Lăng Ngạo Thiên ngồi bật dậy, anh tiến ra khỏi văn phòng nói: "Ngày mai đến Pháp." Tống Thành lưng chừng, anh cầm lấy áo khoác của Lăng Ngạo Thiên đi theo sau: "Lăng tổng, chúng ta đã có lời hẹn năm sau mới được gặp thiếu phu nhân! Lẽ nào lại.."
Anh đi vào bên trong thang máy, cứ thế đi xuống dưới Lăng Đế rời khỏi Lăng Đế, một thân vạm vỡ ngồi trên xe: "Tôi không xuất hiện trước mặt cô ấy đâu." Tống Thành nhìn Lăng Ngạo Thiên, anh cúi đầu nghe theo ngồi ở phía tay lái cứ thế đạp ga phóng đi: "Vâng, tôi sẽ cử người chuẩn bị."
Chiếc xe đậu ở Trạch Viên, anh không về Lăng Hạ Đế Cung..
nếu về việc này đối với anh chỉ là sự đau đớn mà thôi, nỗi đau mất mát không thể tả bằng lời nói.
Tống Thành bước ra khỏi xe mở cửa cho anh, anh ấn ấn cái trán ngồi bên trong xe khoanh hai tay lại với đôi mắt trống rỗng xa xăm hướng về Lăng Hạ Đế Cung.
Tống Thành cũng không nói, để cho anh ngồi ở bên trong xe, vốn dĩ nơi này là nơi của anh cho nên không sợ có xe tiến vào làm kẹt đường đi.
Lăng Ngạo Thiên cứ như thế ngồi yên một tự thế không thay đổi hơn phút, anh dựa đầu vào ghế bảo: "Nhìn xem, Lăng Hạ Đế Cung thế nào?" Tống Thành liếc mắt nhìn cái lâu đài tráng lệ chính cậu nhóc thiết kế cho mẹ của mình, anh cười rồi lời lẽ khen ngợi: "Lăng Hạ Đế Cung rất đẹp, lại rất sang trọng! Tiểu thiếu gia là một cậu bé có tài trí hơn người, sau này có ích cho Lăng Đế."
"Ừ..
nhưng đó không phải điều tôi muốn nói." Lăng Ngạo Thiên không thèm nhìn Tống Thành, anh khẽ mở miệng, tay chống lên cằm: "Lăng Hạ Đế Cung bây giờ chỉ toàn là bóng tối, chẳng thấy ánh sáng đâu cả." Mặc dù nó được trang trí tráng lệ, khang trang ai nhìn cũng phải ước ao.
Lúc trước với anh là nhà, bây giờ vẫn là nhà..
nhưng thiếu..
thiếu hai người.
Đến sáng ngày mai!
Lăng Ngạo Thiên đặt chân dưới Pháp, người đi qua người đi lại, các cô gái ngoại quốc nhìn anh mà đỏ mặt thẹn thùng vì dung nhan của người đàn ông này.
Các anh chàng ngoại quốc hậm hực lại ganh tị với Lăng Ngạo Thiên, anh liếc mắt về hướng đi đến Trương gia, quơ tay lên rồi tháo kính râm xuống lạnh lùng nói: "Cô ấy hiện tại không có ở Trương gia."
Tống Thành giật giật cái môi gặng hỏi: "Lăng tổng..
sao ngài lại biết?" Ừ..
thật ra là Hạ Vy Vy cũng không có ở Trương gia thiệt! Mà sao ngài ấy biết, rõ ràng mình vẫn chưa nói lời nào hết: "Hừ..
vợ tôi, đương nhiên tôi biết!" Lăng Ngạo Thiên khẽ cười đắc ý, vẻ mặt hiện rõ dòng chữ: [Thấy sao hử? Lợi hại không? Vợ tôi chỉ có tôi hiểu] nhưng vẻ mặt cũng có dòng chữ điên cuồng như muốn xé nát Trương gia: [Tại sao? Tại sao lại để bà xã của tôi ra đường một mình!]
Lăng Ngạo Thiên nghiến răng hai cái tay ấn ấn lên người mình kiềm nén, hạn chế cái cơn lửa bùng phát bên trong người mình: "Ông già..
là ông tự đẩy cô ấy cho tôi đấy nhá! Tôi gặp cô ấy đây!" Tống Thành ngăn cản: "Lăng tổng, ngài rõ ràng nói sẽ không gặp! Ngài hãy kiềm chế lại đi, mới có kết đẹp được."
Anh dừng bước chân lại, quay đầu liếc Tống Thành, trẻ con bảo: "Được được được, theo ý các người hết! Tôi bây giờ là người hầu của các người!" Họ Tống cứng miệng bèn giải thích: "Lăng tổng, tôi chỉ muốn tốt cho ngài và thiếu phu nhân mà thôi! năm sau hai người sẽ thành đôi lại mà!"
"Ai biết năm nay cô ấy yêu ai! Cô ấy cắm sừng tôi thì sao, nón xanh đấy cậu biết không?" Lăng Ngạo Thiên đè nặng từng chữ: "Tôi không biết, tôi sẽ diệt hết từng tên! Tên nào dám đụng đến cô ấy!" Anh nắm chặt cái nắm đấm giơ cao lên giống như tuyên bố quyền sở hữu cô.
"Ngài cứ nói quá..
thiếu phu nhân sao mà dám chứ!"
Lăng Ngạo Thiên lườm không tin, anh bĩu môi lại hóa trẻ con: "Cái gì mà cô ấy không dám! Cậu biết cô ấy đã muốn cắm sừng chồng mình bao nhiêu lần chưa, cháu của tôi mà còn phải yêu cô ấy!" Sát khí nằng nặc, anh tư thế đề phòng liếc ngang dọc: "Tình địch ở khắp mọi nơi." Kể cả mấy tên ngoại quốc này, ai mà không chìm đắm với vẻ đẹp của vợ tôi? Mẹ con nhưng vẫn ngon lành!
"Mau đến chỗ vợ tôi." Anh quay hướng đi về phía trái ra lệnh.
Tống Thành đuổi theo sau: "Không đi xe sao?"
"Không!"
"Sao ngài lại biết rẽ hướng này?"
"Trực giác."
"Trực giác á!?"
Lăng Ngạo Thiên nhếch môi, bá đạo tổng tài hiện thân cười tà mị: "Trực giác của tôi luôn đúng, không sai được."
Một hồi sau các người ngoại quốc cứ đi tới lui thì thầm nhìn Lăng Ngạo Thiên đang giận dỗi núp ở trong một góc đang nhìn lén ai đó, Tống Thành đổ mồ hôi vì sự trẻ con này..
ôi tôi nổi da gà mất rồi.
Anh cắn cắn cái răng của mình vào nhau, hai tay cà cà lên tường đôi mắt ganh tị chỉa mũi vào Hạ Vy Vy và..
người đàn ông lạ mặt đang cười nói vui vẻ với cô.
Hạ Vy Vy đứng ở đó cười thân thiện, hai tay bồng lấy Lăng Bảo đang trong giấc ngon lành, bé cưng nhấp nhấp môi rồi ngủ tiếp, tay sờ sờ lên ngực cô khiến cho Hạ Vy Vy đang nói chuyện với người khác giới mà đỏ mặt.
Đứng từ xa có thể thấy cô đang nói xin lỗi vì cậu bé hơi phá, chắc là do chưa được măm sữa mẹ.
Lăng Ngạo Thiên nồng nặc mùi giấm chua: "Thằng con chết tiệt! Chỉ có ta mới được đụng đến người cô ấy, bây giờ con lại muốn cho vợ ta vạch ngực ra cho con măm sao? Cứ thế mà đưa ngực cho người khác xem? Không có chuyện đó đâu!" Anh bực tức đùng đùng đi đến tiệm cà phê mà cô với người lạ mặt đó đang trò chuyện.