CHƯƠNG : TÌNH ĐỊCH ()
“Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi không cần phải quan tâm đến anh ta nữa, cứ coi như là chưa gặp, không đáng phải khổ sở vì người như thế này.”
“Em còn tưởng là cả đời này mình sẽ không gặp lại anh ta, không ngờ tới là anh ta lại xuất hiện trước mặt em một lần nữa, vốn dĩ em đã quên mất trên thế giới này có một người như vậy. Ngày hôm nay vừa mới nhìn thấy anh ta, em đã nhớ đến em từng ngây thơ, đơn thuần, thậm chí là ngu ngốc đến cỡ nào, nhớ đến những chuyện đã từng xảy ra, em cảm thấy thương xót cho mình.” Lý Vũ Hân thở dài nói.
“Bỏ đi, không cần phải nhắc tới chuyện này nữa, chỉ là bị người này làm ảnh hưởng đến tâm trạng.” Cuối cùng, Lý Vũ Hân lắc đầu nói.
Diệp Lăng Thiên cũng không nhắc lại chuyện này, nhẹ gật đầu nhìn Lý Vũ Hân, biết là lúc này tâm trạng của Lý Vũ Hân chắc chắn vô cùng không tốt, anh suy nghĩ rồi nói: “Em đến công ty thực phẩm với anh đi.”
“Làm gì?”
“Đi qua xem một chút, đã lâu rồi anh không đến nhà máy công ty thực phẩm để xem, cũng nên tìm hiểu tiến độ công việc.”
“Một mình anh đi là được rồi, hai ngày trước em vừa mới qua xong.”
“Cứ coi như là đi với anh một lần đi, đi thôi, anh lái xe đi nào.” Diệp Lăng Thiên không nói lời gì liền kéo Lý Vũ Hân ra ngoài.
Đưa Lý Vũ Hân đến công trường thật ra chỉ là ngụy trang mà thôi, chủ yếu là do nhìn thấy tâm trạng của Lý Vũ Hân không tốt, muốn dẫn Lý Vũ Hân đi ra ngoài hóng gió, vẫn luôn ở trong phòng làm việc tâm trạng sẽ tồi tệ hơn.
Hai người đi đến công trường trước, ở công trường đang làm việc với khí thế hăng say. Thật ra thì cũng không có gì cần phải xem, cái này đã được giao lại cho đơn vị thi công, nếu như nói đến kiểm tra chất lượng công trình, cho dù là Diệp Lăng Thiên hay là Lý Vũ Hân thì đều là người ngoài ngành, cho nên hai người bọn họ cũng chỉ đi dạo một vòng quanh công trường rồi sau đó rời đi.
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta tìm một chỗ ăn bữa cơm đi.” Diệp Lăng Thiên lên xe rồi nói.
“Bây giờ mới có mười giờ rưỡi thôi, làm gì mà ăn cơm sớm như thế. Được rồi, trở về công ty đi, em vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong.” Lý Vũ Hân lắc đầu.
“Con người của em có đôi khi quá nghiêm túc, những chuyện mà em cần phải làm mãi mãi cũng làm không hết, dù sao thì cũng phải cho mình có thời gian để thả lỏng. Ngày hôm nay em cứ giao mình cho anh đi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh, đừng có nói với anh là không. Anh biết một nhà hàng tây rất không tệ, đồ ăn chín cống, vừa mới mở không lâu, lên xe đi.”
“Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì? Rõ ràng đang yên đang lành lại muốn đi ra ngoài ăn cơm, làm việc thì không làm…” Lý Vũ Hân oán giận thì oán giận Diệp Lăng Thiên, nhưng mà vẫn leo lên xe.
Diệp Lăng Thiên thật sự đang muốn giúp Lý Vũ Hân giải sầu, buổi trưa còn đưa Lý Vũ Hân ra ngoài dùng cơm, buổi chiều đưa Lý Vũ Hân đến trung tâm thương mại để Lý Vũ Hân tham khảo, trên thực tế là mua quần áo cho Lý Vũ Hân, đi shopping với Lý Vũ Hân. Sau khi đi dạo trung tâm thương mại xong, Diệp Lăng Thiên còn kéo Lý Vũ Hân đi xem một bộ phim, sau đó lại tìm một nơi yên tĩnh dùng cơm tối rồi sau đó mới đưa Lý Vũ Hân về nhà.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp đưa Lý Vũ Hân đến dưới lầu nhà của Lý Vũ Hân.
“Được rồi, không cần phải đưa em lên lầu đâu, tự em lên là được rồi. Ngày hôm nay cảm ơn anh, em biết hôm nay anh cố ý đi cùng với em là muốn em giải sầu, bây giờ em đã tốt hơn nhiều rồi, không sao hết, anh không cần phải lo lắng cho em.” Lúc xuống xe, Lý Vũ Hân lại nói.
“Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, đừng bởi vì một vài chuyện và một vài người không đáng mà lại tra tấn mình, như vậy cũng không tốt. Thật ra thì cũng không cần phải chăm chỉ làm việc lắm đâu, lâu lâu thả lỏng nghỉ ngơi một chút cũng được.”
Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Ừ, em biết rồi, cảm ơn anh ngày hôm nay đã mua đồ cho em. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên về đi, em đi lên lầu đây.” Cuối cùng, Lý Vũ Hân cười cười với Diệp Lăng Thiên rồi sau đó đi lên lầu.
Diệp Lăng Thiên cũng không ở lại lâu, anh trực tiếp lái xe chạy về nhà mình, vừa mới chạy chưa đến hai căn nhà, Diệp Lăng Thiên đang lái xe ra khỏi khu chung cư của Lý Vũ Hân thì liền nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân.
“Anh đến đây nhanh đi, cái tên cặn bã này đang ở ngoài cửa nhà em, anh mau đến đây.” Lý Vũ Hân vội vã nói.
Diệp Lăng Thiên nghe xong, anh lập tức quay đầu lại chạy vào trong, sau đó trực tiếp đi thang máy lên tầng lầu của Lý Vũ Hân.
“Vũ Hân, anh cầu xin em tha thứ cho anh, anh thật lòng yêu em, trong lòng anh chỉ có em, đã trôi qua nhiều năm anh vẫn chưa từng quên em, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không, có được không? Anh…”
“Anh có cút đi không hả? Anh mà không cút thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Lý Vũ Hân lạnh lùng nói.
Lúc Diệp Lăng Thiên bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy đoạn đối thoại này, đi ra ngoài liền nhìn thấy Lý Vũ Hân đứng trước cửa nhà, Lý Vũ Hân đang bị đẩy dồn vào trong góc mà Từ Tuấn thì quỳ gối ở trước mặt của Lý Vũ Hân, kéo tay của Lý Vũ Hân nói chuyện vô cùng thắm thiết, nói đến nỗi thiếu chút nữa khóc lên.
“Anh làm cái gì vậy?” Diệp Lăng Thiên bước qua, đốt một điếu thuốc rồi lạnh nhạt nói với Từ Tuấn đang quỳ trên đất: “Buông cái tay của anh ra, tôi cho anh ba giây.”
“Tôi biết là anh có tiền, tôi cũng biết cô ấy là nhân viên của anh, đang làm trong công ty của anh, nhưng mà đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, hình như là không liên quan đến anh?” Từ Tuấn đứng dậy từ dưới đất, nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói, kể từ khi biết thân phận của Diệp Lăng Thiên, lúc đối diện với Diệp Lăng Thiên, anh ta đã không còn cách nào khoa trương nữa, mà còn có chút sợ hãi.
“Không phải chuyện của tôi hả? Bây giờ tôi nói cho anh biết cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, tôi không hy vọng anh lại xuất hiện ở trước mặt của cô ấy, một lần cũng không muốn. Từ Tuấn có đúng không? Đây là lần nhắc nhở cuối cùng tôi dành cho anh, nếu không thì anh có thể sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Ban đầu, anh trong mắt tôi chỉ là sự tồn tại của một con kiến hôi, tôi căn bản không thèm làm gì với anh, nhưng mà bây giờ anh lại hù dọa người phụ nữ của tôi, đây là ranh giới cuối cùng của tôi. Cút đi, anh nhanh chân cút khỏi đây cho tôi.” Diệp Lăng Thiên đứng trước mặt của Từ Tuấn, lạnh lùng nói.
“Muốn… muốn tôi… đi thì cũng có thể, anh cho tôi mười lăm tỷ đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không tìm cô ấy nữa, tuyệt đối không xuất hiện ở trước mặt của cô ấy.” Từ Tuấn đảo mắt lòng vòng, sau đó lại nói.
“Mười lăm tỷ hả?” Diệp Lăng Thiên nghe thấy câu nói này thì lại rất bất ngờ.
“Đúng vậy, tôi với cô ấy vốn dĩ là một đôi, anh cũng biết rồi mà, tôi với cô ấy có thể nói là thanh mai trúc mã, cô ấy là vợ của tôi, bây giờ anh lại kêu tôi cách xa cô ấy, tặng cô ấy cho anh, anh cũng nên cho tôi tiền đền bù, đối với anh mà nói mười lăm tỷ chắc cũng không phải là nhiều gì.”
“Mười lăm tỷ không nhiều, đừng nói là mười lăm tỷ, đối với tôi mà nói vì cô ấy mà bỏ ra một trăm năm mươi tỷ, một nghìn năm trăm tỷ hay là mười lăm nghìn tỷ, tôi cũng không cảm thấy nhiều. Nhưng mà vấn đề là tại sao tôi lại phải cho anh mười lăm tỷ cơ chứ, anh dựa vào cái gì mà kêu tôi cho anh mười lăm tỷ, anh có năng lực như thế à?” Diệp Lăng Thiên nhịn không được mà bật cười.