CHƯƠNG : EM MUỐN CÓ MỘT ĐỨA CON ()
“Con người cô thật là, dù sao cũng chừa chút mặt mũi cho tôi chứ?” Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ nói.
“Sao hả, anh không nỡ bỏ tôi, quan tâm tôi lại mất mặt đến vậy hả?” Hứa Hiểu Tinh trực tiếp liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó lại nói: “So với tôi, chút khó chịu này của anh có đáng là gì. Cùng lắm là anh cũng chỉ có chút cảm giác không nỡ bỏ, cảm thấy bản thân mất đi thứ gì đó. Tất cả đàn ông trên đời này đều sẽ có cảm giác này, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp lập gia đình trong lòng đều sẽ cảm thấy khó chịu; nóng lòng mong muốn tất cả những người phụ nữ xinh đẹp trên đời này đều là của riêng mình, đều ngoan ngoãn cầu xin niềm vui trước mặt mình. Đây chỉ là một phản ứng ích kỷ của đàn ông mà thôi.
Nhưng anh có biết khi anh kết hôn với Lý Yến, trái tim tôi đã đau đớn thế nào không? Khi anh và Vũ Hân hòa hợp bên nhau, tôi đau như xé nát tim gan; khi lần đầu tiên anh kết hôn với Lý Yến, lần nữa tôi lại đau đến không muốn sống; và lần này anh kết hôn với Lý Yến, tôi ngược lại là đau đến tuyệt vọng.
Tuyệt vọng nên cũng tỉnh ngộ, cho nên tôi lựa chọn rời đi. Trước kia tôi vẫn luôn cho rằng tình yêu là một thứ tốt đẹp, tôi đã luôn kỳ vọng có một tình yêu mãnh liệt và khắc cốt ghi tâm. Nhưng giờ đây tôi mới hiểu ra rằng tình yêu có thể tốt đẹp, ngọt ngào, cũng có thể đau khổ tột cùng. Nhưng mặc kệ là hạnh phúc, ngọt ngào hay là đau khổ tột cùng, tóm lại là tôi đã đạt được điều khó quên này.
Dù sau này tôi có trở thành thế nào, tôi quên không được đoạn tình cảm này, cũng mãi quên không được Diệp Lăng Thiên anh. Tôi của bây giờ không mong chờ có tình yêu mãnh liệt gì đó, chỉ muốn tìm một người đàn ông mà bản thân có một chút cảm giác và không cảm thấy chán ghét, đến một lúc nào đó sẽ kết hôn.
Tôi đã qua cái tuổi để theo đuổi tình yêu và theo đuổi mơ ước, tôi nên kết hôn rồi, phải không? Nếu dùng đến cách coi mắt vẫn chưa tìm một người vừa ý, vậy thì tôi sẽ chọn vị vua đó và kết hôn sinh con với anh ta. Như vậy làm cho cả đời này, để bản thân hoàn toàn không nghĩ đến và sống một cuộc sống yên bình.”
Hứa Hiểu Tinh nói đến sau cùng, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, ươn ướt, sau đó là những giọt nước mắt không kiềm được mà tuôn ra.
“Xin lỗi!” Nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh rơi lệ, trong lòng Diệp Lăng Thiên rất đau đớn, không khỏi nói.
“Anh xin lỗi tôi làm gì? Có phải anh cho rằng anh lấy Lý Yến mà không lấy tôi, cảm thấy có lỗi với tôi, cảm thấy áy náy trong lòng không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi ngược lại.
Diệp Lăng Thiên im lặng.
“Nếu như bây giờ người anh lấy là tôi, còn người ngồi trước mặt anh nói những lời này với anh là Lý Yến, có phải anh cũng cảm thấy áy náy, cảm thấy mắc nợ như vậy không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi ngược lại.
Diệp Lăng Thiên hơi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó nhìn đi chỗ khác, lại lần nữa lựa chọn im lặng.
“Bây giờ anh không chỉ cảm thấy mắc nợ tôi, anh còn cảm thấy mắc nợ Vũ Hân, và cả cô gái ở thành phố Y kia. Đây đều là những người phụ nữ yêu anh. Với sự hiểu biết của tôi về anh, cho dù anh lấy ai, anh đều sẽ cảm thấy có lỗi với những người con gái khác.
Trái tim anh quá mềm yếu, chỉ cần là người đối tốt với anh thì anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để đối xử tốt với đối phương, đối xử tốt hơn với cô ấy, không muốn đối phương chịu chút tổn thương, tốt đến mức anh bắt đầu không thể phân biệt được điểm khác biệt giữa sự cảm kích và tình yêu.
Nhưng suy cho cùng, anh là một con người, không phải là thần thánh, anh chỉ có thể chọn một người, trong vấn đề này anh không có nhiều lựa chọn. Cho nên, con người anh mãi mãi cũng không có được hạnh phúc, bởi vì dù anh có đưa ra lựa chọn thế nào đi nữa, anh đều sẽ cảm thấy mắc nợ và áy náy trong lòng, giống như dáng vẻ anh đối mặt với tôi bây giờ.
Thật ra thì, anh thực sự có có lỗi với tôi không? Vốn là không, tình yêu là chuyện của riêng mình. Yêu ai và chọn kết hôn cùng ai đó là chuyện của riêng anh, anh không có nghĩa vụ gì với tôi. Anh kết hôn với Lý Yến, có mảy may liên quan gì đến tôi sao?
Không có. Anh dựa vào đâu mà cảm thấy có lỗi với tôi? Vậy nên, không cần cảm thấy bản thân có lỗi với ai. Anh không có lỗi với tôi, cũng không có lỗi với Vũ Hân. Hãy sống cho tốt cuộc đời của anh, hạnh phúc bên Lý Yến, anh biết không?” Sau cùng, Hứa Hiểu Tinh như kìm nén nước mắt an ủi Diệp Lăng Thiên.
Khi nói đến đây, đồ ăn đã gọi mới được mang lên.
“Đến nếm thử đi, mùi vị rất được đó. Mấy món này hẳn đều là món anh thích ăn.” Hứa Hiểu Tinh lấy khăn giấy lau nước mắt, sau đó cười nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừ.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, bắt đầu ăn.
“Có thể hỏi một chút là, anh với Lý Yến sống có tốt không?” Hứa Hiểu Tinh vừa ăn vừa hỏi.
Diệp Lăng Thiên lại gật đầu, sau đó nói: “Tốt, khá tốt.”
“Tốt vậy là tốt. Diệp Lăng Thiên, anh phải học cách trân trọng, cho dù trong lòng anh có thật sự yêu Lý Yến nhất hay không, anh hiểu chưa? Cô ấy có thể đợi anh đến ba mươi mấy tuổi, hơn nữa cô ấy bằng lòng kết hôn lần nữa cùng anh sau khi kết hôn rồi ly hôn, người phụ nữ như vậy thật sự không nhiều. Vả lại, dưới tình huống biết rõ anh ở bên ngoài còn nợ rất nhiều món nợ phong lưu như vậy. Hãy trân trọng cô ấy thật tốt.” Hứa Hiểu Tinh lại nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn Hứa Hiểu Tinh, rất không quen với cách dùng từ của Hứa Hiểu Tinh, nhưng vẫn gật đầu.
“Sao lần này anh lại đến thành phố Y? Đi công tác vì công việc à?”
“Ừ, coi là vậy đi. Công ty thực phẩm có chi nhánh ở thành phố Y, với lại cũng đã có năm sáu cửa hàng.
Ngoài ra, công ty An Bảo cũng đã thành chi nhánh ở thành phố Y, quy mô cũng khá lớn, nên tôi thường xuyên phải công tác ở thành phố Y. Đây có lẽ là lần thứ mười mấy tôi đến thành phố Y.”
“Thật tốt, không hổ là ông chủ lớn, bây giờ cũng càng ngày càng ra dáng ông chủ lớn. Nhìn xem, bộ đồ này, khí chất này, hoàn toàn khác với người đàn ông đẩy xe ba gác bán thịt nướng của năm nào. Ai lại nghĩ rằng chủ tịch tài phiệt đang ngồi đây, trước kia chỉ là một kẻ nghèo hèn hôi hám, ngay cả cơm cũng không có để ăn.” Hứa Hiểu Tinh cảm thán.
“Trong lòng tôi, tôi vẫn luôn là tôi của năm đó, không có bất kỳ thay đổi nào.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Anh nghĩ vậy, nhưng tất cả mọi người sẽ không cho là vậy. Khi tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, suy nghĩ của anh cũng đã không còn quan trọng nữa.”
“Sao cảm giác như cô không phải dạy kinh tế, mà ngược lại giống dạy triết học. Lời nói ra rất hệ thống, mạch lạc và logic.” Diệp Lăng Thiên không khỏi mỉm cười, sau đó lại hỏi: “Cô chú vẫn khỏe chứ?”
“Đều tốt cả. Ba tôi đã nghỉ hưu, mẹ tôi cũng đã nghỉ hưu vào cuối năm ngoái. Họ ở nhà mỗi ngày. Ba tôi ngày nào cũng ra ngoài tìm người chơi cờ. Mẹ tôi mua thức ăn và nấu cơm hàng ngày, cộng thêm chuyện xếp đặt cho tôi coi mắt. Dù sao cũng bận rộn không thôi. Tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt, tất nhiên trừ việc mẹ tôi cả ngày làm nhảm chuyện này với tôi.”
“Cô chọn đến thành phố Y là một lựa chọn đúng đắn. Dù thế nào đi nữa, cả nhà ở bên nhau luôn là điều hạnh phúc”.
Hứa Hiểu Tinh gật đầu đồng ý, hỏi: “Anh đến thành phố Y ở mấy ngày? Nếu có thời gian, tôi dẫn anh đi dạo chơi, thăm thú thành phố Y.”
“Có lẽ không có cơ hội rồi, ngày mai tôi có thể phải trở về Đông Hải.”
“Cũng phải, bây giờ anh không thể nào có thời gian rảnh được.”