Ngày hôm sau, Lam Dực có hẹn gặp mặt Tôn Mặc Thiên còn nói có thể dẫn Hàn Bách đi chung, Tôn Mặc Thiên sớm đã biết lý do Lam Dực muốn Hàn Bách tới, chẳng qua là muốn trong lúc mình làm việc có người bầu bạn với Dư Tuyết Linh.
Vậy là Tôn Mặc Thiên cùng Hàn Bách đi tới chỗ của Lam Dực.
Khu Thiên Tuế cách chỗ này không xa, ngồi xe phút là có thể tới.
Hai người theo quản gia Lý đi vào bên trong.
Ở đây xa hoa không khác gì khu Bạch Liên Vạn Thự.
"Đến rồi à?" Giọng nói Lam Dực vọng từ bên trong ra.
Tôn Mặc Thiên không trả lời mà chỉ gật đầu một cái, tay vẫn đan vào với tay Hàn Bách.
"Lam tổng" Hàn Bách theo phép mà chào hỏi.
"Ồ, vợ anh đây à?" Lam Dực nhìn Hàn Bách rồi lại nhìn hai cánh tay đan vào nhau kia.
"Ừ, gọi tôi tới đây có việc gì?" Tôn Mặc Thiên không nhanh không chậm trả lời.
"Ngồi xuống đã rồi nói" Biểu cảm trên mặt Lam Dực đã nghiêm túc lại.
"Có khách sao anh?" Dư Tuyết Linh đi từ trên lầu xuống.
"Vợ tôi, Dư Tuyết Linh" Lam Dực quay lại nhìn Dư Tuyết Linh cười với cô ấy rồi lại nói: "Họ..."
Nhưng Lam Dực còn chưa nói xong biểu cảm trên mặt Dư Tuyết Linh đã thay đổi, cô bất ngờ nhìn Hàn Bách: "Là cô sao?"
"Cô là Dư Tuyết Linh?" Hàn Bách cũng nhíu mày hỏi.
Không nghĩ duyên phận cho bọn họ gặp nhau sớm như vậy.
"Phải, lại gặp nhau rồi!"
"Em quen cô ấy à?" Hai người đàn ông gần như hỏi cùng một lúc sau đó lại quay ra nhìn nhau.
"Em gặp cô ấy tối qua...trong lúc đi dạo" Hàn Bách suýt chút nữa nói ra hết việc tối qua với Tôn Mặc Thiên.
"Cô ấy là người giúp đỡ em" Dư Tuyết Linh trả lời Lam Dực.
"Ừm, ra là vậy, cảm ơn Hàn tiểu thư" Lam Dực cười nói.
"Không có gì tôi cũng không giúp được mấy"
"Tôn tổng có thể cho tôi mượn Hàn tiểu thư một chút được không?" Dư Tuyết Linh dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Được tôi đi với cô" Hàn Bách trực tiếp thay Tôn Mặc Thiên trả lời, sau đó cười với anh một cái rồi theo Dư Tuyết Linh lên lầu.
"..." Tôn Mặc Thiên nhìn theo, anh không có ý định cho mượn mà, dù cho là con gái cũng không.
"Phụt...haha không nghĩ Tôn tổng còn có mặt này" Lam Dực để ý thấy liền cười lớn.
Tôn Mặc Thiên lập tức liếc xéo Lam Dực sau đó lạnh lùng nói: "Nói chuyện chính"
Lam Dực cười nhẹ một cái sau đó biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi: "Sweet Lam trốn thoát được rồi"
"Có người chịu giúp ông ta?" Tôn Mặc Thiên nhướng mày lên hỏi.
"Chắc chắn, người này làm ăn rất kín đáo, tôi đã cho điều tra nhưng không tìm thấy"
Tôn Mặc Thiên trầm mặc không nói gì, thủ đoạn của Sweet Lam rất ghê gớm người ta nói rồi gừng càng già càng cay huống chi với một người phải dùng nửa đời người để gây dựng sự nghiệp thì mưu mô phải có thừa.
Đối với hai người bọn họ một mình có thể dư trí đấu với Sweet Lam, ngay cả đơn độc đấu cũng nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhưng bên cạnh họ còn có những người thân, sinh mệnh của những người quan trọng, chỉ cần sơ sẩy một chút là bất cứ ai cũng có thể rời đi.
"Tôi sẽ đẩy thêm người tìm ông ta" Tôn Mặc Thiên lên tiếng.
" Tôi nghi ngờ một người!" Lam Dực nhìn Tôn Mặc Thiên nói.
Nghe xong Tôn Mặc Thiên nhìn Lam Dực nhướng mày, hai người trao đổi ánh mắt rồi cười lạnh.
"Hàn Bách, cô giúp tôi dịch vài từ này với, tôi nhìn không hiểu, trình độ của tôi ở nước S rất kém, lại ở nước ngoài nhiều năm" Dư Tuyết Linh lôi một tập vở nhỏ ra đưa tới trước mặt Hàn Bách.
"Không sao, mấy từ này thật chất cũng đơn giản thôi, cô chỉ cần nhìn vào các nét của nó, nó chỉ khác với chữ bình thường một chút, cô xem..." Hàn Bách vừa nói vừa tách các chữ cái ra thành từ đơn vô cùng đơn giản.
"À, hoá ra lại dễ như vậy, thế mà tôi lại không biết, cám ơn cô nhiều nhé!" Dư Tuyết Linh nhẩm lại chữ cảm kích nhìn Hàn Bách.
"Không có gì" Hàn Bách vừa dứt lời thì có điện thoại.
"Xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút"
Dư Tuyết Linh mỉm cười gật đầu.
Lát sau Hàn Bách quay lại Dư Tuyết Linh hơi tò mò hỏi: "Có việc quan trọng sao?"
"Không có, công ty có việc cần tôi xác nhận thôi" Hàn Bách cất điện thoại lắc đầu nói.
"Cô làm nghề gì vậy?" Dư Tuyết Linh hỏi.
"Tôi mở công ty nội thất" Hàn Bách trả lời.
"Cô giỏi vậy sao?" Dư Tuyết Linh hơi kinh ngạc, mặc dù việc phụ nữ mở công ty riêng không phải không có nhưng ở độ tuổi trẻ như Hàn Bách thì rất hiếm.
"Vậy hôm nào tôi sẽ tới xem nội thất của cô" Dư Tuyết Linh hứng khởi nói.
"Rất hoan nghênh" Hàn Bách cười nói.
Hai người phụ nữ ở với nhau thì có vô số chủ đề, qua nói chuyện với Dư Tuyết Linh Hàn Bách có thể thấy được mặc dù Dư Tuyết Linh nhìn bề ngoài có vẻ ngây thơ và yếu đuối, nhưng nội tâm và lời lẽ thì có vẻ chẳng thua kém với cô, chẳng qua là biểu hiện ở bên trong..