Nguyệt Độc Thất cố vùng vẫy giữa vòng tay xa lạ của Châu Hạo Nhân.
Càng kháng cự, cô cảm nhận được anh ta càng giữ chặt mình hơn.
"Tách!"
Nguyệt Độc Thất xưa nay sống cùng Nguyệt Ly Ảnh.
Ngoài Hạc Cảnh Thần ra thì chắc hẳn đối với đàn ông khác cô chẳng những không có hứng thú, mỗi khi chạm vào bọn họ một cách gò bó hay bị ép buộc thế này trong lòng đều phát sinh xúc giác ghê tởm.
Cô lấy hết sức bình sinh, dùng đầu gối đá mạnh một cái vào chỗ hiểm của Châu Hạo Nhân.
Dường như có một cơn đau tê tái truyền tới vùng dưới, vòng tay của Châu Hạo Nhân cũng nới lỏng.
Ngay thời điểm này, cô đẩy mạnh anh ta ra một bên.
Còn xui xẻo hơn rằng bên cạnh bọn họ là một chiếc hồ bơi lớn.
Châu Hạo Nhân đau đớn đứng không vững, loạng choạng ngã nhào xuống nước.
"Ầm!"
Chưa hết cơn hoảng hốt, từ phía sau, Nguyệt Độc Thất đã nhìn thấy Tư Đồ Chư Nhị cùng Hạc Lập Duân hai người xách hai cây chổi, giơ lên trời, nổi giận đùng đùng chạy ra.
“Cha, mẹ?” Nguyệt Độc Thất ngớ người trước cảnh tượng kia.
Tư Đồ Chư Nhị lập tức ôm lấy con dâu dịch sang một bên.
Hạc Lập Duân sắc mặt sầm tối đi rất nhiều.
Đứng trên bờ, ông cúi mặt lạnh lùng liếc người đàn ông đang vùng vẫy giữa hồ nước.
Chỉ trong chốc lát, Châu Hạo Nhân đã có thể lồm cồm bò đi lên.
Anh ta chỉ vừa mới đứng dậy, một nắm đấm mạnh bạo từ phía xa đã tác dụng một lực điếng người vào bên má trái làm Châu Hạo Nhân chao đảo.
Tư Đồ Chư Nhị ngăn không kịp, bà chạy tới xoa dịu đôi bàn tay vừa hành động tàn bạo kia của Hạc Lập Duân.
Ông nghiến răng ken két, chỉ thẳng ngón tay dứt khoát vào mặt anh ta: “Tôi cảnh cáo cậu! Không được đụng đến con bé! Đừng nói là Hạc Cảnh Thần, tôi cũng có thể cho cậu ăn chầu diêm vương trước!”
Hạc Lập Duân có quá khứ là lão đại của hắc bang.
Tay nghề vô cùng khét, chỉ cần ông muốn, Châu Hạo Nhân đến xác cũng không có mà trả về cho Châu gia.
Châu Hạo Nhân che bên má đỏ rát của mình, nhếch môi cười đểu.
Cậu ta chân ướt chân ráo đi ra khỏi vườn nhà Hạc gia.
Vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi và hành động muốn nhào tới dọng thêm vài phát vào mồm của Hạc Lập Duân đằng sau.
“Đừng nghĩ ta già rồi thì sức yếu.
Cậu nên biết lượng sức! Hôm nay chúng ta tha cho cậu, còn một lần nữa Hạc Cảnh Thần biết chuyện, một nước đi cũng không chừa lấy!” Hạc Lập Duân nhìn nam nhân kia vẫn rất ngứa đòn.
Nhưng Tư Đồ Chư Nhị không thích nhìn ông dùng quá nhiều bạo lực, đành phải kiềm chế.
Tư Đồ Chư Nhị thở dài.
Còn một lần nữa? Châu Hạo Nhân nếu dám manh động, không chỉ Hạc Cảnh Thần, chính bà cũng sẽ dùng cây chổi này đập anh ta như ruồi muỗi không thương tiếc.
Quay sang ngó Nguyệt Độc Thất còn vương vấn kích động.
Bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Con ổn chứ?”
Nguyệt Độc Thất mím môi, khẽ lắc đầu.
Không! Cô không ổn chút nào! Lực tay của Châu Hạo Nhân rất mạnh, cô khi đó vô cùng e sợ, sợ mình chỉ cần đẩy anh ta ra trễ một giây liền có biến.
Tư Đồ Chư Nhị nhíu mày, bà ra lệnh: “Người đâu? Chuẩn bị nước tắm cho Hạc thiếu phu nhân! Nước ấm!”
...
Hạc Cảnh Thần ngồi trên ghế sô pha thường dùng để tiếp khách trong văn phòng.
Một tay cầm tài liệu, ánh mắt chăm chú đọc văn bản quan trọng.
“Cộc..
cộc..” Hai tiếng gõ cửa vang lên bất chợt khiến hắn khẽ nhíu mày.
Đặt tệp giấy xuống, lạnh lùng, giọng hắn vang lên: “Vào đi!”
Hắn còn nghĩ là thư ký Diêu muốn báo cáo công việc.
Nhưng người bước vào bất ngờ lại là một phụ nữ trẻ tuổi.
Vị Yến môi son đỏ mọng, miệng cười rất tươi tắn.
Chị ta cẩn trọng không mặc quần áo phản cảm như Tống Y Du.
Mặc một chiếc áo sơ mi trắng kèm với váy bó công sở, bên ngoài khoác thêm lớp áo khoác dày, tông xuyệt tông với bộ váy thân dưới.
Thấy Vị Yến, Hạc Cảnh Thần đã có chút khó chịu, dự cảm không tốt, hắn trầm trầm: “Ồ, thư ký của Nghiêm tổng? Không biết có vấn đề gì mà thư ký của ngài Nghiêm một mình đến đây vậy?”
Lúc vào phòng, Vị Yến đã rất chi tiết, chị ta đóng cửa rất chặt như sợ bất cứ âm thanh nào sẽ lọt mất ra ngoài.
Vị Yến chưa dám ngồi, đối mặt với thế lực ngang tàng đầy sát khí của hắn, ý định tự túc của Vị Yến cũng bị nuốt ngược vào trong.
Chị ta nở một nụ cười thân thiện: “Không biết Hạc tổng có thời gian nghe tôi bàn bạc một chút?”
Hắn nhếch môi, nhướng mày: “Nếu là Nghiêm tổng muốn, cứ gọi ngài ấy đến trực tiếp nói chuyện với tôi.
Một thư ký nhỏ bé, không đủ năng lực.”
Còn không rõ điều gì nữa? Hạc Cảnh Thần đang đuổi khéo chị ta đi!
Vị Yến thoáng đứng hình, nhưng rất nhanh kế tiếp đã cười cười lấy lệ: “Không phải Nghiêm tổng muốn.
Là tôi một mình muốn đàm phán với ngài, Hạc tổng!”
“Vậy thì cô càng không có lý do ở lại.” Ánh mắt sắc bén và lời nói như dao gâm đâm thẳng vào tâm lý mong manh của Vị Yến.
Chị nọ lúng túng, “Khoan đã, Hạc tổng!” Nói xong, chị ta thả xuống trước mặt hắn một xấp tài liệu.
Hắn chỉ tuỳ tiện lướt qua tấm bìa xanh một giây rồi lại lạnh lùng lườm nguýt Vị Yến.
Chĩa tay về hướng tài liệu đó, Vị Yến cười cười đắc ý: “Thưa Hạc tổng, ở bên trong có thể là những tư liệu rất cần thiết cho ngài.
Hạc tổng anh minh ngời ngời, ngài chắc đã hiểu những gì tôi nói.”
Tất nhiên, Hạc Cảnh Thần hiểu rõ Vị Yến muốn làm gì.
Hắn cong môi, nở một nụ cười hờ hững khó đoán làm Vị Yến đối diện cũng phải rùng mình cảnh giác: “Thư ký Diêu, tiễn khách!”
Vị Yến trợn mắt với người đàn ông trước mặt.
Hắn căn bản không thèm quan tâm đến những lời chị ta nói.
Vừa sợ hãi thông tin ban nãy của mình đã bị thư ký riêng của Hạc Cảnh Thần nghe được.
Vừa lo lắng âm mưu này xem vậy mà quá thấp kém.
Thư ký Diêu nhanh nhẹn đẩy cửa bước vào, anh cúi đầu với Hạc Cảnh Thần, rồi liếc Vị Yến: “Mời cô, lối ra về ở hướng này!”
Chẳng biết là cố tình hay cố ý, điệu bộ của thư ký Diêu chỉ tay về phía cánh cửa như đá xéo Vị Yến.
Vị Yến vô cùng hậm hực, “Hạc tổng ngài nên xem xét lại đi.
Từ chối tôi, ngài sẽ hối hận đấy!”
Nhưng đến lúc này thì Hạc Cảnh Thần đã hoàn toàn bỏ lơ chị ta rồi.
“Từ nay về sau, chưa có sự cho phép của tôi, người không phận sự thì miễn lui vào công ty!”
“Rõ thưa Hạc tổng!”
Không ở lại lâu được vì thư ký Diêu liên tục nắm lấy bắp tay chị ta kéo đi.
Cánh cửa lại một lần nữa đóng kín.
Hạc Cảnh Thần cười nhạt.
Vị Yến có thể không biết, từ lúc chị ta bước vào vốn dĩ trên bàn đã có hai tách trà.
Một tách rót trước mặt hắn và tách còn lại là ở đối diện.
Hạc Cảnh Thần cầm tập tài liệu Vị Yến vừa đưa, nhưng hắn không xem mà giơ ra phía sau mình.
Một đôi bàn tay cứng cáp nhanh chóng cầm lấy.
Bóng người khá cao ráo, mặc một bộ vest lịch lãm không nhanh không chậm bước ra từ rèm cửa đỏ sau lưng.
Hạc Cảnh Thần nâng ly trà còn vương hơi nóng, nhâm nhi một chút, hình như khoé môi hắn đang nhếch nhẹ: “Nghiêm tổng thật lời quá.
Vô tình đến đàm phán công việc, lại tận mắt chứng kiến cảnh thư ký của mình lật lọng phản bội.
Chậc chậc, hình ảnh của anh thực quá giống với Châu Hạo Nhân năm đó!”
Nghiêm Lăng cầm xấp giấy có đầy đủ thông tin quan trọng, mật thiết của Nghiêm thị mà tay run run.
“Đúng là không phải dạng vừa.
Cảm ơn Hạc tổng hôm nay đã cho tôi được mở mang tầm mắt.”
Hạc Cảnh Thần đặt ly trà xuống bàn, vừa vươn tay muốn tiếp tục công việc thì đúng lúc chiếc điện thoại trong túi quần hắn cũng kêu lên một tiếng.
Hắn khựng giữa chừng, từ tốn lấy điện thoại xem sao.
Người gửi đến là một số lạ.
Nội dung tin nhắn là một bức hình của đôi nam nữ đang ôm nhau.
Hắn thở dài, nghĩ là tin rác nên muốn bấm báo cáo.
Lại cảm thấy có điều gì không đúng.
Hắn quay lại, phóng to bức hình hơn.
Người đàn ông đang chủ động ôm là Châu Hạo Nhân.
Còn người phụ nữ trong bức hình không ai khác có thể nhìn rất rõ là vợ của hắn, Nguyệt Độc Thất!
Hạc Cảnh Thần hơi chau mày, hắn tắt điện thoại.
Bất ngờ đứng dậy nhưng tốc độ rất bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Nghiêm Lăng khó hiểu nhìn hắn, “Hạc tổng, anh sao thế?”
Hạc Cảnh Thần cười thân thiện với Nghiêm Lăng, “Tôi vừa có chút việc.
Hợp đồng mới này hãy để mai bàn tiếp, dù sao tâm trạng Nghiêm tổng cũng đang không tốt.”
Phải nói Hạc Cảnh Thần quá dễ nhìn ra lòng người.
Nghiêm Lăng thật tâm cũng muốn quay về xử lí chuyện vừa rồi.
Anh vui vẻ đứng dậy, bắt tay vài cái với Hạc Cảnh Thần.
“Được, vậy tôi về trước.”
Hạc Cảnh Thần gật đầu.
Nghiêm Lăng vừa rời khỏi phòng, hắn cũng nhanh chóng thông báo với thư ký Diêu: “Hôm nay tôi về sớm.
Bảng báo cáo cậu cứ gửi qua hộp thư cho tôi.”
“Vâng, Hạc tổng!”
Không quan tâm đến những việc khác, hắn nhấc bước đi thẳng tới khu đỗ xe.
Thật ra tâm trạng hắn sau khi nhìn bức ảnh, không thể đoán được là vui hay buồn, giận hay không giận.
Trầm im như biển không sóng.
Nhưng với người thường nhìn vào, chỉ sợ tất cả đều là một phút bình yên trước bão tố...