Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày kế tiếp Khâu Diệc Bạch lại đi công tác, nghe nói là muốn cùng một công ty Hàn Quốc trao đổi công việc làm đại lý kế tiếp, thời gian đi không tính là ngắn.
Còn mang theo giám đốc Lưu cùng Hàn trợ lý.
Mấy người này chân trước vừa đi, bầu không khí nặng nề ở sau lưng liền tức khắc hồi sinh.
Làm gương tốt đầu tiên chính là Triệu tỷ.
"Tuổi lớn chính là eo không chịu nổi, thường thường phải nghỉ một lát."
Nàng nói, xua xua tay để tự Thẩm Ninh Hinh tùy tiện muốn làm gì thì làm, chính mình nằm xuống chợp mắt, không bao lâu liền tiến vào mộng đẹp.
Tốc độ nhanh đến mức Thẩm Ninh Hinh còn chưa kịp thẩm tra đối chiếu xong một tờ đơn khai báo.
Thật là một người thạo nghề.
"......"
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ cười cười, giương mắt nhìn bốn phía chung quanh, trong văn phòng không ít người đều giống như Triệu tỷ, dư lại một bộ phận nhỏ đang cùng Vương Hi bên nay lấy ra hạt dưa.
Không khí một mảnh yên bình.
Yên bình đến mức Thẩm Ninh Hinh thậm chí bắt đầu cảm thấy chính mình nếu không chơi một lát, thì thực xin lỗi với cái bầu không khí của giờ này khắc này.
Trong tay nàng tổng cộng có hai tờ đơn khai báo, nhất nhất thẩm tra đối chiếu xong tạm thời cũng không có gì khác để làm, tìm một tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, mở di động ra tùy tiện lướt vài cái.
Nhìn xem trong nhóm bọn tỷ muội đang nói chuyện gì, nhìn xem gần đây có tin tức gì mới, cùng với...... Nhìn nhìn xem vị tiểu khóc bao Khâu tổng kia có phát trạng thái Weibo nào mới hay không.
Tuy nói đến bây giờ đối với chuyện này Thẩm Ninh Hinh vẫn như cũ có chút khiếp sợ, nhưng không phải không thể tiếp thu sự tương phản này của Khâu Diệc Bạch.
Đi vào bộ phận buôn bán ngoại mậu này hơn một tuần, nàng nghe được quá nhiều lời đồn có quan hệ với Khâu Diệc Bạch,năng lực nghiệp vụ hảo, lớn lên xinh đẹp, bằng cấp cao, nghe đồn gia cảnh cũng không tồi.
Một đống nghe tới đều hình dung ra được rất lợi hại, đem nàng đẩy đến độ cao hiện giờ, đem nàng võ trang thành một Khấu tổng rất lợi hại ở trong miệng của mọi người.
Nhưng rất nhiều người tựa hồ đã quên mất, Khâu Diệc Bạch kỳ thật vẫn là một nữ nhân, bỏ đi những hào quang bên ngoài đó, nàng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Thích khóc một tí cũng không có gì.
Thẩm Ninh Hinh ho nhẹ một tiếng, đột nhiên ý thức được hôm nay chính mình giống như suy nghĩ hơi nhiều.
Có chút hoảng loạn rời khỏi Weibo của Khâu Diệc Bạch, Thẩm Ninh Hinh quyết định đi xem tin tức khác để bình tĩnh lại một chút.
Sau đó, vừa nhìn cơ hồ liền nhìn cả ngày......
Ngày hôm sau cùng ngày thứ ba trên cơ bản đều giống nhau.
Thẳng đến thời điểm ngày thứ tư, nàng rốt cuộc không chịu ngồi yên.
Bộ phận buôn bán ngoại mậu cùng hộ khách tiếp xúc đại bộ phận đều là thông qua bưu kiện tới lui, có câu nào tương đối khó, trực tiếp dùng phần mềm phiên dịch chuyển đổi một chút là được, tiết kiệm sức lực và thời gian.
Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít hộ khách nước ngoài thông qua điện thoại cùng tiêu thụ liên hệ, lúc này cần phải có trình độ giao tiếp tiếng Anh tốt mới được.
Thẩm Ninh Hinh tuy nói lúc đi học tiếng Anh vẫn luôn không tồi, nhưng trên phương diện cùng người giao lưu vẫn như cũ có không ít khiếm khuyết, không còn cách nào khác, chỉ có thể chăm chỉ bù đắp.
Lật xem sách mà mình mang đến một lát, Thẩm Ninh Hinh cảm thấy tác dụng không lớn, ngay sau đó liền đem tầm mắt một lần nữa chuyển dời đến máy tính.
Nàng nhớ rõ chính mình giống như nhìn thấy ở trong một folder nào đó, có video diễn thuyết của Khâu Diệc Bạch trong cuộc họp thường niên của công ty, nghe nói toàn bộ hành trình đều dùng tiếng Anh.
Đang lúc nghĩ ngợi, rất nhanh liền tìm được.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng mang lên tai nghe, click mở video chuyên tâm nghe giảng, bộ dáng giống như một tiểu học sinh ngoan ngoãn.
Thời gian quay video là một năm trước, video mở ra, đầu tiên là trận thanh âm ồn ào ầm ĩ dũng mãnh truyền vào màng tai, ầm ĩ ước chừng giằng co hơn một phút, thẳng đến khi Khâu Diệc Bạch bước lên bục, sau đó tất cả liền yên tĩnh.
Đêm đó nàng mặc một kiện váy lễ phục màu đen.
Làn váy rất dài, kiểu dáng thiết kế tinh xảo, được ánh đèn phía trên chiếu xuống, rạng rỡ lưu quang.
Tóc dài như thác nước, mặt mày xinh đẹp cùng với xương quai xanh trắng nõn, đẹp đến rung động lòng người.
Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Ninh Hinh hô hấp liền đình trệ, ngay cả tim đập cũng chậm đi nửa nhịp.
Không hổ danh là Khâu Diệc Bạch.
Thẩm Ninh Hinh yên lặng đem âm lượng chỉnh lớn một chút, bên tai phiếm hồng tiếp tục nghe nàng diễn thuyết, thuận tiện ghi nhớ những câu nói cùng thuật ngữ chuyên nghiệp trong miệng nàng.
Nhớ kỹ nhớ kỹ, trong văn phòng đột nhiên liền ồn ào lên.
Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không để ý, kéo tiến độ quay lại một lần nữa để nghe câu nói mà Khâu Diệc Bạch vừa mới nói, liên tiếp mấy lần vẫn không nghe rõ được.
Chậc.
Nàng có điểm bực bội, thời điểm đang chuẩn bị kéo trở về nghe lại một lần nữa, đột nhiên có người duỗi tay cầm lấy tai nghe của nàng.
Đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào vành tai nàng, lạnh lạnh, có chút ngứa.
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy được Khâu Diệc Bạch đi công tác mấy ngày nay, lúc này đang đứng ở bên cạnh nàng, trở tay cầm lấy tai nghe mang vào.
Nghe xong vài giây, sau đó phun ra một câu tiếng Anh hết sức rõ ràng.
"Our glass beads will eventually spread to the world."
Pha lê châu của chúng ta thậm chí sẽ mở rộng ra đến toàn thế giới.
So với trong video nghe rõ ràng hơn nhiều, vang vọng ở bên tai, âm hiệu siêu lập thể.
Thẩm Ninh Hinh nháy mắt mặt liền đỏ bừng.
"Khâu tổng!" Nàng hoảng sợ, vội vàng tiện tay tắt video đi, "Ngài như thế nào đã trở lại?"
"Ta trở về còn phải xin chỉ thị của ngươi sao." Khâu Diệc Bạch theo tiếng nhìn nàng một cái, đem tai nghe ở trên đầu lấy xuống đưa cho nàng.
"Tiếp tục chiếu theo học đi." Nàng nói, không đợi Thẩm Ninh Hinh đáp lại liền cầm theo văn kiện trong tay xoay người đi mất, tóc dài bày ra một độ cong xinh đẹp, "Nhìn nhiều nghe nhiều, ngươi còn cần luyện tập thêm."
Trong giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo khó có thể bị phát hiện.
Trước lúc tan tầm, Vương Hi vào văn phòng giám đốc Lưu đưa văn kiện, vừa trở ra liền mang theo một tin tức tốt.
"Buổi tối mọi người nếu không có an bài gì cũng đừng vội vàng đi về." Nàng nói, "Giám đốc Lưu nói lần này sự tình xử lý thực không tồi, Khâu tổng cao hứng, muốn mời chúng ta đại gia lưu lại ăn cơm."
Tiếng nói vừa dứt, trong văn phòng tức khắc vang lên tiếng hoan hô.
"......."
Thực mau đến giờ tan tầm.
Trong văn phòng người có xe không ít, mỗi chiếc xe đều ngồi đầy, vừa lúc có thể chở đủ mọi người.
Thẩm Ninh Hinh vừa tới không lâu, cùng mọi người quan hệ rất tốt, nhưng cũng chưa đến mức cùng người nào đó quá thân thiết, các đồng sự mấy người hợp thành tổ, chỉ có nàng lạc đàn.
Đang lúc do dự muốn mặt dày đi tìm một chiếc xe để ngồi, phía sau đột nhiên có một chiếc Maserati màu đen xa hoa điệu thấp lái qua đây.
Lúc sau cửa sổ xe nhẹ nhàng hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch.
Thẩm Ninh Hinh cùng nàng đối diện nửa giây, cuối cùng mở miệng lễ phép nói một câu: "Khâu tổng."
"Ân." Khâu Diệc Bạch gật gật đầu, không nói lời nào cũng không có động tác gì, vẫn giống như vẫn rồi không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm.
Không khí trầm mặc mấy giây.
Nàng hiện tại là một bộ dạng một mình lạc đàn, ai cũng có thể nhìn ra được, Khâu Diệc Bạch lúc này ngồi ở trong xe nhìn nàng chằm chằm như vậy nửa ngày, khẳng định là có ý đồ gì đó.
Không phải là muốn chính mình mở miệng xin giúp đỡ, xin nàng chở mình đi đi?
Không thể nào! Khâu tổng ngạo kiều như vậy sao!
Thẩm Ninh Hinh im lặng, do dự một lát vẫn là mở miệng thử, vừa định nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Bùi Thanh ở thật xa vội vàng chạy tới.
"Thẩm Ninh Hinh ngươi đứng ngốc ở nơi này làm gì?" Nàng bước nhanh đi lên cùng Khâu Diệc Bạch chào hỏi, ngay sau đó kéo lấy cánh tay của Thẩm Ninh Hinh đem nàng lôi đi, "Đi đi, nhanh lên lên xe."
Không đợi nàng mở miệng, người liền đã chạy thật xa.
Chỉ chừa lại Khâu Diệc Bạch một người cô độc ngồi trên Maserati.
Sau một lúc lâu, Khâu Diệc Bạch hừ lạnh một tiếng, tuyệt tình khởi động xe.
Vài chén rượu qua đi, không khí thực mau náo nhiệt lên.
Khâu tổng tài đại khí thô, ở phương diện mời khách ăn cơm này cũng không có bủn xỉn, mỗi lần liên hoan đều đi tiệm cơm trang hoàng cao cấp nhất, nguyên liệu nấu ăn cũng đều là tốt nhất.
Mọi người ăn vui vẻ, sôi nổi bưng chén rượu lên cuồng kính Khâu tổng, một ly uống xong thực mau lại đến một ly khác.
Qua vài vòng mời rượu, Khâu Diệc Bạch rõ ràng có chút say.
"Đừng lại mời nữa......" Thẩm Ninh Hinh có chút lo lắng, sợ Khâu Diệc Bạch uống quá nhiều thân thể sẽ khó chịu, ngay sau đó liền theo bản năng ngăn cản, "Ta thấy Khâu tổng đã say."
"Không có quan hệ." Đồn sự bên cạnh nhìn nàng một cái, "Cao hứng mà thôi."
"Lại nói ngươi vừa tới, còn chưa biết." Nàng nói như vậy, cách Thẩm Ninh Hinh càng ngày càng gần, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Khâu tổng sau khi uống say cùng bình thường một chút đều không giống nhau."
"Ngày thường nàng hung như vậy, vừa uống say liền biến thành thành thật, ngồi ở chỗ đó không nói lời nào cũng không có nhúc nhích, liền ngoan ngoãn dùng bữa."
"Nói như thế nào đây." Nàng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng có điểm chần chờ phun ra một cái hình dung.
"Liền...... Có chút đáng yêu?"
"Khụ!" Thẩm Ninh Hinh nghe vậy tức khắc bị sặc một chút, nước mắt bị sặc ra tới.
"Ngươi làm sao vậy?" Đồng sự bị hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng giúp nàng thuận khí.
"Không có việc gì." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, thật vất vả hít thở đều trở lại, ngay sau đó lại vội vàng hỏi, "Sau khi nàng uống say còn sẽ làm cái gì nha?"
Sẽ không đột nhiên bắt đầu khóc chít chít đi, ta, trời ạ.
"Cũng không có gì." Đồng sự lắc đầu, thực mau nói, "Tiểu Thẩm ngươi cũng quá xấu rồi đi, ngươi muốn nhìn Khâu tổng xấu mặt a?"
Đương nhiên không phải!
Thẩm Ninh Hinh không đáp, bưng chén rượu lên uống một ngụm để che dấu sự xấu hổ của mình.
Ta là sợ nàng xấu mặt a......
Đang lúc nghĩ ngợi, Vương Hi đột nhiên duỗi tay qua nữ đồng sự kia chọc chọc nàng: "Không khí tốt như vậy, đi kính Khâu tổng một ly đi."
Thôi thôi.
Trong mắt Thẩm Ninh Hinh tràn đầy sự cự tuyệt, sợ vạn nhất Khâu Diệc Bạch uống quá nhiều thực sự sẽ trước mặt mọi người khóc đỏ mũi.
"Đừng thẹn thùng nữa!" Thấy nàng chần chờ, Vương Hi thực mau liền cười, "Không có việc gì, hiện tại vừa lúc là thời điểm Khâu tổng dễ nói chuyện nhất, nàng sẽ không hung ngươi, đi đi."
Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch nguyên bản đang trầm mặc ngoan ngoãn dùng bữa đột nhiên buông chiếc đũa xuống.
Ngay sau đó nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Ninh Hinh nơi này, ngón trỏ nhẹ nâng, thanh thúy gõ cái bàn vài cái.
Một khắc này, Thẩm Ninh Hinh đột nhiên cảm thấy miệng của Vương Hi thật là rộng.
Trái tim bắt đầu điên cuồng nhảy lên, nàng căng da đầu nâng mặt lên, nhìn thẳng ánh mắt của Khâu Diệc Bạch.
"Thẩm Ninh Hinh." Khâu Diệc Bạch mở miệng, say có chút mông lung, đáy mắt có ánh sáng nhạt đang nhẹ lóe lên, thanh âm rõ ràng so với ngày thường mềm mại không ít, nhưng vẫn cố tình duy trì bộ dạng hung hung.
Hổ giấy.
Thẩm Ninh Hinh trong đầu đột nhiên hiện lên một từ lớn mật như vậy.
"Bưng chén rượu của ngươi lại đây." Khâu Diệc Bạch mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, cũng mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, mặt mày của chính mình đã nhăn lại trước rồi.
Trong thanh âm còn mang theo oán giận: "Ngươi như thế nào còn tránh tới trốn đi."
"Kính lão bản của ngươi uống một ly rượu mà thôi, có thể lấy mạng của ngươi sao?"
Gương mặt hồng hồng, âm cuối cố tình ép xuống, tựa hồ mang theo một chút cảm giác ủy khuất.
Thật đúng là muốn mạng người.
- ------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khâu Diệc Bạch khóc chít chít phát Weibo cảnh cáo.jpg
QwQ, đại gia sớm một chút nghỉ ngơi, pi pi pi
- --------------------------------------------------------
Đây là xe Maserati nè