chỉ là cười nhéo tai cô một cái, rồi liền dẫn vào lại thang máy, ấn nút lên tầng tám.
Mấy giây sau, hai người rốt cuộc cũng lên tới tầng tám, bởi vì khu chung cư cao cấp này mỗi tầng một hộ gia đình sinh sống nên mỗi tầng đều có bày trí khác nhau, vừa bước ra khỏi thang máy, hành lang lót đá hoa cương bóng loáng, cửa nhà bằng gỗ quý được chạm trổ rất tinh tế ập vào mặt cô.
Cầm chìa khóa mở cửa, dì Trần đi thẳng vào trong, “Đến rồi, mau vào đi.”
Hà Thu Nhiên cười cười bước vào nhà, phòng khách này cũng giống như phòng khác của mấy gia đình bình thường, lại tiếp tục đi vào trong, phía sau tấm bình phong là một không gian rộng lớn, một phòng khách thực thụ sáng ngời khiến cô mắt to mắt nhỏ nhìn.
Dì Trần ân cần dẫn cô tham quan căn nhà, cô đảo mắt xem xét căn nhà cao cấp mấy trăm mét vuông này.
Lọt vào tầm mắt cô trước tiên chính là mấy đồ nội thật xa hoa quý báu hết sức tao nhã … tổng kết chỉ có ba chữ — tiền tiền tiền!
Đúng vậy! Chữ “tiền” đang gào thét không ngừng bên tai cô, rất rõ ràng đấy thôi, mấy thứ này nếu không có tiền thì làm sao mua nổi!
Sớm biết mấy người sống trong khu chung cư này giàu có đến cỡ nào, nhưng cô cũng hiếu kỳ muốn biết mấy gia đình này “giàu” đến cỡ nào, hôm nay tận mắt chứng kiến quả thật là phải tấm tắc khen ngợi cùng hâm mộ.
Stop! Cô cảm thấy mình so với họ đúng là một trời một vực, nhìn xuống dưới thì cô cũng được xem như là giai cấp tư sản dân tộc, nhưng hôm nay nhìn thẳng lên trên trời cao ngàn dặm kia, cô xác định mình trong xã hội khổng lồ này, cô thuộc giai cấp có cấp bậc thấp nhất.
Cùng là con người mà sao lại bất công vậy! Sao ba cô không phải là đại gia phú quý?
Quyệt miệng, Hà Thu Nhiên tự mình cười mình, mà lúc này, dì Trần đã dẫn cô đi một vòng quanh căn nhà, cuối cùng hai người dừng chân ở phòng bếp mà có thể so sánh với phòng bếp của nhà hàng năm sao.
“Thu nhiên, dì rất vui vì con đã đồng ý giúp dì, dì con lo là không tìm thấy ai có kinh nghiệm săn sóc người bệnh, giờ có con giúp dì thì hay quá rồi!” Dì Trần nắm tay Thu Nhiên, cảm kích nói.
Ơ…. Thật ra cô cũng chẳng muốn đến đây tí nào!
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô cũng chẳng dám nói ra miệng, chỉ gỉa bộ mỉm cười nói, “Dì Trần, dì đừng nói vậy, dù sao con cũng đang rảnh mà, giúp dì một tí có sao đâu!”
Nói dối! Toàn bộ đều là nói dối cả!
Cô rất muốn la lên như thế, nhưng cuối cùng vẫn phải câm nín khóc rưng rưng trong lòng…
Aiz… Cô vốn là y tá giỏi của một bệnh viện nằm ở phía Nam, nhưng bỗng một ngày cô cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng đã nhiều năm làm việc rồi, cũng để dành được kha khá tiền, vì vậy liền nộp đơn từ chức cho bệnh viện, định dẫn mẹ cô ra nước ngoài chơi một chuyến, nghỉ ngơi thư giãn một thời gian sau đó sẽ tìm một chỗ làm việc khác.
Mọi việc vốn đang rất thuận lợi, thậm chí lúc cô nộp đơn từ chức, phía bệnh viện còn từ chối, đồng ý cho cô nghỉ nửa năm nhưng vẫn được hưởng lương, sau nửa năm đó thì tiếp tục quay lại bệnh viện làm việc. Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, nhưng mà bầu trời lại không phải lúc nào cũng quang đãng, con người thì họa vô đơn chí, ngay lúc cô sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, chờ nửa tháng sau thì có thể nghỉ phép, một cuộc điện thoại trong nhà đã làm thay đổi mọi thứ —-
Đúng vậy! Cuộc điện thoại đó là của dì Trần gọi cho mẹ cô.
Cũng chỉ là cuộc điện thoại bình thường như bao lần, toàn là nói về việc nhà này nọ, nhưng lúc dì Trần kể tình hình của mình, lại nói bà lo lắng cho bảo bối thiếu gia của bà bị tai nạn xe, đi đứng bất tiện, cần người chăm sóc, mà con gái bà đang định cư ở Mỹ mang thai gần tới ngày sinh, kiên quyết muốn bà sang đó, hai tháng trước cũng đã đặt vé máy báy hết rồi, chờ đến cuối tháng thì chỉ cần đáp máy bay qua Mỹ là được, hai người ai nấy đều cũng cần bà chăm sóc, bà thật không biết phải làm sao nữa. Thiếu gia thì muốn bà sang Mỹ giúp con gái, nhưng để lại thiếu gia một mình thế này bà không an tâm.
Cũng không phải bà không muốn thuê người chăm sóc ngắn hạn, nhưng mà chỉ là chăm sóc chứ không phải kiêm luôn vai trò quản gia, chăm lo luôn cả ba bữa ăn của thiếu gia lẫn dọn dẹp nhà cửa, hơn nữa bà không dám tin người ngoài.
Đang lúc kể lể phiền muộn trong lòng mình, mẹ Hà đột nhiên nhớ tới con gái mình nửa tháng sau là nghỉ phép dài hạn rồi, vì vậy liền hỏi dì Trần lên máy bay ngày nào, vừa nghe dì Trần nói xong bà phát hiện ngày con gái bà bắt đầu nghỉ phép cũng là cùng ngày, vì vậy mẹ Hà nghĩa bất dung tình bắt con gái mình đến làm quản gia thay cho dì Trần trong lúc dì Trần sang Mỹ chăm sóc con gái.
Mà dì Trần nghe xong càng vui rồi, thứ nhất là bà biết Hà Thu Nhiên từ nhỏ đến lớn, đối với tình tính của cô thì bà cũng không lạ gì, cũng cực kỳ tin tưởng; thứ hai, Thu Nhiên lại là một ý tá, chăm sóc người bệnh vốn là công việc của cô, cho nên hai trưởng bối liền nhất trí đồng ý.
Còn về phần người nhận mệnh xui xẻo này thì có thể nói gì? Cô chỉ có thể khóc không ra nước mắt thôi!
Aiz… Cô cũng chẳng tình nguyện gì làm công việc này, cô cũng đã mong được nghỉ phép dài hạn lâu rồi, cô thật sự không ngờ mình tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, nhưng dù sao dì Trần cũng có ơn với gia đình cô, cô không thể nào mở miệng từ chối được.
Mẹ cô là người nội trợ truyền thống, sau khi gả cho ba cô, bà chưa bao giờ ra ngoài làm việc, nhưng lúc cô học lớp thì ba cô đột ngột qua đời, trong nhà mất đi trụ cột kinh tế, thoáng chốc gia cảnh lâm vào khốn đốn, mà một người chỉ biết nội trợ như mẹ cô thì chỉ có thể làm việc vặt nuôi sống hai mẹ con qua ngày.
Những năm đó nếu không có dì Trần giúp đỡ thì chỉ sợ cô cũng không có khả năng học đến khi tốt nghiệp, có nghề nghiệp ổn định như hôm nay, hơn nữa tiền lương một tháng cũng không ít.
Thế đấy, bởi vậy lúc dì Trần thỉnh cầu cô, cô có thể nói gì? Cho dù trong lòng hoàn toàn không muốn nhưng cô cũng chỉ có thể nhảy cẩng lên….À, không phải! Là rưng rưng đồng ý.
Cho nên hôm qua sau khi bắt đầu nghỉ ở bệnh viện, cô liền thu dọn hành lý, sáng sớm hôm nay bắt xe lửa lên Đài Bắc gặp dì Trần.
Dì Trần đương nhiên không biết nỗi trăn trở cùng tâm tư rối rắm của cô, chỉ cười ha ha giao phó mọi chuyện, “Thu Nhiên, thiếu gia tuy tính tình cộc cằn và nóng nảy, nói chuyện thì độc địa, nhưng mà cậu ấy không phải người xấu đâu, nếu mà cậu ấy có làm gì cho con không vui, thì con cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì, nhịn một chút sẽ qua thôi mà, dì Trần chỉ có thể nhờ con…”
Vì để cho dì Trần an tâm, Hà Thu Nhiên ngoài miệng liên tục dạ vâng cùng gật đầu lia lịa, nhưng mà nếu thật có người ăn nói thô lỗ, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với cô, kêu cô đừng so đo tính toán thì….
Khó nói lắm!
Dì Trần dẫn cô vào phòng bếp chỉ chỗ để dụng cụ làm bếp và gia vị, cũng dẫn cô đi xem phòng ốc này nọ, rồi lại đem thẻ từ của chung cư đưa cho cô, sau đó dẫn cô đi gặp bảo vệ để họ biết mặt, bà mới lưu luyến kéo hành lý đã được chuẩn bị sẵn ra sân bay.
“À…dì Trần, không cần nói anh Bàng một tiếng sao?” Đi đến trước cửa, Hà Thu Nhiên chần chờ hỏi, cô không tài nào gọi anh ta là “thiếu gia” được, cho nên trực tiếp dùng danh xưng “Anh Bàng” để thay thế.
Oaaaaaaaaaaaaa — từ lúc vô nhà đến giờ, “ông chủ” vẫn không biết đang ở xó nào, từ đầu đến cuối không hề lộ diện, giờ dì Trần đi rồi, tự nhiên anh ta bước ra thấy một người lạ hoắc ở trong nhà mình, không biết anh ta có kêu bảo vệ bắt cô giao cho cảnh sát không?
Nhìn ra băn khoăn Hà Thu Nhiên, dì Trần nở nụ cười nói, “Đừng lo, hôm qua dì đã nói với thiếu gia rồi, giờ cậu ấy còn đang ngủ, không cần làm phiền cậu ấy đâu.”
Được rồi! Dì Trần đã nói vậy, cô cũng không còn thắc mắc gì nữa!
Nhún vai, Hà Thu Nhiên cũng quan tâm nhiều, mỉm cười tiễn dì Trần đi, đến khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt cô cũng biến mất theo.
Haiz…
Vốn tưởng được nghỉ ngơi thư giãn, ai dè lại trở thành quản gia kiêm bảo mẫu, đời này còn gì bi thảm hơn!