Tống Y Du không biết từ đâu đùng đùng xuất hiện làm Nguyệt Độc Thất bị dọa cho phát giật mình.
Dư Miên mặt mày đã tối sầm lại, bà nhìn Tống Y Du đang ngồi bệch dưới nền nhà, ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn khác xa với lúc bà nhìn Nguyệt Độc Thất: “Ai là mẹ cô?”
Tống Y Du trong thâm tâm vốn không coi trọng Dư Miên.
Lấy lòng Dư Miên cũng chỉ là một trong những kế hoạch nhỏ để cô ta bình yên sống lại Nặc gia.
Ả sợ xanh mặt, nhào tới nắm lấy đôi bàn tay của Dư Miên đang đặt trên tay Nguyệt Độc Thất: “Mẹ! Người không thể ruồng bỏ con như vậy!”
Nguyệt Độc Thất cau mày, rốt cuộc tình hình này là gì? Tống Y Du từ khi nào lại đến bệnh viện chứ? Chuyện giữa cô và cô ta vẫn còn chưa xong đâu.
“Chát!”
Một bạt tai vừa giáng xuống đôi má trắng nõn của Tống Y Du.
Dưới sự ngỡ ngàng của Nguyệt Độc Thất và sự lạnh lùng mà Dư Miên dành cho ả, ả ngã sóng soài xuống đất.
Chắc kiếp này Tống Y Du phải có liên kết mãnh liệt với đất mẹ lắm mới năm lần bảy lượt tiếp xúc với nền đất thế kia.
Nguyệt Độc Thất mém thì quên luôn cả chuyện cô ta và Nặc Vân Quang sai người bứt chết mình trong nhà kho.
Hôm nay lại tự mình tìm tới, có vẻ rất lo lắng rằng một ngày Dư Miên sẽ hoàn toàn quan tâm đến Nguyệt Độc Thất.
Đến lúc đấy Tống Y Du chỉ biết cạp đất mà ăn.
Dư Miên ngay từ đầu rất ghét bỏ kẻ giả danh con gái bà để làm chuyện vô liêm sĩ, giết hại người khác.
Huống hồ Tống Y Du lần này mặt dày như vậy.
Bà là lần đầu xuống thẳng tay.
“Cô còn biết vác mặt tới đây?” Âm giọng của bà Dư Miên trở nên lạnh ngắt.
Tống Y Du nhìn Dư Miên đầy vẻ hoảng sợ lại nhìn sang Nguyệt Độc Thất bằng ánh mắt căm giận.
Nguyệt Độc Thất nhìn ả vô cảm.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình, cuối cùng quyết định bước xuống giường đến gần chỗ Tống Y Du.
Ngồi xuống trước mặt cô ta, cô nhướng mày: “Tôi tưởng giết người không được xong cô phải trốn tránh đi rồi chứ?”
Có thể ở một phương diện nào đó ả sẽ không sợ hãi trước Nguyệt Độc Thất.
Nhưng ả cũng cần phải nghĩ được rằng, Hạc Cảnh Thần sẽ tìm tới ả để tính sổ bất cứ lúc nào hắn muốn.
Tống Y Du nghiến răng nhìn cô: “Đồ lòng dạ rắn độc! Đến mẹ tôi bây giờ cô cũng cướp được!”
Nguyệt Độc Thất hơi ngạc nhiên trước câu nói này của Tống Y Du.
Dù sao trong phòng chỉ có ba người, cô ta diễn mấy kiểu này làm cái quái gì vậy?
Cô nhếch môi, cười nhạt nhoà: “Rắn độc cũng được.
Nhưng là do cô xui! Tôi chẳng làm gì cả.” Bĩu môi, đảo mắt lên trời rồi lại nhìn xuống Tống Y Du, hắng giọng: “Còn cô nữa.
Đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua chuyện cô muốn kêu người ép đánh mẹ con tôi!”
Tống Y Du có tính kế giết người diệt khẩu xong mà còn không nhớ ra được.
Ả sững sờ, mãi đến khi Nguyệt Độc Thất đã đứng thẳng lên nhìn ả dưới sàn, Tống Y Du còn chưa kịp hoàn hồn.
“Chơi đùa vậy là đủ rồi, Tống Y Du!” Dư Miên lên tiếng, từng lời nói bà oang oang giữa căn phòng: “Rời khỏi cái danh xưng của con tôi đi.
Nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Tống Y Du như bị tạt một gáo nước nóng vào mặt.
Trong lòng thì điên tức nhưng ngoài mặt thì giả vờ sợ hãi, khóc thét: “Không! Mẹ! Mẹ phải tin con chứ! Con thật sự là con gái của mẹ mà!” Cô ta quấn lấy chân của Dư Miên, liên tục kêu gào.
Dư Miên chán ghét đá chân ra, bỏ sang chỗ khác đứng.
Thôi không xong rồi! Nếu Dư Miên thật sự nhận Nguyệt Độc Thất là Nặc Tiểu Ưu thì cô ta chẳng còn gì nữa.
Có khi còn bị liệt thêm tội lừa gạt Nặc Vân Quang.
Ông già đó ngày thường yêu thương cô như vậy vì thật sự nghĩ cô ta là Nặc Tiểu Ưu! Nguyệt Độc Thất mọi khi đã có cả dàn người đứng bên cạnh, nếu thêm cả Dư Miên chẳng khác nào là để cả Dư gia đứng vào phe cô.
Dư Miên là người phụ nữ độc lập.
Bà ấy không sống trên tiền bạc của Nặc gia dù sẽ được quyền sử dụng chúng.
Tính tới thời điểm này Dư Miên chính là người thừa kế toàn bộ tài sản của Dư gia.
Cũng tương đương với việc nếu tin Nguyệt Độc Thất là con gái, thì sẽ hệt với việc bà trao cả quyền lực ấy cho cô.
Tống Y Du không sợ mới lạ.
Ngày thường đắc tội với Nguyệt Độc Thất nhiều như vậy, chỉ là cô chưa có thời gian đáp trả mối thù này.
Nguyệt Độc Thất để ý bụng của Tống Y Du đã rất to rồi.
Cô ta còn có sức diễn thì cô ta xem con mình giống như bạn diễn luôn chắc?
Cô thở dài, “Mời cô về nhà nghỉ ngơi giúp.” Không phải quan tâm đến cô ta, mà là quan tâm đến đứa bé trong chiếc bụng đó sẽ chịu không nổi.
Tống Y Du điên loạn, nỗi hận Nguyệt Độc Thất cứ như lớn dần.
Ả đứng phắt dậy, chạy tột qua phía cô, nắm lấy chiếc áo bệnh nhân của Nguyệt Độc Thất có ý muốn xô cô.
Nguyệt Độc Thất nhíu mày, cô hét: “Tống Y Du, cô muốn làm gì?!”
Dư Miên cũng hoảng loạn không kém.
Bà chạy đến can ngăn cơn hoá thú của Tống Y Du.
Giờ phút này cứ thấy ai đụng đến Nguyệt Độc Thất thì bà đều phát sợ đi.
“Con rắn độc! Chính cô, chính cô đã cướp hết mọi thứ từ tôi!” Bị Dư Miên đẩy sang một bên, Tống Y Du chỉ có thể chỉ chỉ vào mặt Nguyệt Độc Thất mà la mà hét.
Nguyệt Độc Thất trầm lặng nhìn Tống Y Du, chỉnh sửa lại áo một chút.
“Tống Y Du cô đừng quên mình cũng đang mang thai đấy! Tôi ngay từ đầu cũng chẳng cướp bóc gì của cô cả! Ngậm cái nết đó lại rồi về đi!”
Tống Y Du ngay từ đầu đã chẳng quan tâm đến đứa trẻ trong bụng mình rồi.
Cô ta mặc kệ cứ muốn nhảy bổ vào đánh Nguyệt Độc Thất.
Dư Miên tuổi đã lớn, bà cứ giữ Tống Y Du thế này thì có mà chết.
Bà la lớn: “Người đâu, mau cản kẻ này lại!”
Dư Miên cứ la đến vài lúc sau liền có mấy cô y tá hốt hoảng chạy vào.
Y tá trong bệnh viện sớm đã quen mặt Nguyệt Độc Thất, còn biết luôn cả vấn đề khiến cô ở đây.
Thấy có người muốn tấn công bệnh nhân của mình lập tức cật lực níu kéo Tống Y Du.
“Có cái chuyện gì mà ồn ào như vậy?!” Mãi một lúc sau khi chuyện đã đủ náo khắp cả khu tầng đó của bệnh viện.
Một giọng nói mới vang lên.
Đúng là nơi nào có Tống Y Du nơi đó sẽ có Nặc Vân Quang.
Nghĩ ả ta là con gái mình nên ả đi đâu ông ta cũng đi theo cho được.
Lần này đến bệnh viện kiếm phu nhân và con gái lại vô tình bắt gặp hỗn chiến này.
Nguyệt Độc Thất từ lúc thấy Nặc Vân Quang thì đã tối sầm mặt.
Hôm nay thật kì lạ, mấy kẻ muốn giết con cô đồng loạt xuất hiện thế kìa!
Còn lạ thêm rằng đi kèm Nặc Vân Quang còn có Châu Hạo Nhân nữa.
Anh ta hôm trước bảo có việc đến bệnh viện, cũng không nghĩ là ở lâu đến mức đó.
Chắc là vì lại bắt gặp Nặc Vân Quang nên mới cùng đến đây.
Nặc Vân Quang vốn đúng là đi tìm con gái và Dư Miên lại gặp Nguyệt Độc Thất.
Ông ta ban đầu có nghe tin cô đã sống sau sự kiện bắt cóc đến nhà kho.
Cho đến khi ông ta nhìn thấy cái bụng vẫn còn to tròn của cô thì mới chực người ra.
Thấy ông ta là toàn bộ sự tức giận bị nén xuống của cô trào lên, cười khẩy: “Ồ, Nặc tổng! Ông làm sao vậy? Nhìn thấy con tôi vẫn còn đó nên bất ngờ hả?”
Nặc Vân Quang như bị nói trúng tim đen, ông ta chậc miệng, chảy mồ hôi nhìn gương mặt lạnh tanh của cô.
Một mình Tống Y Du không đủ sức thuê cả một lực lượng để hại Nguyệt Độc Thất hay ngăn Hạc Cảnh Thần đi tìm cô.
Còn không phải toàn bộ là do ông ta bày ra hay sao?
“Hạc..
Hạc thiếu phu nhân nói gì vậy?” Lau lau mồ hôi trên trán, ông ta giả vờ giả vịt.
Riêng Châu Hạo Nhân chẳng biết gì cả.
Nhìn cuộc nội chiếc này khiến đầu anh ta mọc cả đống dấu chấm hỏi: “Mọi người dừng lại đi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Tống Y Du cuối cùng cũng đuối sức, cộng thêm có Nặc Vân Quang đến khiến cô ta ngưng hẳn bạo lực.
Dư Miên với thái độ chán ghét, bà đỡ Nguyệt Độc Thất ngồi xuống giường, ánh mắt hờ hững nói với Nặc Vân Quang: “Ôi chào ông Nặc! Ông đến rồi thì mang con gái ông đi đi, đừng để đứa con hoang đó của ông làm phiền con tôi!”
Nội dung câu nói của Dư Miên khiến cả không gian trầm lặng hẳn.
Nguyệt Độc Thất quay mặt nhìn bà, cô còn chưa nhận bà là mẹ mà?
“Dư Miên bà lại phát điên rồi đấy hả?!” Nặc Vân Quang hét lên.
Châu Hạo Nhân mới đỡ Tống Y Du đứng dậy.
Ngày xưa Châu Hạo Nhân từng theo đuổi Nặc Tiểu Ưu, bây giờ bảo Tống Y Du là Nặc Tiểu Ưu, sau cả chục năm thất lạc anh ta cũng chẳng lấy đâu ra can đảm theo đuổi lại.
Dư Miên nhìn Nặc Vân Quang ghét bỏ: “Nếu ông cứ muốn nhận người phụ nữ đó làm con thì nhận đi.
Tôi sẽ nhận đứa trẻ này làm con! Ông kiên quyết thì tôi cũng kiên quyết.”
Nguyệt Độc Thất hơi hoảng loạn, chưa gì mà đã được Dư Miên nhận làm con gái, cô biết nói lại thế nào?
Với tay lấy chiếc điện thoại nằm trên bàn, cô cắn môi nhắn một đoạn tin nhắn cho Hạc Cảnh Thần: “Dư Miên muốn nhận em là con gái rồi.
Hơn nữa, Nặc Vân Quang lẫn Tống Y Du đều đang ở đây.
Em nên làm sao?”
Sau khi tin nhắn cô được gửi đi.
Vài ba giây kế đó đã có một dòng hội thoại truyền lại: “Đợi anh họp xong.
Đừng nghe theo ai cả.”.