Mặt Vương Tuyết Mai sầm xuống, mắt lộ ra không vui: “Mày nói cái gì vậy? Làm như vậy không chỉ vì em gái mày, cũng là vì mày!”Dừng một chút, bổ sung thêm một câu: “Dù sao mày là con gái, về sau còn phải gả người khác, bị người khác truyền ra là mày bị vứt bỏ, rất êm tai sao?”“Nếu như tôi không chịu thì sao?”“Chuyện này mày không chịu cũng phải chịu! Tao đã quyết định! Không phải do mày phản đối!”“Nếu tôi vẫn kiên trì không đi thì sao?”Vương Tuyết Mai lạnh lùng cười rộ lên, quét mắt về phía cô, ánh mắt nhiều ra thêm tia trào phúng và khinh miệt.
“Nếu mày không đi, trừ phi… Mày không muốn mấy món đồ mà mẹ mày để lại.
”Nhà ăn chớp mắt yên tĩnh, dường như có thể nghe tiếng kim rơi.
Bỗng nhiên Cảnh Ninh đứng lên từ trên ghế.
Sắc mặt cô xanh mét, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm bà ta.
Thật lâu sau, lạnh lùng nở nụ cười.
“Tốt! Rất tốt! Bà có thể uy hiếp tôi nhất thời, nhưng không thể uy hiếp tôi cả một đời!”“Có thể uy hiếp mày nhất thời cũng đủ rồi.
”Vương Tuyết Mai đối với sự tức giận của cô giống như chưa cảm nhận được, bình tĩnh buông chiếc đũa.
“Tám giờ tối ngày kia, ở khách sạn Đế Tước, đừng đến muộn.
”Khi Cảnh Ninh đi ra khỏi nhà họ Cảnh đã là tám giờ tối.
Gió cuối thu thổi đến khiến người ta lạnh cả người, nhưng vẫn không thổi tiêu tan sự tức giận trong lòng cô.
Cô vẫn luôn biết Vương Tuyết Mai thiên vị Cảnh Tiểu Nhã nhưng không biết có thể thiên vị đến trình độ này.
Cả ngoài mặt cũng lười làm bà nội, trực tiếp lấy di vật của mẹ cô để áp chế cô, để Cảnh Tiểu Nhã dẫm lên cô thượng vị?Ngẫm lại cảm thấy thật buồn cười!Cảnh Ninh đứng ở ven đường, tức giận trong chốc lát, rất mau bình tĩnh lại.
Năm đó mẹ cô xảy ra ra tai nạn, trước đó mẹ cô đã ủy thác luật sư lập một phần di chúc.
Nội dung di chúc rất đơn giản, ở ngân hàng bà có cái két sắt.
Nếu một ngày bà bất hạnh bỏ mình, toàn bộ đồ vật trong két sắt thuộc quyền của Cảnh Ninh.
Điều kiện duy nhất chính là cần chờ đến sau khi cô kết hôn, mà trước đó sẽ có luật sư chuyên môn thay cô bảo quản.
Cảnh Ninh cũng không biết tại sao muốn lập phần di chúc như vậy, cũng không biết két sắt kia chứa thứ gì.
Chỉ là mấy năm nay, rất nhiều lần nhà họ Cảnh ở bên cạnh gõ đánh thọc sườn, ý muốn cô từ bỏ phần di sản này.
Tất nhiên cô sẽ không nguyện ý, trước không nói đồ vật trong đó có giá trị thế nào.
Chỉ cần bằng vào việc di vật mẹ cô để lại, cô đã không thể để nó rơi vào tay người khác.
Vì như vậy, càng khiến cô cảm thấy đồ vật nơi đó nhất định không đơn giản.
Nếu không chỉ bằng sự giàu có hiện giờ của nhà họ Cảnh, không có khả năng đỏ mắt với nó như vậy.
Trong lòng suy nghĩ, một chiếc Audi màu đen lướt qua mặt cô, dừng lại trước cổng lớn nhà họ Cảnh.
Cảnh Ninh hoảng hốt một chút, giây tiếp theo, bên tai lập tức vang lên giọng nam quen thuộc.
“Cảnh Ninh! Tại sao cô ở chỗ này?”Cảnh Ninh nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Ngạn Trạch mới vừa xuống xe.
Anh ta mặc âu phục Armani xanh biển, lộ rõ dáng người cao ráo, khí phách hăng hái của anh ta.
Cô trào phúng cong cong môi, lạnh lùng nói: “Cậu Mộ, quý nhân nhiều chuyện, nói vậy đã quên tôi họ gì à.
”Mộ Ngạn Trạch hơi hơi cứng người, sắc mặt hơi cứng đờ.
Đương nhiên anh ta sẽ không quên Cảnh Ninh cũng là họ Cảnh, nói nghiêm túc thì nơi này cũng là nhà của cô.
Nhưng mấy năm nay cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Cảnh, vẫn chưa bao giờ trở về.
Hôm nay đột nhiên nhìn thấy cô ở chỗ này, tất nhiên cảm thấy ngạc nhiên.
.