Chương : Đêm dạo tây hồ ()
“Có đó, em thấy Chu Ngọc Lâm thế nào?” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa hỏi.
“Chu Ngọc Lâm? Anh nói đùa đúng không.” Lý Vũ Hân không dám tin.
“Sao thế, em thấy Chu Ngọc Lâm không được à? Em cảm thấy cậu ta không được là vì em không hiểu cậu ta, Chu Ngọc Lâm bây giờ đã không phải Chu Ngọc Lâm trước kia nữa. Không nói cái khác, cậu ta đã làm ở vị trí quản lý rất nhiều năm, nếu bàn về kinh nghiêm, cậu ta không thua bất luận kẻ nào, còn một ưu điểm nữa mà không phải ai cũng có chính là cậu ta là người trưởng thành chững chạc, nói dễ nghe thì là chín chắn, nói khó nghe thì là hơi cứng nhắc, làm việc có nề nếp, nhà máy của công ty chúng ta đang cần chính là người như vậy.
Em không cần giữ nguyên ấn tượng từ ban đầu về cậu ta, lúc trước anh dùng Vương Lực, em cũng cảm thấy không thể tin nổi, kết quả thì sao, biểu hiện của Vương Lực làm em kinh ngạc lắm đúng không. Lần trước khi anh muốn dùng Trần Tuấn Lương, em cũng không đồng ý, kết quả chứng minh lựa chọn của anh là chính xác, đúng hay không?” Diệp Lăng Thiên cười nói.
“Được rồi, em biết anh muốn nói cái gì, em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Em thừa nhận em không bằng anh về chuyện nhìn người này, cũng vì em biết em không giỏi nhìn người nên em mới hỏi anh vấn đề này. Từ câu trả lời của anh hôm nay là em biết anh không phải thật sự mặc kệ như anh nói, rõ ràng anh đã suy nghĩ về vấn đề này rồi, nếu không anh không có khả năng có được đáp án sớm như thế.”
“Quả thực khoảng thời gian qua anh đã một cách nghiêm túc về vấn đề này, bao gồm cả nhà máy dệt. Thật ra trước khi đến anh đã nói Lưu Thượng Vinh xin đến nhà máy dệt, ngày mai Lưu Thượng Vinh sẽ đến thành phố H đăng ký. Đông Hải và thành phố H ở gần nhau, ông ta có mối quan hệ khá tốt ở bên đó, mọi chuyện tiến hành đơn giản hơn.
Anh về tìm Chu Ngọc Lâm nói chuyện, sau đó đưa cậu ta sang thẳng bên này luôn, còn việc thành lập công ty hoặc nhân viên khác sẽ do em quyết định, đến lúc đó em tìm cậu ta nói chuyện nhiều hơn, cậu ta nhạy bén ngang với Vương Lực và Trần Tuấn Lương, có một số việc cần nói rõ thì em nói sẽ càng rõ ràng hơn.” Diệp Lăng Thiên cười nói.
Hai người vừa tán gẫu về chuyện của công ty vừa lái xe về phía Đông Hải, cũng may chỉ có hai giờ chứ không quá lâu. Diệp Lăng Thiên lái xe đến dưới nhà Lý Vũ Hân, lúc đang chuẩn bị đợi Lý Vũ Hân xuống xe, Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Thiên: “Không phải anh nói em đến Đông Hải anh sẽ cho em một bất ngờ à? Bất ngờ đâu?”
Diệp Lăng Thiên vỗ đầu nói: “Nói chuyện với em suốt dọc đường rồi quên luôn chuyện này, thắt dây an toàn lại đi, anh đưa em đi xem ngạc nhiên.”
“Thôi đi, em chỉ nói đùa thôi, anh cứ nói thẳng xem rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ đã muộn thế này rồi.”
“Yên tâm, không tốn nhiều thời gian của em đâu.” Diệp Lăng Thiên nói xong bèn tiếp tục lái xe đi ra khỏi tiểu khu của Lý Vũ Hân.
“Đây là muốn đi đâu? Anh trở nên thần bí thế từ khi nào vậy?” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên như vậy thì không khỏi khẩn trương.
“Em đi là biết.” Diệp Lăng Thiên lái xe ra khỏi tiểu khu, lái xe dọc đường vài phút sau đó đột nhiên rẽ trái.
Lý Vũ Hân rất kinh ngạc khi nhìn thấy, con đường này cực kỳ quen thuộc đối với cô, cô vội hỏi: “Anh đến đây để làm gì?”
Diệp Lăng Thiên chỉ cười không nói, sau đó đi thẳng vào trong tiểu khu, bởi vì anh đã là chủ sở hữu khu này, biển số xe của anh đã được đăng ký, cho nên bảo vệ để cho Diệp Lăng Thiên đi vào luôn. Diệp Lăng Thiên chạy thẳng đến trước biệt thự của Lý Vũ Hân, bởi vì cổng sắt đang khóa cho nên chỉ có thể dừng xe ở ngoài.
Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng xuống xe.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Lý Vũ Hân nhìn biệt thự với ánh mắt tràn ngập tình cảm, vừa nhìn cỏ cây quen thuộc vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên không nói gì cả, anh lấy chìa khóa trên người ra sau đó đi mở cửa rồi bước vào.
“Sao anh lại có chìa khóa ở đây?” Lý Vũ Hân nhìn thấy hành động của Diệp Lăng Thiên thì càng kinh ngạc.
“Em xem xem, nhìn xem chỗ này có gì khác với năm đó không.” Diệp Lăng Thiên đi vào sân, chỉ đám hoa cỏ trong nhà rồi hỏi Lý Vũ Hân. Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên đến đây kể từ khi ngôi nhà này được sửa sang lại. Lần trước khi Diệp Lăng Thiên đến đây, biệt thự vẫn còn như nhà hoang, mà bây giờ đã rực rỡ hẳn lên.
Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn từng cây cối xung quanh, đôi mắt dần đỏ lên, cô vươn tay chạm vào nơi mình có thể chạm được. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy vậy, anh lại lấy một cái chìa khóa ra, mở cửa trước rồi bước vào phòng trước.
Sau khi đi vào, anh quay đầu nhìn trái phải, cảm thấy rất vừa lòng, không thể không nói, Lưu Thượng Vinh làm việc thật sự rất tốt, chất lượng sửa chữa chỗ này vượt xa những gì Diệp Lăng Thiên tưởng tượng. Mặc dù vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu nhưng đã đẹp đẽ và sang trang hơn trước, tất nhiên, Diệp Lăng Thiên đã bỏ ra mấy chục triệu để sửa chữa lại toàn bộ chỗ này.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân đi sau mình, thấy cô nhìn nơi này thì nước mắt không kìm được chảy ra, anh muốn đi an ủi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, anh để Lý Vũ Hân hoài niệm còn mình thì ngồi xuống sofa hút thuốc, không đi quấy rầy Lý Vũ Hân.
Anh biết, bây giờ Lý Vũ Hân đang đắm chìm trong cảm xúc, rơi vào khoảng sâu nhất của ký ức. Đối với Lý Vũ Hân, căn biệt thự này không chỉ là biệt thự, ở đây mang bao nhiêu tình cảm và ký ức của cô, Diệp Lăng Thiên là người ngoài nên không thể cảm nhận được những thứ này.
Lý Vũ Hân nước mắt giàn giụa, cô nhìn quanh căn nhà, vừa đi vừa vuốt ve, một câu cũng không nói nên lời. Nhìn cẩn thận từng căn phòng, cuối cùng bước lên tầng. Diệp Lăng Thiên quan sát Lý Vũ Hân, biết Lý Vũ Hân chưa thể thoát khỏi hồi ức trong khoảng thời gian ngắn được, anh bèn đi ra vườn hoa phía sau, lúc này vườn hoa phía sau đã trở thành một vườn hoa lớn, trong vườn có đủ loại hoa cỏ, trong ao có rất nhiều cá, Diệp Lăng Thiên ngồi hút thuốc ở chòi nghỉ mát bên cạnh ao, anh bỗng nhiên cảm thấy sống ở đây cũng là một chuyện vô cùng mãn nguyện.
Không biết đã qua bao lâu, dù sao Diệp Lăng Thiên cũng gần hết điếu thuốc thứ tư thì Lý Vũ Hân mới đến đây, mắt cô hơi sưng đỏ. Lý Vẫn Hân đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên, cô nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng hỏi: “Nói cho em biết, chuyện này là sao vậy?”
“Anh mua chỗ này.” Diệp Lăng Thiên dứt khoát nói.
“Vì sao? Sao anh lại mua chỗ này.”
“Bởi vì anh biết nơi này đại diện cho cái gì, nó có ý nghĩa thế nào với em. Sở dĩ em lựa chọn mua căn nhà kia không phải vì từ đó em có thể nhìn thấy chỗ này à? Những lời em nói với anh khi cùng đi mua phòng lần trước anh đều nhớ. Lần này sau khi tập đoàn Đại Đường gửi tiền cho anh, anh đã đến đây xem một chuyến, bừa lúc căn biệt thự vẫn còn trong tay ngân hàng, cho nên anh bèn mua lại biệt thự từ tay ngân hàng.
Sau đó gọi người đến sửa chữa lại, tất cả mọi thứ ở đây anh đều nói bọn họ sửa theo dáng vẻ trước kia, từ cách bày biện đến trang hoàng, trên cơ bản đều giống trước, chẳng qua là thay đổi hết đồ cũ nát đi rồi quét tước lại một lần thôi. Đây là chìa khóa nhà, từ hôm nay trở đi, chỗ này thuộc về em, căn nhà này lại vào tay em. Chờ thêm một hai năm nữa sẽ sang tên, chuyển từ danh nghĩa của anh sang của em.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa đưa chìa khóa biệt thự đến trước mặt Lý Vũ Hân.