Bộ dáng không chịu thua kia của cô lại chính là tính tình khiến cho hắn yêu thích không buông tay. Nhìn thấy cô cũng cố gắng, hắn không ngại chỉ cho cô một con đường sống, nếu không thắng dễ dàng quá cũng không thú vị.
“Ba trăm vạn không phải con số nhỏ, một mình cô thật sự rất khó kiếm được, đương nhiên có càng nhiều người cùng chia sẻ thì càng tốt” Thanh âm của Ôn Mỹ Phách không lớn, giống như chỉ là nói cho chính mình nghe nhưng đôi mắt đen lại nhìn cô “Tốt nhất khiến bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra mà không cần hồi báo” Hắn ám chỉ.
“A?” Đường Hiểu Dạ kinh ngạc ngoái đầu nhìn, hắn giúp cô sao? Nhưng hắn không nên giúp cô mới đung, đây không phải là gậy ông đập lưng ông à?
Nhưng mà, một câu đơn giản của hắn lại khiến cho cô nghĩ thông suốt lời của anh Cảnh Sách lúc trước. Thì raanh Cảnh Sách muốn cô đi theo sau chủ tịch của hắn chính là muốn cô học hỏi từ Ôn gian thương, học cái cách mà hắn đối phó với các công ty nhỏ.
Thì ra đây là gậy ông đập lưng ông.
“Sao rồi? Cô nghĩ ra cái gì chưa?” Hắn mỉm cười.
Kinh ngạc nhìn nụ cười của hắn, Đường Hiểu Dạ tựa như đã bắt được cái gì đó, nhưng vẫn còn chưa biết đó là cái gì.
“Đêm đã khuya, tôi đi nghỉ ngơi trước. Ngủ ngon!” Thấy phản ứng trì độn của cô, Ôn Mỹ Phách cúi thấp người nói lời tạm biệt.
Có đôi khi nói rõ ràng quá sẽ không tốt, dù sao sư phụ nhận vào cửa thì tu hành cũng phải tự lực cánh sinh.
“Từ từ!” Thấy hắn phải đi, Đường Hiểu Dạvội bước lên phía trước giữ chặt hắn. Cho đến khi thấy Ôn Mỹ Phách nhìn mình, cô mới nhận ra mình đã giữ chặt tay hắn “Xin lỗi” Cô xấu hổ buông tay.
“Còn có chuyện gì sao?” Ôn Mỹ Phách cười hỏi lại.
“Tãi sao anh phải giúp tôi? Tôi là nói…” Đường Hiểu Dạkhẩn trương nuốt vài ngụm nước miếng, suy nghi đột nhiên rối loạn “Anh không cần phải giúp tôi, chẳng lẽ anh không sợ tôi thật sự thắng sao? Hay là anh căn bản không đem tôi đặt trong mắt?”
“Tôi có giúp cô sao? Chuyện gì tôi cũng không có làm nha!” Hắn không để ý cười cười.
“Anh vốn không cần phải nói những lời đó, anh có thể để tôi tự tìmphiền não, cuối cùng lại cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình” Đường Hiểu Dạ chân thành nói.
Căn bản, tính tình của hắn nhiều lúc làm cô muốn phát điên rồi. Có thể một phút trước nói nhẹ nhàng với cô, một phút sau lại châm biếm cô không biết tự lượng sức mình, khiến cho cô rất khó hiểu.
Chẳng lẽ hắn không thể biểu hiện đơn giản hơn một chút sao?
Ôn Mỹ Phách nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Khuôn mặt này khiến cho người ta muốn… muốn cắn một cái lên gò má non mềm kia. Vừa nghĩ muốn, hắn đã tiến gần về phía cô “Đường Hiểu Dạ, cô không phải là cảm kích tôi chứ?” Hắn ôn nhu hỏi lại.
Không còn cách nào khác, cho dù hắn thật sự thật thích cô nhưng vẫn không có thói quen làm người tốt.
“Đường Hiểu Dạ, cô không nên cảm kích tôi, cô phải thật chán ghét tôi mới đúng” Không biết từ khi nào Ôn Mỹ Phách đã tới gần cô, cô thậm chí con có thể ngửi được mùi hương xà phòng trên người hắn. Câu nói sau cùng, hắn nói rất nhỏ, tựa hồ còn mang theo tiếc hận.
“A?” Không rõ hắn vì sao hắn lại nói mình phải chán ghét hắn. Đường Hiểu Dạ ngẩng đầu, lại phát hiện mình chạm phải một cái gì đó mềm mại, trên đó còn mang theo mùi hương thản nhiên.
Đôi mắt đẹp đột nhiên trợn to, theo phản xạ cô tự lui về phía sau hai bước, che miệng lại.
Cô vừa mới… có phải thơm phải cái gì đó hay không?
“Không cần hỏi vì sao, dù sao cứ tiếp tục chán ghét tôi là được rồi” Ôn Mỹ Phách vẫn cười như trước kia, giống như cảm giác chạm vào cái gì đó vừa rồi chỉ là do cô tự tưởng tượng ra.
“Anh…” Đường Hiểu Dạkinh ngạc, trừng mắt nhìn hắn. Đầu cô trống rỗng, không hiểu hắn nói cái gì.
Môi của cô thật không có đụng phải cái gì sao? Cái loại cảm giác ấm áp mềm mại rõ ràng là… môi hắn!
“Ngủ ngon” Lịch sự nói lời từ biệt, Ôn Mỹ Phách cầm bình sữa không xoay người vào nhà, để lại Đường Hiểu Dạ vẫn đang ngơ ngác.
Tâm tình của hắn vô cùng tốt, lắc lắc bình sữa không trong tay, ngón tay nhẹ nhàng xoa môi của minh. Mùi vị ngọt ngào ấm áp còn ẩn ẩn lưu lại ở trên đó, trong mắt của hắn nhất thời xuất hiện một chút ấm áp.
Tính tốt đêm nay của hắn cuối cùng cũng có hồi báo!