Dư Miên bất ngờ trước câu nói của Nguyệt Độc Thất.
Vì quá vui mừng sau khi tìm được con gái, bà đúng là đã quên béng mất chuyện con mình năm đó đã sống sót ra sao.
Đối với người cưu mang con gái bà, Dư Miên cũng một mực tỏ thái độ quan tâm: “Thật vậy sao? Cô gái tên Nguyệt Ly Ảnh đó đã nuôi con lớn lên?”
Nguyệt Độc Thất gật đầu.
Phải công nhận mặc dù không tiếp tục được vô số người hầu, kẻ hạ chăm sóc, nhưng chỉ với đôi bàn tay bình thường của Nguyệt Ly Ảnh và cuộc sống giản dị nhất của hai cô cháu, Nguyệt Độc Thất lớn lên xinh đẹp rất nhiều.
Dư Miên gật gù, “Được, mẹ sẽ cho người giúp con liên lạc với cô ấy.”
Mừng rỡ trước hồi đáp của Dư Miên, gương mặt đang hơi xụ xị của cô sáng rực.
“Mẹ, con cảm ơn người!”
Cũng chẳng lâu sau đó thì cả bàn thức ăn ban nãy Dư Miên và Tư Đồ Chư Nhị gọi đã lên món.
Lúc đặt thực đơn quá hăng say chăm sóc Tiểu Độc Thất, lại không ngờ đến thức ăn có thể nhiều như vậy.
Ba người cùng nhau ngồi ăn, nói chuyện rất vui vẻ.
Xong xuôi còn ý ham chơi, thế là ba mẹ con dắt tay nhau đi mua sắm tại trung tâm thương mại gần đấy.
Hai phu nhân lớn tuổi mua đồ dư niềm sung sức, Nguyệt Độc Thất từ chối mua đồ cho chính mình vì mua nhiều, sau khi sinh xong mặc đầm bầu cũng sẽ rộng thùng thình, rất phí phạm.
Thành ra bọn họ đi khắp khu mua sắm để sắm trước đồ cho bé con trong bụng cô.
Vì Nguyệt Độc Thất mang thai song sinh, số lượng đồ nhiều hơn gấp đôi bình thường.
Cuối cùng ba người chỉ xách một nửa, còn lại phải gọi người đến đeo hộ.
Rất lâu rồi mới có cảm giác tự do, thư giãn, tâm tình của Nguyệt Độc Thất tốt lên đáng kể.
Cứ ngỡ là mua đồ xong sẽ về nhà luôn, nào ngờ đi được thêm vài cửa hàng nữa bất chợt gặp người quen!
“A, Hạc lão phu nhân, Nặc lão phu nhân và còn cả..
Hạc thiếu phu nhân nữa?” Giọng nói xuất phát từ đằng trước khiến ba người phụ nữ đang xem sơ qua hàng hoá đồng lúc ngước mắt nhìn.
Người đứng trước mặt là người đàn ông cao lớn, gương mặt luôn có nụ cười nhoẻn lên trông lúc nào cũng thân thiện.
Dư Miên nhướng mày: “Châu Hạo Nhân? Cậu làm gì ở đây?”
Châu Hạo Nhân từ từ bước tới, cúi đầu chào hai người lớn, song nhìn cô rất thiện cảm.
Cậu ta còn lịch thiệp đưa tay ra, bắt lấy chiếc túi đồ nhỏ Nguyệt Độc Thất đang cầm trên tay.
“Để anh cầm giúp em.”
Xưng hô của cô và cậu ta từ khi nào trở nên thân thiết như vậy? Nguyệt Độc Thất hơi cau mày, “Không cần đâu, tôi tự cầm được.” Nhưng ngay sau đó bàn tay vừa giơ lên định giật lại của Nguyệt Độc Thất đã bị Châu Hạo Nhân kìm xuống.
“Phụ nữ mang thai, ít mang vật nặng lại!”
Nguyệt Độc Thất lúng túng gãi đầu.
Trong khi Tư Đồ Chư Nhị đứng bên cạnh nãy giờ đã rất ngứa mắt.
Năm đó Châu Hạo Nhân cũng theo đuổi Nặc Tiểu Ưu, bà tất nhiên sao có thể ủng hộ tình địch của con trai?!
“Ôi trời nhìn mặt thằng bé đáo để chưa kìa.
Làm sao bằng con trai ta?!” Tư Đồ Chư Nhị liếc mắt đi nơi khác, miệng thì thầm không để ai nghe thấy.
Châu Hạo Nhân vẫn cứ rất nhiệt tình: “Ba vị còn muốn đi đâu không ạ? Để cháu đi cùng, xách giúp.
Cháu thanh niên trai tráng không lo nặng.”
Dư Miên hơi quan ngại vì thái độ của Tư Đồ Chư Nhị đã nóng từ nãy đến giờ rồi, “Cậu không có việc bận cần làm à? Với cả sao đột nhiên cậu cũng ở trung tâm thương mại thế?”
Châu Hạo Nhân cười cười: “Cháu cũng đang đi dạo quanh đây, trùng hợp gặp mọi người, chắc hẳn là duyên rồi, ha ha!”
Nguyệt Độc Thất không có ý muốn nhờ vả ai, bà Chư Nhị thì ngứa mắt nên kéo tay cô và Dư Miên đi thẳng về phía trước.
Nhưng cứ như đĩa bám dính, ba người họ đi đến đâu Châu Hạo Nhân đều rất chịu khó đi theo cùng.
Quá bất lực trước Châu Hạo Nhân, Chư Nhị đành để cậu ta tình nguyện hành xác.
Cũng chẳng rõ hôm nay là ngày gì, đã kéo một Châu Hạo Nhân nhiệt huyết đến thì thôi.
Đi thêm được nửa tiếng chợt bốn người tiếp tục bắt gặp vị khách không mời mà tới!
Từ đằng xa xa, Tống Y Du ăn mặc rất kênh kiệu, hai cánh tay xách toàn độ đạc lỉnh kỉnh.
Bụng của Tống Y Du cũng to ra hơn như Nguyệt Độc Thất, nên không còn chiếc đầm bó eo nào vừa người nữa.
Chịu khó mặc đầm bầu như người thường, Tống Y Du vẫn rất bạo khi cắt xén vải ngắn qua đầu gối.
Không ra thể thống gì.
Chạm mặt với địch, Nguyệt Độc Thất ban đầu vờ như không thấy, trực tiếp đi thẳng, lướt ngang qua.
Chỉ là con người Tống Y Du cứ thích nhây lầy, đứng hẳn giữa đường chặn bọn cô đi tiếp.
Dư Miên nhíu mày khó chịu: “Ồ, ai thế này? Lâu ngày quá nên cô càng lúc càng nặng bệnh đấy!” Dư Miên vốn rất ghét bỏ người phụ nữ giả danh Nặc Tiểu Ưu, làm sao nhìn cô ta mà thở cho đều?
Tống Y Du đột nhiên che miệng cười khanh khách, nhìn xuống cái bụng đang nhô to của Nguyệt Độc Thất, còn xoa xoa vuốt vuốt bụng mình.
“Bệnh mà có thể sinh con cho Cảnh Thần, đều là phúc lợi của tôi!”
Nguyệt Độc Thất nghe thấy câu nói kia của ả.
Có hơi khựng lại.
Cô nhếch mép: “Tôi không ngăn cô sinh đứa bé đó, cô sinh thì cứ việc sinh cho đàng hoàng, tích đức cho con cô.
Còn đứa bé đó là con của ai, Hạc Cảnh Thần anh ấy vốn không để tâm rồi.”
Tống Y Du hơi sôi máu, mỗi lần gặp lại Nguyệt Độc Thất, y như thể tâm tình cô đã tu luyện vững hơn một bậc.
Chưa dừng lại ở đấy cô ta chợt lớn giọng, ra vẻ than thở: “Thôi được rồi.
Dẫu gì con của Hạc tổng giám đốc Hạc thị cũng do tôi mang nặng đẻ đau.
Đến lúc sinh ra, phiền cô chịu cực một chút, anh ấy phải dành thời gian chăm con tôi, có quan tâm hay không vài tháng sau là biết rõ!”
Vốn dĩ ngay từ đầu ba mẹ con đi mua sắm rất yên bình nhưng cho đến lúc này khi Tống Y Du nói to, tức khắc gây được sự chú ý cho những người dân xung quanh.
Nhất là khi tin tức ngoại tình bịa đặt kia của Hạc Cảnh Thần và cô ta đang rất thu hút dư luận, người ta liếc sơ qua liền có thể nhận biết ả là ai.
“Kìa kìa! Người đó không phải là Tống Y Du chứ?!”
“Đúng rồi! Là người quan hệ với tổng giám đốc Hạc thị đó!”
“Có biến rồi! Mau lại xem!!”
Nguyệt Độc Thất liếc qua đám người bu tới đông như kiến.
Tống Y Du mặt dày như tường thành, vì chút âm mưu muốn hại gia đình cô mà không ngại cho mọi người biết dung nhan thật của mình, khoe tình ái cho cả cộng đồng xem bây giờ còn rất hí hửng.
Tư Đồ Chư Nhị bực mình: “Này cô gái! Cô ăn nói cẩn thận vào, tội của cô chúng tôi còn chưa kể ra toà.
Cô không biết mình đang đứng giữa bờ vực gì đâu.”
Tuy vậy, Tống Y Du mặc đời, kênh kiệu, một chút kinh sợ cũng không biểu lộ ra ngoài.
Ả ta chầm chậm tiến gần tới chỗ Nguyệt Độc Thất.
Nguyệt Độc Thất có phần cẩn trọng, tay che bụng hơi lùi về sau.
Tống Y Du nhìn ra hướng sau lưng của cô, ả nhếch môi tự cao, nói khẽ: “Con cô, không được phép sống!”
Nói đứt câu ả bỗng nhiên dùng lực tóm lấy hai bả vai Nguyệt Độc Thất.
Cô bất ngờ kháng cự, hai người dằn xé nhau, Nguyệt Độc Thất nhận ra cô ta chỉ đang cố đẩy lùi mình lại.
Nhíu mắt nhìn, hoá ra sau lưng cô là một chiếc cầu thang cuốn đang hoạt động!
Cầu thang rất cao và dài, bắt đầu hoảng loạn, Nguyệt Độc Thất quay sang trừng mắt với ả: “Dừng lại, Tống Y Du! Cô không lường được hậu quả mình phải chịu đâu!”
Quá kích, ả vẫn ra sức đẩy cô dịch lùi thêm chút.
Dư Miên, Chư Nhị hay Châu Hạo Nhân đều kinh sợ ồ ạt chạy tới giữ người phụ nữ điên loạn kia.
Mặc dù bị ba người kéo rất mạnh, Tống Y Du nhất quyết đẩy cô cho bằng được.
Ả dùng chút sức lực cuối cùng thúc mạnh người Nguyệt Độc Thất với hy vọng cô sẽ rơi xuống chiếc cầu thang theo mong muốn của ả.
Nguyệt Độc Thất loạng choạng, cô níu áo Tống Y Du, thế là hai người cùng nhau chúi người ra sau.
Châu Hạo Nhân lật đật hãi hùng chạy nhanh tóm lấy Nguyệt Độc Thất.
Cô quay một vòng nhưng đầu lại không kịp dừng, đập mạnh vào thành cầu thang bằng sắt trước bao con mắt mở tròn của những người chứng kiến.
Máu từ từ tứa ra từ vết nứt nhỏ trên trán.
Dư Miên và Tư Đồ Chư Nhị bị cảnh tượng dọa cho kinh sợ.
Hai bà nhào tới ôm chầm lấy Nguyệt Độc Thất.
“Con gái! Chết rồi, mau gọi người tới đây!” Hai người đồng thanh la lên.
Nguyệt Độc Thất cảm giác thần hồn và cảnh sắc trước mặt chao đảo loạn xạ.
Bằng chút ý thức cuối cùng, cô đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Tống Y Du.
Xui thay lại nhìn thấy cảnh cô ta không giữ kịp thành cầu, trực tiếp lăn người lao thẳng xuống cầu thang.
Hai mắt cô mở to hoảng hốt, giật lấy gấu áo Châu Hạo Nhân, giọng hét khản đặc: “Tống Y Du! Cứu cô ấy! Mau lên!”
Châu Hạo Nhân bất ngờ, cậu luống cuống chạy theo Tống Y Du nhưng tốc độ rớt của cô ta như tên lửa.
Không đỡ được, Tống Y Du đã nhào ra thềm đất.
Ngay giây kế tiếp, một màu nước đỏ chảy chậm từ thân dưới của Tống Y Du phát tiết khắp nền đất lạnh lẽo.
Giống như bản năng và tấm lòng của một người mẹ.
Mặc dù bản thân cũng đang ở trạng thái cần cấp cứu nhưng Nguyệt Độc Thất vẫn quyết ra sức gọi lệnh Châu Hạo Nhân.
“Đưa Tống Y Du vào bệnh viện đi! Con của cô ấy..” Nửa câu sau trước mắt cô đã bị một màn đen bao phủ.
Trước khi xỉu hẳn, cô có thể nghe ra có người kêu réo: “Cấp cứu! Hình như cô ấy sinh non rồi!”.