Quin Alice ngồi bên trong vệ sinh, cô cầm lấy que thử thai nhìn vào: "Hai vạch.." Cô có thai rồi.
Cô gái tóc ngắn màu vàng bạch kim nở một nụ cười vui vẻ..
con của mình và Dương Minh..
nhưng mà..
cô là công chúa của một nước việc này liệu có ổn không đây? Quin Alice siết chặt cái que thử thai rồi bỏ vào túi xách của mình, Mạc Dương Minh đã hồi phục hết tất cả cho nên đã đi đứng lại như cũ, sức khỏe tốt hơn rất nhiều..
anh gõ cửa: "Luyến nhi, em xong chưa?"
"Em xong rồi, ra liền!"
Quin Alice mở cửa bước ra, mà bây giờ cô mới phát hiện..
cô đỏ mặt liền giơ tay lên giáng xuống anh: "Đây là vệ sinh nữ! Sao anh lại vào đây?" Mạc Dương Minh né một cái rồi chộp lấy tay cô cười: "Sợ ai đó bắt vợ tương lai của anh đi cho nên anh đành theo."
Cô chỉ hừ rồi khoác tay anh kéo ra ngoài, anh gãi gãi cái đầu: "Có chuyện gì sao?"
Quin Alice ngẩn người rồi vẫn lắc đầu: "Không có." Để sau này nói vậy, cũng không quá trễ đâu.
Ở một nơi nào đó, nhà máy cũ mà Cao Lãng đã từng đến giết đám bắt cóc anh và gây thương tổn cho Ninh Tiểu Y..
Lăng Ngạo Thiên bước chân cộp cộp, cầm lấy điếu thuốc rồi bật lửa lên..
anh ngẫm nghĩ một hồi chỉ vứt đi, bỏ đi tháng không động đến rồi: "Cai thôi..
ai bảo Vy Vy mang thai."
Anh ngồi trên ghế, một chân chéo lại, anh giang hay cánh tay của mình lên ghế rồi ngồi thảnh thơi nhìn La A Quyên ngồi dưới đất, ả run sợ nhìn anh..
makeup bị nhòe đi.
Cảnh tượng này y đúc như Kiều Mỹ, xấu xí..
trang điểm nhìn cũng được chứ chả bắt mắt: "Lăng tổng..
ngài thế nào lại bắt tôi? Tôi đã làm gì?"
"Mau giao Vy Vy ra." Lăng Ngạo Thiên cúi đầu khinh thường nhìn ả khụy ở dưới đất.
"Tôi không hiểu lắm."
"Tôi đã bảo cho cô phút, nhưng bây giờ tiếng rồi.
Cô đang thách thức tôi?"
"Tôi không biết ngài nói gì.."
Anh không nói tiếp chỉ lườm ả, anh càng im lặng thì ả càng lo lắng trong đầu không ngừng suy nghĩ sợ bản thân chết lúc nào không hay cho nên cũng không dám chợp mắt.
Tống Thành tiến đến một cái bạt tai vào mặt của La A Quyên, sau đó anh lấy khăn giấy lau lau cái tay của mình, làm việc cho Lăng tổng..
chúng tôi đương nhiên không giữ mùi hương của bất kì cô gái nào, chả hiểu sao Lăng tổng cưới vợ rồi lại bá đạo như thế..
đôi khi lại có chút ấu trĩ, nói đúng hơn là trẻ con.
Mà thôi..
mấy tháng nay quen rồi: "La tiểu thư, xin đừng làm khó tôi!"
La A Quyên ngẩng đầu nhìn Tống Thành, đây cũng là người đàn ông giàu có nằm trong top..
tiền lương của Lăng Ngạo Thiên cho hắn không phải là ít: "Tôi không biết gì cả thì sao có thể nói được? tháng nay cô ta biến mất thì liên quan gì đến tôi?" Tống Thành bắt ngay lập tức: "La tiểu thư, Lăng tổng chưa từng nói với cô rằng phu nhân của ngài ấy biến mất tháng, cô không biết thật?"
Anh đi đến gần La A Quyên, nắm chặt cằm của ả..
bảo tiêu đi đến đưa con dao cho anh..
anh cầm lấy con dao một ánh mắt nguy hiểm nhìn ả, tay cầm con dao rồi liếm lên lưỡi dao: "Thật sự rất bén, tôi đã mua nó từ rất lâu nhưng lại không có cơ hội được dùng đến."
"Anh muốn làm gì!" Ả bị Tống Thành nắm cằm của mình, vừa đau vừa hỏi..
ả chưa từng nghĩ người trợ lý của anh cũng là một thú dữ như vậy.
Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, áo vest đưa cho bảo tiêu sau đó cầm lấy găng tay đeo vào..
anh xắn tay áo sơ mi bên trong của mình..
đang cởi một hai cúc áo vì nóng nực.
Đôi mắt màu đỏ ẩn ý thèm khát máu, anh tiến tới vỗ vai của Tống Thành..
họ Tống liền lùi về phía sau đưa dao cho anh.
Anh lấy tay chạm đến lưỡi dao sờ vào đó, rạch một cái lên tay của mình..
giọt máu chảy xuống: "Tôi dường như không có kiên nhẫn, nếu cô không nói thì tôi đành cắt lưỡi của cô..
theo ý muốn mà câm." La A Quyên lùi về, lưng đập vào tường: "Không!" Ả còn rất trẻ, ả chưa có tình yêu của Thượng Hữu Anh..
nếu câm thì sao có thể được chứ!
La A Quyên chưa từng nghĩ đến Lăng Ngạo Thiên vậy mà sẽ điên cuồng, khuôn mặt này chưa bao giờ lộ ra thế này..
nếu đã lộ ra sẽ chết chắc, ả hét: "Muốn giết cứ giết! Tôi giết Hạ Vy Vy rồi! Cô ta không còn sống."
Anh nghe xong liền trợn tròn con mắt, hùng hồn đi đến chỗ của ả bóp chặt cổ, anh phát điên lên: "Cô nói gì!?"
"Cô ta chết rồi! Con trai của anh cũng vậy! Chết hết rồi!" La A Quyên bị bóp chặt cổ khó thở nhưng vẫn gắng nói lớn.
"Từ khi nào..
từ khi nào!" Anh nghe xong liền bóp chặt hơn nữa: "Mau nói!"
"Lúc nãy! Tôi đã lén gọi người giết cô ta rồi! Muốn giết tôi chứ gì, bất quá cô ta chết cùng tôi!" Ả lè lưỡi ra không nói nên lời nữa, con mắt trợn lên..
gân đỏ hiện lên..
ả không thở được.
Lăng Ngạo Thiên ngồi xổm dưới đất, không thể nào: "Cô đang nói dối!" La A Quyên ho khụ khụ: "Tôi không nói dối!"
Tống Thành nghe xong mà kinh hoàng, thiếu phu nhân vậy mà chết rồi? Như vậy là cái kết của anh và cô sao? Sao có thể được chứ..
Lăng tổng và thiếu phu nhân đã qua biết bao nhiêu sóng gió mới có thể yên bình bên cạnh nhau, hễ chết là chết?
Anh cầm lấy con dao rạch thẳng vào cổ của La A Quyên, ả chết tại chỗ..
Tống Thành ban đầu biết rõ anh sẽ không giết La A Quyên vì anh đã hứa với cô sẽ không giết ai cả, sau này sẽ tốt cho con.
Bây giờ..
giết rồi..
giết lập tức..
giết mà không ai phản ứng kịp, chỉ biết đứng nhìn há hốc mồm.
Đã lâu rồi chưa thấy Lăng tổng như vậy.
Anh đi đến chỗ Lăng Ngạo Thiên: "Lăng tổng.."
Lăng Ngạo Thiên đứng cầm chặt con dao vẫn im lặng, toàn thân dính máu của La A Quyên làm cho Tống Thành có chút lo: "Lăng tổng?" Họ Tống đi đến nhìn anh, mái tóc của anh che khuất đôi mắt của anh..
nhìn rõ hơn nữa chính là..
Lăng Ngạo Thiên như người không hồn nhìn xuống đất, giọt nước mắt lách tách rơi xuống đất khiến cho Tống Thành kinh hoàng một trận, anh ngồi ịch xuống đất chống lên đùi của mình che đi đôi mắt đang đỏ lên: "Không thể..
mau sai người tìm cô ấy, phải tìm được cô ấy." Anh nhìn lấy chiếc nhẫn..
"Dù em ở thiẻn đường hay địa ngục anh cũng tìm đến em." Bây giờ..
anh phải làm sao đây?
Nói cho anh biết..
anh không tin là em chết..
nói cho anh biết làm sao có thể tìm được em đây!
Một Đại ma vương ngồi đau khổ không nói lời nào, chỉ cứng đờ cái người..
không một chút cử động..
hồn như đã bay đi đâu.
Tống Thành lắc đầu sai bảo tiêu lập tức xem La A Quyên đã liên lạc với ai, lấy điện thoại của à coi có số lạ nào không..
định vị số đó.
Anh vò vò đầu của mình, tâm trí bất ổn: "Anh không tin! Anh không tin là em đã chết!"