CHƯƠNG : NHIỆM VỤ ()
Lý Vũ Hân ăn xong cơm thì rời khỏi, buổi tối không có ở lại qua đêm ở chỗ Diệp Lăng Thiên, đương nhiên, Diệp Lăng Thiên cũng không có níu giữ. Diệp Lăng Thiên sáng hôm sau không có ở nhà nghỉ ngơi, mà trực tiếp đến bên công ty bảo vệ đi làm buổi sáng, tan làm mới quay về. Sau khi quay về không lâu thì nhìn thấy Lý Vũ Hân cũng tới rồi.
Buổi trưa Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân ra ngoài ăn cơm, sau đó hai người lại lái xe đến siêu thị, ở siêu thị bắt đầu mua một lượng lớn đồ, sau khi mua xong thì hai người về nhà, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân bắt đầu chuẩn bị. Không lâu sau Hứa Hiểu Tinh đã tới, sau đó nữa chính là Vương Lực và Chu Ngọc Lâm, có cả Lưu Thượng Vĩnh không biết như nào nhận được tin cũng tự mình chạy tới. Nhìn thấy những người này đều tới rồi, Diệp Lăng Thiên cuối cùng trở nên do dự, đi sang một bên rút điện thoại gọi điện cho Lý Yến, bảo Lý Yến buổi tối đến ăn cơm, xong nói địa chỉ.
Sau khi người đều đông đủ Lý Vũ Hân đuổi Diệp Lăng Thiên ra khỏi phòng bếp, bảo Diệp Lăng Thiên đi tiếp mọi người đi, một mình cô bận bịu, đương nhiên, thật ra còn có Hứa Hiểu Tinh không thể giúp được quá nhiều ở cùng Lý Vũ Hân.
Khi sắp đến tối Diệp Sương Trần Tuấn Lương và ba mẹ của Trần Tuấn Lương đã tới. Diệp Sương đi vào trong bếp nhìn xung quanh, trên tầng dưới tầng, cuối cùng kéo Diệp Lăng Thiên qua cằn nhằn ghen tỵ: “Chẳng trách muốn chuyển đi, thì ra là mua biệt thự to như vậy.”
“Sao hả? Tâm lý không phẳng lặng? Hay là em ở đây cùng anh? Nhiều phòng như vậy tùy ý em chọn.”
Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Không!”
“Vậy không phải là được rồi sao, em tưởng anh muốn sống ở đây à? Ở một mình khó chịu cỡ nào chứ.”
“Cái này có thể trách em sao? Ai kêu anh không tìm chị dâu chứ.” Diệp Sương nói Diệp Lăng Thiên xong thì đi ra.
Diệp Lăng Thiên lắc đầu bất lực.
Sau đó thì nhìn thấy Lý Yến đi vào, Lý Yến sau khi đi vào cũng nhìn ngôi biệt thự này, nói với Diệp Lăng Thiên: “Nhìn không ra, bây giờ là thật sự có tiền, đều đã ở biệt thự cả rồi. Anh nói xem em có phải nên hối hận chuyện ly hôn với anh hay không?”
“Không cần nhìn thấy anh thì câu đầu tiên là chế giễu anh đâu?” Diệp Lăng Thiên nghẹn lời nói.
“Em nào dám chế giễu anh chứ, Diệp tổng!” Lý Yến tiếp tục nói, sau đó nhìn thấy Lý Vũ Hân bận bịu trong bếp, có hơi ghen: “Sao rồi? Hai người giờ đã ở bên nhau rồi sao? Em nói tại sao đột nhiên mua một căn biệt thự to như vậy, thì ra là vì người đó, nói đi, khi nào kết hôn? Em còn chuẩn bị phong bì dày.”
Diệp Lăng Thiên cũng quay đầu nhìn Lý Vũ Hân ở trong bếp, biết Lý Yến hiểu lầm rồi, lắc đầu nói: “Đừng ở đây nói linh tinh, anh và Vũ Hân chỉ là bạn, cô ấy hôm nay là anh đặc biệt mời tới giúp đỡ. Hôm nay là ngày Diệp Sương và Trần Tuấn Lương đính hôn, ba mẹ của Trần Tuấn Lương đã tới, anh phải mời người ta đến nhà ăn bữa cơm, cái chân này của anh bị thương rồi, chỉ có thể mời Vũ Hân đến giúp anh.”
“Diệp Sương đính hôn sao? Cùng Trần Tuấn Sao? Có nhầm không vậy? Em ấy mới có bao nhiêu tuổi chứ?” Lý Yến rất kinh ngạc về chuyện cô em chồng trước kia của mình đột ngột đính hôn.
“Không nhỏ rồi, hôm nay cũng rồi.”
“Phải, cũng rồi, là đến tuổi kết hôn rồi. Em còn tưởng anh gọi em tới là đến ăn tân gia, không ngờ thì ra là chuyện này. Được rồi, anh đi làm gì thì làm đi, không cần quan tâm em, em vào phòng bếp xem tử.”
Lý Yến nhìn người trong bếp thì nói.
“Phòng bếp sao?” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân và Hứa Hiểu trong phòng bếp với vẻ hơi khó xử, lại nhìn Lý Yến trước mặt.
“Sao vậy? Anh sợ em vào đánh nhau với bọn họ à? Anh yên tâm đi, em chỉ là vợ trước của anh mà thôi, sẽ không ghen vì chuyện của anh đâu. Em bây giờ là thật lòng hy vọng anh có thể kết hôn sớm, như thế ít nhất có một người chăm sóc anh.” Lý Yến lườm Diệp Lăng Thiên một cái, sau đó trực tiếp đi vào trong phòng bếp.
Diệp Lăng Thiên cảm thấy có hơi không ổn, bởi vì ở trong ấn tượng của anh, quan hệ giữa ba người này trước giờ đều không tính là tốt. Nhưng bây giờ anh cũng không màng nhiều như vậy, đi đến phòng khách nói chuyện với mọi người.
Diệp Sương làm nhân viên phục vụ, rất ngoan ngoãn bê trà rót nước.
Không thể không nói Lý Vũ Hân bây giờ quát thật có tố chất của một người mẹ hiền mẹ đảm, một bữa cơm - món cũng hoàn mỹ bê lên bàn.
Tất cả mọi người cũng vào bàn, Diệp Lăng Thiên cười ha ha rót một ít rượu cho mọi người, sau đó bắt đầu nói: “Hôm nay gọi mọi người tới thật ra là vì ba chuyện, chuyện thứ nhất là ba mẹ của Trần Tuấn Lương, chú dì đã đến Đông Hải, bữa cơm này xem như là để chào mừng chú dì đến Đông Hải.
Chuyện thứ hai chính là bữa cơm tối nay là bữa tiệc đính hôn của Trần Tuấn Lương và Diệp Sương, vốn muốn đến khách sạn làm một bàn, nhưng nghĩ lại, ở bên ngoài cũng không có ý nghĩa gì, như này rõ ràng càng náo nhiệt càng có ý nghĩa hơn.
Chuyện thứ ba chính là bữa cơm tôi mời mọi người, lần này tôi chuyển sang nhà mới cũng chưa có thông báo cho mọi người, bữa cơm hôm nay cũng giống hồi đó sau khi tôi chuyển nhà mời mọi người ăn cơm.
Không phải là ngoài người, cũng không cần phải khách sáo, tất cả bắt đầu ăn thôi. Chú dì, cháu kính chú dì một ly.” Diệp Lăng Thiên cầm ly rượu lên nói.
Không thể không nói Diệp Lăng Thiên của bây giờ quả thật biết cách ăn nói hơn trước kia nhiều, nếu như vào hai năm trước, anh chắc ở trên bàn rượu chỉ biết uống rượu, tuyệt đối sẽ không nói ra nhiều lời lẽ như vậy, không phải không biết nói, mà là không muốn nói. Nhưng bây giờ khác rồi, dù sao lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, người không biết nói chuyện thế nào đi nữa cũng được rèn luyện ra, đều là bị cuộc sống bắt ép.
Bữa cơm tối đó rất náo nhiệt, cũng uống khá nhiều rượu, bầu không khí cũng rất tốt, dù sao nơi này không có người ngoài, đều là người có quan hệ đặc biệt với Diệp Lăng Thiên. Tối đó ở trên bàn ăn cũng xem như trực tiếp xác định hôn sự của Trần Tuấn Lương và Diệp Sương rồi, dựa theo ý của Diệp Lăng Thiên, không có tổ chức nghi thức không cần thiết gì đó, cũng không có làm phô trương gì cả, cũng chỉ là hai bên cho đối phương một lời hứa, sau đó ba mẹ của Trần Tuấn Lương trực tiếp từ trong túi lấy ra một chồng tiền đô la đưa cho Diệp Lăng Thiên, tổng cộng là đô, đây là phong túc ở chỗ bọn họ, đính hôn đằng trai phải cho người lớn của đằng gái một khoản lễ đính hôn.
Nhìn số tiền này Diệp Lăng Thiên có hơi bất ngờ, có điều sau đó anh trực tiếp để số tiền này ở trước mặt Diệp Sương, nói: “Diệp Sương, số tiền này là chú cho anh, nhưng anh không thể lấy số tiền này, số tiền này cho em, dùng như nào đó là chuyện của chính hai đứa. Từ nay về sau, hai đứa xem như là một đôi rồi, sống như nào cũng là chuyện của hai đứa.
Người làm anh trai, cũng không cho em được quá nhiều, tuy anh bây giờ cũng coi như có chút tiền, nhưng anh sẽ không cho hai đứa quá nhiều tiền, không phải là anh keo kiệt, mà anh cảm thấy cuộc sống phải dựa vào bản thân, dựa vào người khác mãi mãi đều sẽ không phải là của mình. Anh cũng không cho hai đứa cái gì khác. Đây là sổ đỏ của căn nhà kia, Lưu Thượng Vinh, hai ngày này ông tìm thời gian cầm chứng minh thư của tôi dẫn theo Diệp Sương đến phòng công chứng nhà đất, chuyển sang tên của con bé, cái anh có thể cho chỉ có như vậy thôi.”