Vương Huyên hét: "Con tiện nhân này! Đe dọa tôi!?" Hạ Vy Vy không nói nửa lời, cô quay đầu hướng về phòng Quin Alice mở cửa..
cô chỉ cắm cụi nhìn xuống đất rồi một tiếng "bịch"
Hạ Vy Vy la một cái: "Ui, ay da!" Cô xoa xoa cái trán của mình, ngẩng mặt lên là Lăng Ngạo Thiên đang tức hừng hực nhìn cô: "A..
Thiên à! Anh không vào bên trong xem tivi sao?"
"Em điên à! Mau đi vào nhanh!" Anh kéo tay của cô vào bên trong: "Chừ..
từ từ đã Thiên!" Lăng Ngạo Thiên bá đạo nói: "Từ từ? Trong từ điển của anh không có chữ từ từ!"
Tiếng loảng xoảng ở bên trong phòng, Hạ Vy Vy giật cả mình: "Cái này..."
Giọng của Quin Alice vang ra: "Mau biến khỏi đây!" Thêm nữa là giọng của Mạc Dương Minh nói: "Đừng có náo loạn nữa!" Anh lau lau nước mắt của cô, cô cắn tay của anh: "Em phát điên cái gì vậy!"
"Rời khỏi đây, đừng để tôi nói thêm lần nữa."
"Rõ ràng là em để tôi trong lòng!"
Cô quát: "Để trong lòng thì sao? Thì sao chứ? Tôi và anh cũng không có kết quả, gan của tôi quá nhỏ để làm mẹ kế của con anh! Biến đi!" Mạc Dương Minh nhìn cô mà không nói lời nào, khiến cho cô bối rối thêm..
Quin Alice đẩy anh nhưng lại không đẩy được: "Đừng đuổi anh, Luyến nhi." Mạc Dương Minh ôm cô chặt vào lòng mình: "Cho anh ôm em..
một chút thôi."
Quin Alice ngẩn ngơ, cô siết chặt áo của anh khóc lớn: "Tôi ghét anh, tôi cực kỳ ghét anh!"
Hạ Vy Vy ngồi trên xe rơi vào trầm tư, Lăng Ngạo Thiên cũng chỉ nhìn cô mà không nói..
nhìn kĩ thì da của cô sáng bóng cực.
Cô quay đầu nhìn anh nói: "Anh muốn hỏi em đang nghĩ gì à?"
"Không cần phải hỏi, anh biết em đang nghĩ gì."
Hạ Vy Vy cười nhỏ nhẹ: "Anh có chắc là biết? Hiểu em đến vậy?" Anh gật gật cái đầu, ngón tay xoắn xoắn mái tóc của cô: "Anh cảm thấy anh tự tin về mặt này."
"Anh luôn bá đạo như vậy."
Lăng Ngạo Thiên đáp trả nhưng không quên trách móc: "Cũng không biết ai lại đi thách thức tình địch của bạn trong khi đang mang thai, em nói xem..
gan của em quá lớn.
Nhỡ đâu cô ta phát điên gì?" Cô chột dạ một hồi mới vỗ vỗ lưng anh, gọi là..
ừm...!vuốt ve nhệ: "Đừng giận! Em chỉ là không thích cô ta."
"Dương Minh cậu ta không biết cách trân trọng người trước mắt thì có hay không cũng thế thôi! Quin Alice ngay từ đầu bản thân cô ta có lẽ đã biết chấp nhận một tên tay chơi thì kết quả nó khó lường..
ở cái nơi này ai chẳng muốn lấy cậu ta."
Hạ Vy Vy đưa hay tay bộp bộp vào má anh, cái mỏ của anh chu ra, anh khó chịu nói: "Lại phá phách." Cô cười: "Em tưởng rằng anh sẽ binh bạn của anh chứ?"
"Anh chẳng binh ai."
Hạ Vy Vy đang nhìn anh, cô liếc sang một bên mà con mắt mở tròn xoe kinh ngạc: "Anh ta.." Lăng Ngạo Thiên cũng quay theo hướng cô: "Joyce Hiddleston, thế nào?" Cô buông cái tay ra hốt hoảng, mồ hôi cứ chảy xuống: "Sao..
sao anh ta lại ở đây!?"
"Chuyện gì?"
"Tại sao anh ta lại vào Mạc Mộ..
không được! Không được!" Cô mở mở cái cửa mà lúc nãy đã bị anh chốt lại rồi: "Trả lời anh, chuyện gì!?"
Hạ Vy Vy hoảng loạn nhìn anh: "Đừng..
đừng để anh ta gặp Alice!" Lăng Ngạo Thiên mở cửa bước xuống xe sau đó khóa lại: "Được.
Để anh đi, em ở đây!"
"Em cũng muốn..
Thiên! Em muốn đi!"
Anh mặc kệ lời cô nói, nghiến răng: "Mẹ nó, chuyện gì nữa đây..
Joyce Hiddleston tại sao không được gặp Quin Alice chứ?" Anh hình như phải điều tra rõ về người xung quanh vợ mình mới được..
Joyce Hiddleston, Quin Alice..
Kelvin..
tất cả đều là người Anh..
Jusin..
Vậy Joyce Hiddleston là thế nào..
là cái gì của cô ta? Và liên quan gì đến Vy Vy chứ!
"Đáng chết!"
Lăng Ngạo Thiên vỗ vỗ vai của Joyce Hiddleston, anh ta quay lại nhìn anh: "Lăng tổng, trùng hợp như vậy..
ở đây mà chúng ta lại gặp nhau?" Anh nói: "Joyce Hiddleston, anh đến Mạc Mộ là vì chuyện gì?"
Joyce Hiddleston cười, trên mình một bộ âu phục nâu sẫm nhìn anh: "Kiếm vợ của tôi." Lăng Ngạo Thiên nhướng mày: "Tôi hình như chưa từng nghe đến việc anh có vợ?"
Anh ta nói tiếp: "Chuyện nhỏ của tôi sao có thể làm phiền đến Lăng tổng, người lai Âu - Á." Anh khá bất ngờ về việc lai Âu - Á đó..
sao tên này lại biết, anh cười vuốt tóc của mình: "Anh hình như biết không ít về tôi..
tôi có nên diệt trừ anh không?"
"Tôi sẽ không nói với ai, tôi không có hứng thú gây chiến.
Lăng tổng..
tôi đi đây, ngài không cần tiễn!" Joyce Hiddleston vất vất cái tay chào.
Lăng Ngạo Thiên đứng khoanh tay dựa vào lưng: "Đến tìm Quin Alice sao?"
Joyce Hiddleston dừng bước chân lại..
Lăng Ngạo Thiên thấy câu này là đúng..
như cô ấy nói thì hắn đến tìm Quin Alice: "Cô ta là vợ anh sao?" Joyce Hiddleston quay mình lại đối diện với anh.
"Rốt cuộc thân phận thật sự của anh là gì?"
Anh ta thở dài chỉ cười cười: "Nếu anh đã biết tôi không cần giấu, dù gì với Đại ma vương đây giấu cũng chẳng có ích!" Anh lắc lắc đầu giang tay ra nói một cách tà mị, tuyên bố thẳng thừng: "Joyce Hiddleston..
bá tước Joyce của Anh Quốc, vị hôn phu của công chúa Quin Alice được sắp đặt từ nhỏ."
Lăng Ngạo Thiên nhau mày lại: "Hôn phu?"
"Phải, là hôn phu, là người mà cô ấy sẽ lấy chứ không phải Mạc Dương Minh." Joyce Hiddleston nghiêm túc nói: "Tôi yêu cô ấy hơn bất cứ ai, bạn của Lăng tổng đây..
không thể so sánh với tôi!"
Lăng Ngạo Thiên cười nhếch môi: "Tự tin quá đáng?"
"Tôi đương nhiên tự tin, vì tôi hiểu cô ấy và biết cô ấy lâu hơn Mạc Dương Minh."