Cảnh Ninh vô lực dựa vào trên cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bay nhanh lùi lại ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ ửng.Lời nói của Mộ Ngạn Trạch còn văng vẳng bên tai, cô chỉ cảm thấy buồn cười.Đã từng có bao nhiêu thứ, Cảnh Tiểu Nhã giấu người nhà bắt nạt cô, cô đều nhịn không lên tiếng.
Ban đầu tưởng rằng có thể đổi lấy một ít bình tĩnh, ai ngờ đối phương càng làm nghiêm trọng hơn.Trời sinh cô không phải người mềm yếu, nhường nhịn không được tự nhiên học cách phản kích.
Trong mắt Mộ Ngạn Trạch, biến thành cô bắt nạt Cảnh Tiểu Nhã sao?Cô bị đuổi khỏi nhà họ Cảnh, toàn bộ người Tấn Thành đều biết cô là đứa con gái nhà họ Cảnh không cần.Bà cụ Mộ càng không vui với cô.Vì không cho anh ta khó xử, cô né tránh khắp nơi, tận lực không xuất hiện ở trước mặt công chúng.
Ở trong mắt anh ta thành cô ra sức từ chối không chịu xã giao với anh ta?Còn có bán dụng cụ tình dục...Nếu không phải do chuyện kia, nếu không phải bởi vì nhà họ Cảnh ích kỷ bất công, tương lai cô đến nỗi bị phá hủy rồi lưu lạc đến nước này sao?Tất cả mọi chuyện, kết quả đều thành cô sai sao?Cảnh Ninh nhắm mắt, cảm thấy bi thương vô tận và buồn cười.Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói đàn ông: “Vì loại đàn ông này mà đau khổ, đáng giá sao?”Cô hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt mê mang mơ hồ có một người đàn ông mặc thanh lịch ngồi ở chỗ kia.
Sống lưng anh thẳng thắn, mặt mày lạnh lùng.Lúc này cô mới nhớ đến, giống như bản thân đi lên chiếc xe của người đàn ông.
Vừa rồi người này đã giúp cô trong quán bar.Có người ngoài ở đây, cô cũng không tiện lộ ra dáng vẻ khổ sở, cô lau nước mắt trên mặt: “Ai nói tôi đang đau khổ vì anh ta?”Lục Cảnh Thâm nhướng mày nhìn về phía cô, ánh mắt dừng ở trên đôi mắt đẹp hơi đỏ của cô.Cảnh Ninh giải thích: “Tôi không phải vì anh ta, tôi vì bản thân.”Vì bản thân bị bỏ rơi… Lừa gạt sáu năm thanh xuân.Lục Cảnh Thâm đồng ý gật đầu.“Em biết khi đầu tư thất bại, phương pháp ứng phó tốt nhất là gì không?”“Cái gì?”“Kịp thời ngăn tổn hại.”Đôi môi nhỏ bé nhẹ nhàng nói ra năm từ, khiến đầu trái tim cô run lên.Cô quay đầu nhìn về phía anh.
Dưới ánh đèn tối tăm, dáng người đàn ông cao ráo, sườn mặt anh dưới ánh đèn đánh một tầng bóng ma, càng thêm ngũ quan thâm thúy lập thể, thanh lãnh tôn quý.Không phải cô chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai, Mộ Ngạn Trạch cũng thuộc về một loại đẹp kia.Nhưng so sánh với người đàn ông trước mặt này, vẫn là kém quá xa.Giống như sao trời không thể so sánh với trời trăng.
Người đàn ông trước mắt quá lóa mắt, giống như con chim đại bàng bay lượn trên chính tầng mây, khí tràng cường đại, tôn quý không ai bì nổi.Càng không nói đến gương mặt anh đủ để khiến toàn bộ phụ nữ kích động đến mức hét chói tai.Trong lòng cô khẽ nhúc nhích, một ý tưởng hoang đường hiện lên trong đầu cô.Cô nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của anh, nuốt ngụm nước miếng: “Tôi đã biết.”Dừng một chút, cô đột nhiên hỏi: “Vậy anh thấy dụng cụ tình dục thế nào?”.