Nguyệt Độc Thất cảm thấy ở bệnh viện mãi thật sự rất chán nản.
Cô lúc ở nhà đã là kẻ nhàn rỗi ăn không ngồi rồi, vậy mà còn vác thân đến bệnh viện hành động y hệt, chỉ khác mỗi lâu lâu sẽ có bác sĩ hoặc y tá đến kiểm tra cô một chút.
Hạc Cảnh Thần từ lúc đến bệnh viện vẫn luôn ngồi đó, ngồi ngay bên cạnh cô.
Một tay hắn đọc tài liệu quan trọng, tay còn lại chống cằm.
Mọi ngũ quan tuyệt hảo của hắn bắt đầu thu hút cô như mọi khi rỗi nghề.
Nguyệt Độc Thất vẫn đang buồn chán, cô với tay định chạm lấy hắn như thể chạm vào một pho tượng thì đột ngột bị hắn nắm lấy.
Cô hoảng hồn, “Em mà? Đâu phải người ngoài?”
Hạc Cảnh Thần nhìn cô, môi hắn khẽ hé: “Không phải! Em tính động đậy gì? Em vẫn còn đang yếu.”
Hắn lo cho cô thì thôi coi như còn chấp nhận được.
Cô với tới dài hơn chạm vào khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia của hắn.
Nhõng nhẽo: “Em muốn về nhà! Em khỏe rồi!”
Hắn lập tức hơi chau mày, “Em chỉ mới ở đây một buổi chiều.”
Nguyệt Độc Thất lại lập tức lắc đầu phản kháng: “Em muốn về! Nếu ở nhà và bệnh viện đều rảnh như vậy, há phải nên ở nhà hơn sao?”
Cô nói một câu, hắn đáp lại một câu: “Vậy còn sức khỏe của con thì sao? Em hành mình cũng muốn hành luôn con của chúng ta?”
Cô phồng má, có chút bực bội rồi đây, “Đã bảo không sao! Lẽ nào dựa vào thế lực của anh cũng không đủ để mời một bác sĩ nào khác đến tận nhà?”
Hạc Cảnh Thần lần này không trả lời, hắn chăm chăm suy nghĩ một chút rồi đột nhiên thở ra một hơi, “Đành tuỳ em vậy! Ngồi yên đó, tôi đi làm giấy xuất viện!”
Ôi trời cứ như có một thứ phép màu cứu rỗi cô khỏi nơi tràn ngập không khí ngột ngạt này vậy.
Cô vui quá mém nhảy cẫng lên thì thấy hắn nhướng mày nên thôi.
“Anh mau đi đi, chồng!”
Bảo Nguyệt Độc Thất mồm miệng cấm có sai!
...
Hạc Cảnh Thần đi làm thủ tục xuất viện một chút thì quay lại.
Lúc trở về phòng đã thấy Nguyệt Độc Thất sửa soạn đàng hoàng, dây nhợ dùng để truyền nước cho cô cũng đã được y tá tháo ra từ lúc nào không hay.
Thấy hắn cô còn quay sang cười tươi một cái.
“Em sẵn sàng rồi!”
“Ha!” Hạc Cảnh Thần nhếch môi cười rất kì lạ như thể đang chế giễu cô.
Không lâu sau thì hắn và cô đã yên vị trên chiếc xe hơi to lớn sẵn sàng khởi động.
Đi được nửa đường thì có người gọi đến cho hắn, đúng lúc điện thoại đang kết nối với chiếc màn hình nhỏ trên xe.
Hắn lấy tay ấn một nút nghe máy.
Từ đầu dây bên kia truyền lại giọng của một người đàn ông: “Thưa Hạc tổng, chuyện của Lâm giúp việc chúng tôi đã tra hỏi xong, bà ấy đã thừa nhận âm mưu bỏ thuốc độc vào ly của Hạc phu nhân để phá cái thai vẫn còn yếu của cô chủ.”
Vì hắn kết nối điện thoại với màn hình xe nên chắc chắn là cô có thể nghe được rồi, một chữ cũng không bỏ xót là đằng khác!
Cô dường như bị sốc! Cắn nhẹ môi, cô đặt tay mình lên bụng, rất sợ hãi, sợ rằng chỉ trễ một chút thì niềm vui mới chớm nở này của cô và hắn sẽ bị dập tắt.
Nguyệt Độc Thất quay sang nhìn hắn, đúng lúc hắn đang nhíu mày rất sâu.
Cô biết hắn đang cực kì giận dữ nhưng để bảo đảm an toàn cho người trên xe mà phải nhịn cơn thịnh nộ này lại.
Cô vươn tay chạm nhẹ vào đôi mày nghiêm nghị của hắn, hắn hơi giật mình quay sang cô.
Nguyệt Độc Thất lại mỉm cười, “Bình tĩnh một chút.” Vừa nói tay cô vừa xoa xoa hàng lông mày của hắn.
Hạc Cảnh Thần nghe thế mới từ từ thả lỏng tâm trạng hơn.
Hắn cất giọng: “Tôi đang trên đường về.
Không được để bà ta chạy đi đâu, cũng đừng để mẹ tôi xử lí trước.
Gây thù với tôi thì để tôi giải quyết trước!”
Người bên kia đồng ý một tiếng rồi cúp máy: “Vâng, thưa Hạc tổng!”
Nguyệt Độc Thất bỏ tay xuống, lúc này mới lên tiếng trở lại: “Anh.
Anh sẽ không để dì Lâm vào tù chứ? Dẫu sao dì ấy cũng đã chăm sóc cho em và làm việc cho Hạc gia rất lâu.
Em biết cả anh và em giờ đều tức giận nhưng con ta không sao rồi!”
Hạc Cảnh Thần phải im lặng vài giây mới trả lời: “Tuỳ em.
Nhưng hình phạt dành cho người muốn lấy mạng của người họ Hạc, không còn đơn thuần là đuổi việc nữa.”
Nguyệt Độc Thất cắn răng, xiết chặt gấu váy của mình.
Đúng là thế sự không lường trước được.
Người mà cô rất quý trọng trong nhà cuối cùng lại đối xử với cô như vậy.
Hai năm qua, cô sớm đã xem dì Lâm như một thành viên trong gia đình rồi kia mà? Sao cứ nhất thiết phải đẩy cô vào tình huống như vậy chứ?
Chỉ nửa tiếng sau cô và hắn đã về tới nhà.
Hắn từ từ đậu xe vào vườn, mở cửa đỡ cô xuống rồi cùng nhau tiến vào trong.
Lúc vào đập vào mắt cô là cảnh tượng thật sự ồn ào, khó chịu.
Cả đám người mặc đồ đen, thân hình cao lớn vạm vỡ đứng xung quanh phòng khách.
Tất cả người giúp việc cùng lúc ấy đều tập trung hết tại đây, bọn họ ai nấy đều sầm mặt.
Nhưng người mà cô để ý nhất vẫn là người phụ nữ đã có tuổi đang quỳ dưới đất rất thảm thương kia.
Ngồi trên ghế sô pha lại là Hạc lão phu nhân đang thản nhiên uống trà, ắt có lẽ đang đợi cho hắn và cô về.
Thấy cô và hắn bước vào thì mọi sự chú ý bắt đầu quy tụ về một chỗ.
Hắn với gương mặt lạnh lùng, sắc bén nhìn dì Lâm khiến bà ấy tay chân bủn rủn.
Nguyệt Độc Thất nhìn thấy cũng chạnh lòng, đây là người đã chăm sóc cho cô hai năm ở Hạc gia ư? Đây là người đã hại cho cô và đứa trẻ vô tội trong bụng cô suýt chết ư? Cả hai hình tượng này là cùng một người thật sao?!
Dì Lâm nhìn vẻ mặt của cô, thoáng qua rất áy náy.
Đột nhiên bà ấy cúi cụp đầu, nói toang lên: “Hạc thiếu phu nhân, thành thật xin lỗi cô! Tôi biết là tôi đã phản bội cô, phản bội lòng tin của cô chủ dành cho tôi!”
Nguyệt Độc Thất không nói năn gì, chằm chằm vào người đàn bà trước mặt.
Mọi người cũng không ai ú ớ nửa lời, cứ như đang đợi cô đáp lại vậy.
Cô thở dài, “Vâng.
Dì đã phản bội con mất rồi, phản bội niềm tin của con dành cho dì, phản bội tình thương của con dành cho dì.” Nói đến đây liền cảm thấy như có cả một tấn đá đè nặng trong cổ họng cô, đau đớn và nghẹn ngào: “Dì Lâm à! Dì có nghĩ rằng lúc dì đưa con ly thuốc có độc ấy, con đã uống nó không lo toang và suýt chút nữa đã không bảo toàn mạng sống của đứa bé này không?!”
Nguyệt Độc Thất chầm chậm bước tới trước mặt dì Lâm, “Dì à! Dì cũng là một người mẹ mà? Lẽ nào dì lại không hiểu cảm giác bị mất con đau đớn ra sao ư?”
Dì Lâm nhìn Nguyệt Độc Thất mà nước mắt bà ấy rơi nặng trĩu trên đôi má đã có vài nếp nhăn.
Cô quỳ xuống, đưa tay lau đi giọt nước mắt ấy, “Con biết.
Chỉ với dì mà có thể có dũng khí để hại con là vô lý.
Nhưng con thật sự thất vọng.
Hôm nay với những yêu thương mà trước đây con dành cho dì, con chỉ làm nó lần cuối này thôi!”
Nói rồi cô đứng dậy, quay sang nhìn Hạc Cảnh Thần rồi lại nhìn Hạc lão phu nhân, “Giờ thì con không sao.
Liệu có thể nhẹ một chút với dì ấy không? Xem như là nhờ hai năm qua dì ấy thật sự đã chăm sóc con.”
Hạc lão phu nhân tất nhiên không thích tính cách lương thiện mọi hoàn cảnh này của Nguyệt Độc Thất.
Nhưng bà thương con dâu, đành mím môi đồng ý.
“Con cảm ơn mẹ!” Cô cười đáp lại bà ấy.
“Đuổi việc bà ta.
Đồng thời từ nay về sau không để bà Lâm có cơ hội làm việc ở bất cứ nơi nào nữa!” Hắn nói.
Nếu bảo đây là hình phạt nhân từ thì hoàn toàn sai nhưng ít là nương tay đối với người có ý định giết con của hắn.
Nguyệt Độc Thất nhìn hắn trìu mến, “Cảm ơn anh vì đã nghe em lần nữa.”
Thoáng chốc thì dì Lâm đã rời khỏi Hạc gia đã được hai tuần.
Trong hai tuần này Hạc lão phu nhân không phải hoàn toàn có mặt mỗi ngày vì bà bận nhưng bù lại Tiệp Như, bạn thân của cô cuối cùng đã được báo cho biết cô mang thai nên ngày nào cũng ghé qua thăm cô tận chiều tối.
Tiệp Như lúc được biết cô đã mang thai thật sự rất sốc.
Cô nàng khờ này cứ mua đủ thứ đồ ăn, từ trái cây đến sữa dành cho thai phụ chất đầy nhà cô.
Tiệp Như tuy chưa có con nhưng cũng biết ốm nghén khó chịu đến mức nào.
Đặc biệt rất hiểu tính cách Nguyệt Độc Thất đã không thích sẽ lười ăn nên ngày nào cũng vào bếp dặn dò bến trưởng làm thế này làm thế kia.
Tuy nhiên, kết quả cũng chỉ khá hơn lúc trước một chút không đáng kể vì tình trạng ốm nghén của Độc Thất ngày một rõ.
Tiệp Như ở bên cạnh mua vui cùng cô được hai tuần thì Nguyệt Độc Thất không cho phép ở nữa vì cô sợ sẽ phiền đến cô ấy.
Cũng may sao hôm đó Hạc lão phu nhân trở lại biệt thự nhà cô.
Nhưng lần này thì khác, đi bên cạnh bà còn có một cô gái nữa.
Bà Hạc cười rất tươi với Nguyệt Độc Thất, “Từ nay cô ấy sẽ thay dì Lâm chăm sóc con, con gái.
Cô gái này tên là Mạch Cẩm.”