CHƯƠNG : NHIỆM VỤ ().
Diệp Lăng Thiên lại cẩn thận xem tài liệu ở trên máy tính một lượt, cuối cùng gật đầu, nói: “Được, tôi biết rồi.”
“Độc Lang, tôi phải nhắc nhở anh, người này không đơn giản, vệ sĩ bên cạnh ông ta đều không phải là người bình thường, hơn nữa bọn họ cũng có thể có vũ khí vì vậy lúc các anh làm nhiệm vụ, nhất định phải cẩn thận, điều quan trọng nhất là hi vọng anh có thể tìm được một lý do cho cái chết của ông ta, sức ảnh hưởng xã hội của ông ta rất lớn, chúng ta nhất định phải có một lời giải thích với xá hội, cũng không để mọi người nghi ngờ là chúng ta làm.”
“Tôi biết phải làm như thế nào.” Diệp Lăng Thiên lại gật đầu.
“Trong chiếc vali này là tất cả thiết bị mà anh cần, trong chiếc vali này là vũ khí tôi vì anh mà nghĩ cách xách đến, dùng thế nào là chuyện của anh.” Bọ Cạp chỉ vào mấy cái vali lớn nói.
“Được rồi, tôi biết phải làm như thế nào.” Diệp Lăng Thiên mở vali ra.
“Không quy định thời gian với anh, hi vọng sau khi anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi thì bắt đầu hành động, điều chúng tôi cần là một kết quả hoàn mỹ.” Cuối cùng Bọ Cạp cường điệu nói một câu.
“Được, đã ăn cơm chưa? Tôi mời cô ra ngoài ăn cơm.”
“Không được, tôi còn có chuyện gấp phải đi, anh có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi là được, tôi đi đây.”
Bọ Cạp lắc đầu, sau đó trực tiếp rời khỏi nhà của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên cầm chiếc Ipad trong tay xem một lần nữa, ngồi trên sofa hút thuốc, rất lâu sau mới lấy điện thoại của mình ra gửi cho Lão Ưng và Hầu Tử một tin: “Buổi tối h, họp.”
Sau khi gửi tin nhắn, Diệp Lăng Thiên rời khỏi nhà, bình tĩnh đi siêu thị mua đồ ăn, tự mình làm đồ ăn tối cho mình.
Buổi tối h, Diệp Lăng Thiên vẫn bưng một cốc trà ngồi ở trong đình nghỉ mát ở sau vườn hoa uống, vừa đến h, đã nhìn thấy hai người Lão Ưng và Hầu Tử trước sau đi vào sau vườn hoa, thậm chí bọn họ đi vào bằng cách nào, Diệp Lăng Thiên không hỏi cũng đã biết.
“Sir”, hai người ngồi xuống đình nghỉ mát.
“Các cậu xem cẩn thận tài liệu của người này ở bên trên này, nhớ rõ rồi, đây chính là mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta.” Diệp Lăng Thiên đặt chiếc Ipad trong tay lên bàn, nói với hai người.
Hầu Tử cầm lấy xem trước, xem xong lại đưa cho Lão Ưng, Diệp Lăng Thiên ngồi yên lặng hút thuốc, đợi hai người đặt Ipad xuống, Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi: “Nhớ hết chưa?”
“Ừ, nhớ rồi.”
“Để tôi nói trước, người này đã được xác định là người phụ trách của tổ chức gián điệp của nước G ở khu vực Đông Hải, cũng chính là đầu sỏ, là người chuyên bảo vệ những tên gián điệp của nước G này, tất cả tiền kiếm được từ công ty này cũng hầu hết dùng tiến hành phong trào lật đổ. Người này nhất định phải trừ khử.
Chỉ là nhiệm vụ này không có dễ như trong tưởng tượng, vệ sĩ bên cạnh người này có lẽ đều là đặc công của nước G, thủ đoạn rất không bình thường. Vì vậy lúc tiến hành làm nhiệm vụ của người này nhất định phải cẩn trọng, cẩn thận, nhớ kỹ không thể có lúc lơ là, sơ suất, không làm tốt sẽ mất mạng. Bây giờ tôi phân công nhiệm vụ, bởi vì Lão Ưng bên Tô Lão Tam đã quen biết cậu, nếu như để cậu đi bảo cậu làm nhiệm vụ giám sát Tô Lão Tam thì không thích hợp, vì vậy hai người các cậu đan xen lẫn nhau. Từ hôm nay, nhiệm vụ chủ yếu của Lão Ưng chính là điều tra giám sát tất cả các mặt của Tần Hạo này, làm rõ tất cả tình hình của người này. Hầu Tử cậu tiếp tục giám sát Tô Lão Tam, khống chế Tô Lão Tam. Tất cả các thiết bị cần cho việc nghe lén đã đến rồi, lát nữa các cậu đi lấy đi.” Diệp Lăng Thiên nói vào trọng điểm.
Hai người đều gật đầu.
“Nói đi, mấy ngày nay Tô Lão Tam này rốt cuộc là tình huống gì?”
“Sir, tôi cảm thấy Tô Lão Tam này không phải là một người nghe lời, tôi tìm ông ta, giao nhiệm vụ cho ông ta, nhưng, bao nhiêu này rồi, cũng chưa thấy ông ta có bất kỳ hành động gì, từ tình hình mà bên phía Hầu Tử phản hồi lại, mỗi này ông ta đều đánh bài, uống rượu, chơi gái, tiền thì đều lấy của chúng ta, việc chúng ta giao cho ông ta một việc cũng không làm, rõ ràng, ông ta không định làm việc cho chúng ta, tôi cảm thấy, người này không đáng tin.” Lão Ưng nói thẳng.
“Vậy sao? Vậy được rồi, bây giờ chúng ta đã không có thời gian dây dưa với ông ta nữa rồi. Như này đi, hai người các cậu đi đến phòng khách, lấy tất cả những thứ mà các cậu cần đi. Sau đó Hầu Tử cậu trở về tìm cho tôi xem Tô Lão Tam đang ở đâu, đang làm những gì, báo cáo lại với tôi, tôi phải biết được địa điểm chính xác bây giờ của ông ta. Lão Ưng sau khi cậu đưa mấy thứ này trở về thì đợi điện thoại của tôi, tối hôm nay chúng ta phải đi tìm cái tên Tô Lão Tam này.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng cười nói.
Hai người đi vào phòng khách, từng người mang đi tất cả các thiết bị nghe lén mà mình cần, sau đó mỗi người mang theo mấy khẩu súng rời đi. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên lấy băng kéo dán tất cả vali lại, sau đó khiêng tất cả những thứ này để vào gầm giường trong phòng ngủ, không phải là Diệp Lăng Thiên sợ cái gì, chỉ là những thứ này ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy sẽ không có cách nào giải thích rõ ràng.
Diệp Lăng Thiên lại ngồi trong đình nghỉ mát uống trà, thong thả nghĩ đến những chuyện này, đợi khoảng hơn một tiếng, điện thoại nhận được tin nhắn của Hầu Tử gửi đến, Hầu Tử gửi cho Diệp Lăng Thiên một cái địa chỉ và số phòng. Sau đó Diệp Lăng Thiên trực tiếp gọi điện thoại cho Lão Ưng, bảo anh ta đợi mình ở dưới nhà khách.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe đến nhà khách này, Lão Ưng đang đợi Diệp Lăng Thiên ở bên ngoài nhà khách. Diệp Lăng Thiên đi qua, đi đến quầy lễ tân lấy chứng minh thư của mình ra đặt một phòng, lấy thẻ phòng sau đó cùng Lão Ưng đi vào trong thang máy.
“Cậu cũng biết số phòng của ông ta rồi, đi vào đưa ông ta đến phòng này, tôi ở bên trong đợi cậu. Theo như Hầu Tử nói, trong phòng của bọn họ còn có một người phụ nữ, đi vào thì đánh ngất người phụ nữ này trước, nhớ kỹ, phải đưa đến cho Tô Lão Tam một niềm vui bất ngờ, đi đi, tôi ở kia đợi cậu.” Diệp Lăng Thiên căn dặn Lão Ưng, sau đó đi ra thang máy trước.
Lão Ưng gật đầu, đi thẳng đến tầng , nhìn thấy có camera, nhưng anh ta cũng không quan tâm đến nó, Lão Ưng đi thẳng đến trước của phòng của Tô Lão Tam.