Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

chương 113: thích thì cứ làm thử một nháy!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cùng lúc đó thì Cao Lãng lại gọi điện cho Lăng Ngạo Thiên, cô nghe thấy cũng không nỡ gọi anh dậy tại vì hôm qua anh bảo mệt, đang ngủ ngon giấc mà..

mắc công lắm.

Cho nên cô chỉ để ở đó chờ đến khi chuông hết reo lên mà thôi.

Nhưng cứ thế một cuộc, hai cuộc rồi lại đến ba cuộc..

cô đành cầm lấy điện thoại rồi bắt lên để vào tai nghe.

Cao Lãng thanh âm trầm ấm nói: "Cậu biết Tiểu Y còn sống, nhưng lại không nói cho tôi biết?"

Hạ Vy Vy nghe xong liền phát hoảng, cô sợ là bản thân mình đang mơ..

là sao? Ý này là như thế nào, Tiểu Y còn sống sao mình lại không biết? Tay cô run run rồi cúp máy.

Cô nhìn người đàn ông đang nằm ngủ mà chẳng biết làm thế nào: "Tiểu Y còn sống.." Tiểu Y thật sự còn sống, mọi thứ diễn biến thật sự quá nhanh khiến cho cô không bắt kịp chuyện đang xảy ra, cô liền đứng bật dậy mặc trên mình cái đầm bầu liền lật đật chạy đến khách sạn Mạc Mộ, mình phải báo cho Alice..

mình phải tìm được cậu ấy: "Tiểu Y!"

Lúc trước khi cô gặp chuyện gì, không có Quin Alice ở bên cạnh thì đều nhớ cái cô tiểu thư họ Ninh mà người ta nói là chảnh chọe..

nhưng đối với cô Ninh Tiểu Y hay Quin Alice đều là người bạn thân nhất, người bạn tốt nhất mà cô từng có, Hạ Vy Vy vẫn cứ như người mất hồn leo lên xe.

Tống Thành đậu xe ở trước cổng thấy cô vẻ mặt hớt ha hớt hải, anh mở cửa xe định ngăn cô lại nhưng xe mà cô ngồi lên đã đi xa.

Anh liền chạy vào bên trong, đi lên lầu tìm kiếm ông chủ của mình: "Lăng tổng!"

Lăng Ngạo Thiên và Lăng Thần ngồi bật dậy ngáp dài, anh cau mày hỏi: "Chuyện gì?"

"Vừa nãy thiếu phu nhân đã chạy đi đâu đó vẻ mặt rất lạ..

tôi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì không mong muốn." Tống Thành vừa nói dứt câu mà hai cha con đã hoàn toàn tỉnh ngủ, người đang còn lơ mơ với mớ mà bây giờ tỉnh luôn...

Anh đứng bật dậy không chải chuốt đầu, liền lao vào vệ sinh đánh răng một cái..

mặc cho áo với quần không chỉnh tề: "Định vị, tìm cô ấy, đuổi theo ngay lập tức!" Tiếng chuông điện thoại reo lên, Cao Lãng lại gọi thêm lần nữa..

anh ngồi trên xe nghe máy: "Chuyện gì?"

"Này lúc nãy tôi gọi cậu, bắt máy mà không trả lời?"

"Cậu gọi tôi?"

"Ừ, mới nãy đó..

tôi hỏi cậu sao cậu biết Tiểu Y còn sống nhưng cậu lại không nói cho tôi biết." Cao Lãng nói.

Lăng Ngạo Thiên liền cúp máy quăng điện thoại xuống "bịch" một cái: "Mẹ nó!" Biết ngay Vy Vy biết Tiểu Y đó còn sống thì sẽ kích động mà!

"Lăng tổng, hiện tại thiếu phu nhân đang ở Mạc Mộ."

"Mau lái xe hết sức đi! Chậm quá rồi đấy!"

Lăng tổng..

ngài có đùa không thế này là nhanh lắm rồi, ngài đừng kéo tôi chứ? Tôi chưa có vợ, chưa muốn gặp tổ tiên của mình đâu: "Vâng.." Anh liền vồ thêm ga chạy vèo vèo, vừa chạy vừa khóc không thành tiếng..

má ơi, mau tránh cho ông đây qua..

không phải chủ kêu thì ông đây đâu phải chạy thế này..

Thiên linh linh..

địa linh linh..

tổ tiên ơi hãy phù hộ cho con.

Hạ Vy Vy ấn chuông cửa phòng của Quin Alice, thế mà bước chân ra bên phòng cô lại không ai mở..

mà phòng của Mạc Dương Minh lại mở, giọng của Quin Alice đang cười: "Dương Minh, đừng ấu trĩ như vậy."

"Luyến nhi, anh nào có ấu trĩ đâu?" Mạc Dương Minh cười nói cưng chiều, Hạ Vy Vy đang kích động vì chuyện của Ninh Tiểu Y..

chứng kiến bạn mình đang ngọt ngào với bạn trai cô chỉ biết xụ mặt nhìn..

Quin Alice xoay đầu thấy cô đang trầm mặc nhìn mình, cô gái bị dọa: "Á! Ôi trời..

Lucy cậu sáng sớm sao lại đến đây không gọi tớ một tiếng?"

Hạ Vy Vy lườm cả hai, sao Alice lại ở trong phòng cái tên khốn kiếp này..

lẽ nào đã ăn bạn của cô rồi, ánh mắt thăm dò cô gái và chàng trai trẻ đang ở bên cạnh nhau: "Hừm.." Quin Alice lập tức mở cửa đẩy cô vào phòng mình: "Cậu đừng nghĩ bậy, tớ mới qua đó thôi."

"Mới qua? Luyến nhi hôm qua em còn ngủ ở lại đây với anh." Mạc Dương Minh không ngại mà nói, mà câu này quá là ẩn ý đi, anh ngồi trên xe lăn vì chân với tay vẫn chưa lành lặn.

Hạ Vy Vy nhìn chằm chằm cô, cô giải thích: "Không, cậu đừng nghĩ bậy..

hắn ta què thế này mà, cho nên cậu đừng nghĩ bậy bạ." Vốn Hạ Vy Vy cũng không biết là cô với anh đã quan hệ với nhau và cũng chưa biết một cái công chúa lại đi cầu hôn người khác..

cô không nói đâu, nói mắc công Lucy lại đánh cho cái tên què này một trận tơi bời.

Mạc Dương Minh sửng sốt, anh ủ rũ nhìn cô một cách ủy khuất: "Què..

què thì đã sao? Thích thì làm thử một nháy! Nhiêu đây nhầm nhò gì." Quin Alice bịt cái mồm của anh lại: "Tốt nhất anh nên im lặng, anh mà nói nữa thì đừng trách."

Anh nhìn cô liền hừ một cái không nói thì không nói có gì đâu mà căng ý nhờ? Hạ Vy Vy vẫn lườm hai người không chợp mắt, Quin Alice như bị cô soi xuyên qua bên trong người vậy đó..

ánh mắt này là như nào, hay là Lucy biết hết rồi cơ? Mạc Dương Minh thấy cô đang chăm vào mình giống như khinh thường: "Khinh thường tôi què hả, nói cho biết..

cô gái nào ở đây chả phải tôi chưa từng thử qua."

À..

mà giờ anh mới nhận ra..

anh híp con mắt nhỏ lại nhìn lấy cô, tay cà cà vào thanh xe lăn: "Bỏ mẹ.."

Quin Alice liếc anh một cái, cô muốn đập hắn ngay tại trận: "Biết! Cho nên anh có cần tôi khâu miệng anh lại không?"

"Không..

anh..

nói giỡn xíu!" Thật ra là vừa giỡn vừa thật, mà anh cũng không cố ý nói ra cho Luyến nhi của anh nghe đâu, hờ hờ..

lỡ nói rồi thì anh đành chối vậy..

Hạ Vy Vy đảo mắt qua lại, hmm..

mối quan hệ này đâu phải bình thường như là trả ơn với ân nhân của mình, mà nó giống yêu đương hơn thì có.

Truyện Chữ Hay