"Chị dâu...chị ngửi thấy mùi gì kì lạ không?" Tôn Tử Ngôn đang ngồi ung dung chờ anh trai mang chiến lợi phẩm về đột nhiên hít hít mũi, có mùi gì đó giống như mùi xăng dầu vậy.
"Để em đi kiểm tra!" Tôn Tử Ngôn nói xong mở cửa đi ra ngoài, anh đi xung quanh xe thì phát hiện một bãi nước lớn ở giữa thân xe, đến gần thì nó là dầu xe đang chảy ra ngoài.
Chết tiệt! Xe sắp nổ.
Anh lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy vòng lại cửa hét lớn: "Chị dâu! Xe sắp nổ, chạy thôi!"
"Á!" Hàn Bách chưa kịp phản ứng đã thấy nóng lòng bàn chân, cơ thể cô được ai đó ôm lấy lao nhanh ra ngoài cùng với tiếng BÙM chiếc xe to lớn cứ thế nổ tung.
Hai người lăn vài vòng dưới mặt đất, Tôn Tử Ngôn bị đập đầu vào thân cây bất tỉnh.
Hàn Bách cũng chẳng còn sức, bụng cô quặn lên đau đớn.
Nước mắt nhoè đi thị giác, mờ ảo nhìn thấy chiếc xe đang bốc cháy hừng hực.
"M...mẹ..." Trước lúc thiếp đi cô còn lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng phía sau gốc cây.
Là ai chứ?
Đám người Tôn Mặc Thiên đã sớm khống chế Vân Thành Tín.
Dù ông ta có tài giỏi tới đâu, võ công cao cường tới mức nào nhưng ông ta trong cùng vẫn là một người có tuổi, đấu không lại anh trong khoảng thời gian dài.
Tiếng nổ chỗ Hàn Bách kinh động tới mọi người ở đây.
"Tiếng nổ đó...là ở chỗ Bách Bách!" Diệp Tử Kì dừng lại giây rồi hét lên, mặt mũi tái mét.
"Chết tiệt!" Tôn Mặc Thiên ném súng vào chỗ thuộc hạ rồi chạy về phía phát ra tiếng nổ.
Vì đảm bảo an toàn cho cô nên anh mới để xe cách xa nơi này một chút.
Không ngờ anh lại một lần nữa sai.
Cao Lãng và Minh Triết liếc nhìn nhau rồi cũng chạy theo, Vân Thành Tín bị trói lại bằng dây sắt, thủ hạ của ông ta cũng chỉ còn lại vài người đều bị xích lại như ông ta, chật vật tới mức không còn sức đứng lên.
Hoàn toàn không có khả năng chống lại nữa.
Tôn Mặc Thiên bất chấp đám lửa, muốn lao vào trong xe.
Diệp Tử Kì lại nói: "Cậu ấy ở bên này!"
Hai người chạy về mùm cây phía đó không xa, quả nhiên thấy Hàn Bách và Tôn Tử Ngôn bất tỉnh nằm đó, Tôn Tử Ngôn vẫn đang trong tư thế bao bọc bảo vệ an toàn cho Hàn Bách.
"Tiểu Bách! Tử Ngôn!"
"Bách Bách!"
"Tiểu Bách! Em sao rồi?" Tôn Mặc Thiên gọi cô nhưng cô không có chút phản ứng nào.
"Chú không sao chứ Tử Ngôn!" Cao Lãng đi lại chỗ Tôn Tử Ngôn lay lay người anh.
"Anh...em..." Tôn Tử Ngôn muốn nói nhưng không nói được.
"Đừng nói gì! Đi!" Tôn Mặc Thiên run rẩy ôm Hàn Bách lên, đi thẳng tới bệnh viện.
Trên đường đi, dây thần kinh của anh căng lên không hạ xuống phút nào khi phát hiện Hàn Bách ở nơi hạ thân đang chảy máu.
Làm hô hấp của anh cũng dồn dập theo, lại một lần nữa anh thấy sinh mệnh của mình nằm yên mà bất lực không thể làm gì.
Xin em..đừng có chuyện gì.
- -----------------
Đồng hồ điểm giờ sáng, trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện trung tâm thành phố.
Một người đàn ông ngồi rạp xuống đất, cúi gằm đầu xuống, mái tóc che đi toàn bộ khuân mặt, trên người dính không ít máu, không ai nhận ra cảm xúc hiện tại của người đàn ông, chỉ biết không gian bọn họ lạnh lẽo vô cùng.
Mọi người xung quanh sợ hãi không dám tới lại gần, tâm trí mọi người dồn hết vào cánh cửa trắng tinh đang đóng chặt.
Vì trong đó là sinh mệnh có thể sẽ đưa toàn thành phố lên bờ vực ngọn sóng có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
"Vợ cậu phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì đâu" Minh Triết là người đầu tiên dám lại gần Tôn Mặc Thiên.
Người đàn ông vẫn im lặng như tờ, không hề có bất cứ phản ứng nào.
"Tinh" Đèn đỏ tắt ngúm, cửa từ từ mở ra.
Lúc này Tôn Mặc Thiên mới có phản ứng anh đứng bật dậy tiến sát lại vị bác sỹ vừa đi ra: "Nói! Vợ tôi sao rồi!"
Vị bác sỹ giật thót mình nhưng nhanh chóng nói: "Tôn thiếu, vợ ngài không sao cả có khá nhiều vết thương ngoài da, vì mất nhiều máu nên hôn mê sâu, có điều...tôi xin chia buồn cùng gia đình đứa trẻ trong bụng không thể giữ được, vì mới được tháng, lại va đập mạnh nên không giữ nổi"
"Sao cơ?!" Diệp Tử Kì nghe xong cũng khó mà chịu nổi, cô ôm ngực khó thở, khóc không thành tiếng.
Bách Bách của cô phải làm sao đây, đứa trẻ còn chưa thành hình...!
"Ông nói gì?" Tôn Mặc Thiên nghe xong tức giận túm lấy cổ áo bác sỹ, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên nguy hiểm.
Hàn Bách có thai sao? Chết tiệt!
"Đ...đứa trẻ trong bụng Tôn thiếu phu nhân không...!không còn nữa, cô ấy bị sảy thai rồi.."
"Thụp" Bác sỹ vừa dứt lời liền bị giáng một đòn làm cả người lung lay ngã xuống đất.
"Tôn Mặc Thiên! Bình tĩnh lại!" Minh Triết tiến lên ngăn cản.
Rồi gật đầu với vị bác sỹ trung niên.
Ông ta lập tức loạng choạng đứng dậy rời đi.
Anh đẩy Minh Triết ra rồi từ từ đi vào phòng bệnh.
Quỳ trước mặt cô nhìn dáng người mảnh khảnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt rơi xuống chiếc bụng phẳng phiu nước mắt lần đầu tiên tuôn trào không có điểm dừng.
"Anh xin lỗi...là anh không tốt...!không bảo vệ được bé con..."
Đám người Cao Lãng và Lam Dực vừa xử lý xong việc còn lại liền chạy tới đây, không ngờ lại thấy một màn này, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới một người đàn ông cao ngạo, bản lĩnh không sợ trời không sợ đất như Tôn Mặc Thiên hiện tại đang quỳ gối ngây ngốc khóc như đứa trẻ.
Diệp Tử Kì ôm chặt lấy Minh Triết khóc không nên hơi.
Cũng may Hàn Bách không nguy hiểm tới tính mạng.
"Không sao rồi, đừng khóc" Minh Triết cố gắng vỗ về người phụ nữ của mình.
Tới sáng hôm sau mọi người trong nhà mới biết chuyện đều tập trung lại bệnh viện.
"Cháu nội của tôi...huhu.." Lý Cẩm Nhạc đau lòng khóc, bà còn chưa biết tới sự hiện diện của sinh linh nhỏ bé thì đã không còn rồi.
Biết đâu đó là một bé gái mập mạp dễ thương như Hàn Bách thì sao, hạnh phúc chưa kịp tới đã tan biến rồi.
"Được rồi, bà khóc cái gì chứ!" Tôn Lâm khó chịu nói.
Lần đầu tiên ông thấy vợ khóc lâu như vậy, nhỡ ảnh hưởng sức khỏe thì làm sao.
"Ông còn nói tôi, nước mắt ông cũng trào ra rồi còn gì.."
Tôn Lâm nghe vậy không biết nói gì cả, chỉ biết đưa tay lau nước mắt cho vợ.
Tề Y Nhi cùng Diệp Tử Kì đứng một bên, hai người họ có chung một suy nghĩ, liệu khi Hàn Bách tỉnh lại thì sẽ ra sao.
Trong một đêm mất đi mẹ ruột một lần nữa mất luôn cả đứa con chưa kịp thành hình.
"Ba, mẹ, hai người thấy anh hai đâu không?" Tôn Tử Ngôn đi vào phòng bệnh hỏi.
Anh đã tỉnh lại vào sáng nay, không có gì nghiêm trọng chỉ là chấn thương não một chút.
"Con đi lung tung làm gì, sao không nằm nghỉ ngơi!" Lý Cẩm Nhạc thấy con trai út, liền đi lại đỡ cậu vào trong.
"Con không sao, gấp lắm rồi hai người có thấy anh hai đâu không?" Tôn Tử Ngôn lắc đầu nói.
Ngoài hơi nhức đầu thì anh không cảm thấy gì lạ cả.
"Mẹ không biết, anh con chỉ nói nhờ mẹ trông coi tiểu Bách rồi rời đi từ sớm" Lý Cẩm Nhạc biết thừa con trai đi làm gì, đương nhiên là đi trả thù cho con dâu và cháu của bà rồi à còn trả thù cho cả con trai út nữa.
Bà nói như vậy vì không muốn Tôn Tử Ngôn chạy lung tung ảnh hưởng sức khỏe.
"Aiza, sốt ruột chết đi được" Không biết tình trạng anh trai hiện giờ như nào, chắc hẳn anh ấy phát điên lên rồi..