Ba người đàn ông trầm mặc nhìn nhau, Mạc Dương Minh cảm thấy nóng trong người anh liền cởi nút áo ra rồi quăng áo vest sang một bên, giọng cực kì chán nản: "Này! Đến đây là để nhìn nhau sao?" Chuyện của anh đang quá là rắc rối luôn rồi đây này, biết làm sao được, rối tung rối mù hết đến nơi rồi cơ..
Cao Lãng nâng nâng cái kính của mình, ánh mắt không mấy để tâm đến việc đó có quan trọng hay không, quan trọng nhất vẫn là người con gái mà anh yêu: "Nói lẹ đi, đừng vòng vo."
Lăng Ngạo Thiên chéo chân hai tay giang ra thảnh thơi nói: "Tôi bận lắm, vợ con ở nhà." Nhìn đi, nhìn cái gương mặt đãng của hắn..
cái gương mặt giống như bị gắn mác "Không có vợ bên cạnh là không được", cái tên khốn kiếp này..
tình anh em bao lâu nay, hắn có vợ liền vứt hai con chó gặm cẩu lương mà anh với Hạ Vy Vy phát cho hai người họ.
Đúng là tên khốn kiếp, lúc trước chơi với cậu sao chúng tôi lại không biết cậu lại có tính khí này.
Ba người đàn ông, một người hạnh phúc viên mãn có vợ có con..
hai người còn lại thì tình duyên lận đận biết bao nhiêu, như một cung tên bắn vào tim của cả hai người.
Đau vl luôn á! Hai người không thể nói nên lời nào, đúng là một màn đắc ý cực kì khốn nạn..
nhưng sự thật là hắn rất yêu thương vợ mình, đến mức này cơ mà!!
Mạc Dương Minh ngửa người về phía sau, đầu đặt lên đầu sô pha ngước nhìn lên trời, tay che mặt: "Hôm trước tôi tỏ tình với Luyến nhi." Lăng Ngạo Thiên với Cao Lãng vẫn chăm chăm nhìn..
Cao Lãng nhíu mắt lại vẻ mặt tò mò ẩn ý mau khai ra hết mọi việc: "Rồi?"
"Cô ấy bảo tôi không xứng!" Haha..
câu nói này tự đâm mình, ức chế ghê..
anh tay hơi run run đang nắm cái sô pha.
"Cũng có người trị được cậu?" Lăng Ngạo Thiên nhướng mày giễu cợt anh, vẫn thần thái lạnh lùng không thay đổi.
Ánh mắt của hai người bạn thân của anh khiến cho anh rợn cả người lại vô cùng khó chịu, ừm..
anh ho: "Khụ, không nói chuyện này nữa, tôi lỡ làm chuyện đó với Vương Huyên rồi."
Hai người ngạc nhiên, sắc mặt vẫn một chút thay đổi, Cao Lãng bình tĩnh nói tiếp: "Thế thì tốt." Mạc Dương Minh liền đập bàn, anh lấy chai rượu liền khui ra rót vào ly: "Sao lại tốt cho được! Ầy..
thật ra mà nói đó chỉ là sơ sót của tôi." Bao nhiêu người muốn lên giường với anh, anh còn chẳng nhớ cái đêm đó như thế nào.
"Cậu kết hôn với cô ta là ổn thỏa, hãy từ bỏ "Luyến nhi" của cậu đi, cô ta vốn "không hề yêu" cậu, Vương Huyên thì lại khác." Cao Lãng ung dung nói, thật ra thì anh vẫn có chút thành kiến về cô gái trẻ đó, nếu so sánh thì cô gái Quin Alice có thể kiếm người tốt hơn gấp trăm ngàn hay còn hơn thế nữa..
không yêu thì đâu có gì lạ?
Mạc Dương Minh hừ lạnh: "Bỏ được đã bỏ, cậu không biết cô ấy lạnh lùng đến cỡ nào, cái nhan sắc mỹ nam của tôi còn bị cô ấy đánh mấy lần..
tôi bị đánh nhiều như vậy mà chẳng có lợi gì cả." Nhắm mắt ngồi trên sô pha khoanh tay, gập đầu hướng xuống đất.
Cao Lãng cũng chỉ cầm lấy chai rượu rót vào ly của mình nâng lên rồi uống một ngụm: "Mà tôi nói này, một tên chơi bời như cậu đã không biết lấy lần đầu tiên của phụ nữ mấy lần rồi, Vương Huyên thì có là gì? Là thương xót cô ta là mối tình đầu của cậu?"
Anh gật đầu: "Thì là đúng, tại tôi không thích đụng đến ai đã bị xài qua..
lỡ như người phụ nữ nào đó bị si đa rồi lây tôi thì sao? Tôi còn yêu đời, không phải là thương xót mà là Vương Huyên là mối tình đầu của tôi nên tôi có chút khó xử."
"Cậu có chắc là cậu yêu Quin Alice?" Lăng Ngạo Thiên nhấn mạnh từng chữ hỏi anh, áp lực của Mạc Dương Minh nặng nề.
"Thì..
tất nhiên rồi.." Mạc Dương Minh chề môi ra nói hiển nhiên, một tay đưa lên giống như nói điều đó là hiển nhiên.
Lăng Ngạo Thiên càng ngày càng đè nặng câu hỏi: "Cậu có nghĩ bản thân cậu có hứng thú với cô ta do cô ta là người đầu tiên không thèm để mắt tới cậu không? Và người cậu yêu mới là Vương Huyên đó?"
Anh cũng không biết nửa, anh mấp môi không hé răng nói nửa lời..
Cao Lãng cũng đưa thêm câu nói vào: "Nghe thì cũng hợp lý, tôi đã từng gặp Quin Alice đó..
thật sự là hơn cả Vương Huyên rất nhiều, vả lại gia thế của tiểu thư nhà họ Vương sao sánh bằng cô gái mái tóc vàng bạch kim trong ga tộc hoàng gia nước Anh cho được."
Mạc Dương Minh liền nhảy lên không muốn nghe tiếp, tưởng hai người có thể giải quyết rắc rối cho anh..
nhưng anh lại nghĩ sai rồi, là họ khiến cho anh phát điên thêm nữa, trời ơi có công bằng không đây cơ chứ, chúng ta là anh em đó..
từ nhỏ đến lớn luôn đó!
"Nhắc mới nhớ.." Giọng của Lăng Ngạo Thiên truyền đến, anh lấy tay của mình đặt lên cằm của mình: "Lúc nãy ở nhà tôi, Quin Alice cô ta có đến gặp Vy Vy..
tôi với Vy Vy bước ra thì thấy viên thuốc cô ta định uống là thuốc tránh thai thì phải, cũng không hiểu vì sao lại nói dối với vợ tôi là thuốc cảm."
Mạc Dương Minh nghe liền nổi cơn giận đùng đùng: "Sao có thể?!" Rõ ràng cô ấy không thích những chuyện đó, làm sao có thể chứ..
thuốc tránh thai chắc chắn là hiểu lầm mà thôi: "Cậu nhìn lầm rồi!"
"Không tin? Tùy cậu." Anh chỉ nói từ rồi không nói thêm một câu nào nữa, vòng vo một hồi đến đây lại đi nói chuyện tình cảm, không phải Mạc Dương Minh là người hiểu về chuyện tình cảm này nhất sao? Anh nhớ ra lúc trước liền ngẫm nghĩ một hồi lại nói: "Nhớ cái lần tôi lấy đi lần đầu của Vy Vy, cậu đã nói nếu thế thì lấy cô ấy luôn đi..
vậy bây giờ cậu lấy Vương Huyên cho xong."
Mạc Dương Minh nghiến chặt răng, giọng nói buồn bực: "Mệt! Đến đây, chúng ta cùng uống." Một lát nữa anh sẽ đi về kiếm Quin Alice để mà nói chuyện rõ ràng, thuốc tránh thai? Tại sao chứ! Không thể có chuyện đó, là do cô thấy vết hôn trên cổ nên đã ghen tị..
không phải..
không đâu..
anh chắc chắn là tự luyến rồi.
Người như cô ấy như thế nào là ghen với Vương Huyên, có một người đàn ông không biết cô gái mắt xanh đang ngồi u ám ở Lăng Hạ Đế Cung nhớ đến vết hôn trên cổ..
hắn sức lực tuyệt nhỉ! Đêm qua không đủ để mà làm cạn kiệt hắn, mình sao lại không đá hắn ra?
Nghĩ đến cô liền đặt cây kéo rầm xuống bàn: "Mẹ nó..
mình muốn "cắt con hàng XL" của hắn vãi.." Cô sát khí đằng đằng, Hạ Vy Vy ngồi kế bên dự cảm không tốt lành, etou..
làm sao ấy nhỉ? Con hàng XL, ai cơ?
Có một cô vợ bé nhỏ kết hôn gần tháng nhưng vẫn không nhận ra "con hàng" của chồng mình cũng XL, đầu óc của cô suy nghĩ..
lại suy nghĩ đến lúc của anh và cô vật lộn trên giường..
đen tối quá aa! Cô liền lắc lắc đầu xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, mày không được nghĩ bậy..
mặc dù của anh ấy "khủng" thiệt, mà XL có hơi quá không ta?
Không quá đâu, nhiêu đây chưa đủ, một đêm liền có thai..
khủng hay không thì cũng biết rồi đó!
Hay là Alice của cô thích size XL? Kelvin lẽ nào size XL? Cô ngồi bên cạnh nghĩ ngợi..
thôi mệt không nghĩ nữa đâu!
Quin Alice đứng dậy liền cầm theo giỏ xách: "Tớ về đây,.." Cô đi tới bên cạnh Lăng Thần đang vẽ bản thiết kế mới hôn một cái lên má: "Ôi cục cưng à, mẹ về đây nha con!" Lăng Thần cũng hôn lại má của mẹ: "Tạm biệt mẹ!"
Hạ Vy Vy cũng vẫy tay: "Được, cậu về cẩn thận."
Quin Alice đung đưa tay: "Mới chiều thôi, không sao đâu, thôi tớ đi nha." Hạ Vy Vy đứng dậy: "Để tớ tiễn cậu.."
"Không cần, sợ cậu bị gì rồi chồng của cậu lại băm tớ ra thành từng mảnh nữa." Quin Alice không nói tiếp lục đục chạy ra ngoài ngay lập tức, Hạ Vy Vy chớp chớp mắt...!lẹ nhỉ: "Alice sao thế ta?"
Quin Alice đi dạo một vòng ở ngoài trời, gió lướt qua..
cây cỏ um xùm lại dễ chịu biết bao nhiêu, tiếng của dòng người đi bộ qua lại nói chuyện với nhau phát ra tiếng náo nhiệt..
cô nhìn trung tâm mua sắm ánh mắt sáng rực: "Đồ ơi! Chị đến ngay đây!" Cô hớn hở đi vào bên trong trung tâm mua sắm, dạo một vòng mua được cả đống đồ..
thẻ Hắc Kim của cô không giới hạn tiền khiến cho các nhân viên hơi hốt hoảng.
Vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu, một tiểu thư danh giá mà phẩm chất lại tốt thế này..
thật sự hiếm có lắm! Đây là tiểu thư nhà ai?
Là công chúa của nước Anh đó các người đẹp ơi! Nhìn vậy thôi lên mặt là chết với chị đó, danh phận là công chúa nhưng mà bản chất là phù thủy chăng? Không xa lạ đối với ai, kể cả ai ai cũng chiêm ngưỡng bề ngoài thì sao có thể biết đến bề trong như thế nào? Ác quỷ đội lốt thiên thần?
Cô cầm cả đống túi đồ bao gồm mỹ phẩm, quần áo, váy đầm, giày cao gót hay giày thể thao đều không tha.
Nhất là không tha hàng mới ra thị trường hay là độc nhất vô nhị, còn nhất nhất nữa là hàng SALE đó! Rẻ vậy tất nhiên phải mua rồi!
Cô bước ra cửa hàng này rồi lại sang hàng khác, mặt mày tươi rói vì cả đống đồ đẹp đã về tay mình.
Xem ra hôm nay khuây khõa hết chuyện buồn bực thế mà lại có nhiều đồ đẹp thế này đúng là không uổng phí tiền, giết thời gian lại vui thế mà!
Quin Alice đang đi thì nghe tiếng của người đàn ông kêu gọi tên mình: "Alice.." Cô quay đầu liền cứng cả người, trốn..
mình phải trốn..
trốn mau thôi! Cái tên này là..
là..
kế chạy là thượng sách!
Đúng, chạy mau!
Chết tiệt! Sao lại gặp hắn cơ chứ! Cô liền tháo đôi giày mình đang mang đi từ lúc ở Mạc Mộ đến bây giờ, chạy lập tức: "Oắc đờ phắcc!! Có phải không vậy!!" Trời cao có mắt hay không? Giờ có nhìn cũng chẳng dám nhìn nữa là!!!
Người người đang nhìn anh và cô đang chạy loạn ở khu trung tâm mua sắm..
Anh vẫn đuổi theo phía sau cô: "Alice! Sao lại trốn tôi!"
"Làm ơn đi đừng có theo tôi nữa oaoaa!! Tôi không nhớ gì hết, tôi không nhớ gì hết!" Không biết gì cả!!!!!!