Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

chương 36: đổi vai diễn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ phòng gym đi ra, Tiêu Ninh Dữ không chờ được vội gọi điện thoại cho Lục Thừa Phong, vừa kết nối được hai giây y mới nhớ ra, lúc này có lẽ Lục Thừa Phong vẫn đang bận, lại vội vàng cúp máy.

Câu chuyện của Tô Cách khiến đáy lòng Tiêu Ninh Dữ dậy sóng, khiến sương mù trước mắt y tản bớt đi, thấy rõ con đường mà Lục Thừa Phong từng nói với y.

Tiêu Ninh Dữ vừa cúp máy, nhưng Lục Thừa Phong đã gọi lại ngay. Tiêu Ninh Dữ nghe máy, hơi ngượng ngùng nói: “Không quấy rầy công việc của anh chứ?”

“Không đâu, tối nay đoàn phim ăn liên hoan, kết thúc công việc từ sớm rồi.” Tiếng cười trầm thấp của Lục Thừa Phong truyền đến.

“Tôi cũng vừa ra khỏi phòng gym.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Lục Thừa Phong cười nói: “Lại tập cùng người bạn mới quen à?”

“Ừa. Hôm nay cậu ấy nói với tôi ít câu, rất giống anh từng nói.” Tiêu Ninh Dữ nói.

“Lời gì?”

“Cậu ấy nói, giảm béo phải vì bản thân, không phải vì người khác, càng không phải vì người không thích mình, béo hay gầy là do mình quyết định.” Tiêu Ninh Dữ chọn lấy mấy câu Tô Cách để nói.

“Còn gì nữa không?” Lục Thừa Phong không ngờ Tô Cách sẽ nói như vậy, mà rõ ràng là Tiêu Ninh Dữ có nghe lọt. Xem ra để Tiêu Ninh Dữ qua lại với cậu ta cũng không tệ lắm.

Tiêu Ninh Dữ nghĩ đến mấy lời khác của Tô Cách, nín cười: “Cậu ấy còn nói, cậu ấy gầy xuống sẽ đẹp như tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, chả qua cậu ấy có thích hay không thôi.”

Lục Thừa Phong nhẹ giọng cười: “Này thì anh chưa có nói.”

Tiêu Ninh Dữ cũng cười, hai người lại hàn huyên chút chuyện vụn vặt. Lục Thừa Phong nói: “Huấn luyện viên nói rằng giảm cân giai đoạn một kết thúc, đã có sắp xếp mới. Thấy thế nào, thích ứng được chưa? Có thấy mệt hơn trước không?”

“Có hơi mệt, mỗi ngày ra khỏi phòng tập đều không muốn động đậy.” Tiêu Ninh Dữ vừa cười vừa nói.

Đầu dây bên kia Lục Thừa Phong sững sờ mấy giây, rất nhanh trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng khó hiểu. Lúc trước khi anh hỏi Tiêu Ninh Dữ đều trả lời là “vẫn ổn”, “không mệt”. Thế nhưng làm gì có chuyện không mệt chứ. Lúc đó, mỗi phút mỗi giây Khương Duật đều ám ảnh tâm trí Tiêu Ninh Dữ, nhắc nhở y, kích thích y, lúc khổ lúc mệt y sẽ nghĩ đến những lời đó để trụ vững.

Nhưng loại động lực này nói thẳng ra là sẽ khiến Tiêu Ninh Dữ chịu áp lực cực lớn, ngày nào y cũng không vui.

Bây giờ Tiêu Ninh Dữ chịu bày tỏ cảm nhận thật lòng, cho thấy suy nghĩ của y đã thay đổi, Lục Thừa Phong rất vui về điều đó.

“Đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân, thỉnh thoảng lười biếng cũng được.” Lục Thừa Phong động viên nói.

Tiêu Ninh Dữ phì cười ra tiếng: “Lục ảnh đế, huấn luyện viên biết sẽ khóc đấy.”

“Mấy ngày nữa anh sẽ đến thành phố R, xin hỏi, Tiêu tổng có thời gian rảnh để gặp anh không?” Lục Thừa Phong nói đùa.

Tiêu Ninh Dữ kinh ngạc vô cùng: “Không phải anh đang quay phim trong đoàn à? Sao anh lại rảnh rỗi để đến đây?”

Tiêu Ninh Dữ biết, Lục Thừa Phong sẽ không tuỳ tiện rời đoàn, quay phim hết sức chuyên tâm.

Lục Thừa Phong cười: “Anh đóng máy rồi, tranh thủ đến thăm em.”

“Đóng máy rồi? Anh vừa vào đoàn không lâu, đóng máy nhanh như vậy á?” Tiêu Ninh Dữ cảm thấy rất kì quái.

Lục Thừa Phong giải thích: “Anh không phải diễn viên chính, một vai phụ thôi, không nhiều đất diễn.”

Tiêu Ninh Dữ nghĩ, dạo này Lục Thừa Phong đóng phim toàn là nhận vai phụ, không hiểu. Theo địa vị hiện tại của Lục Thừa Phong, không thiếu vai nam chính đợi anh chọn. Việc đóng vai phụ, trong cái giới này, không nói địa vị như Lục Thừa Phong, chỉ cần hơi tiệm cận tuyến là đã “không phải vai chính không diễn”. Nhiều người cho rằng diễn vai phụ không xứng với địa vị cấp bậc của mình, làm phông bạt cho người ta rất mất giá.

Đương nhiên Lục Thừa Phong không phải dạng người này, có lẽ những vai phụ kia cực kì xuất sắc, hoặc khiến Lục Thừa Phong cảm thấy có tính khiêu chiến. Kịch bản mà đến được tay Lục Thừa Phong, sẽ không phải dạng kém cỏi.

Chỉ là nhân vật chính đặc sắc, nhân vật chính có tính khiêu chiến cũng không thiếu, đạo lý nào mà cứ liên tục nhận vai phụ?

Tiêu Ninh Dữ tò mò hỏi: “Hình như đã lâu không thấy anh nhận đóng vai chính, đều thấy chọn đóng vai phụ phải không?”

“Mấy nhân vật phụ đó khá hay ho, hơn nữa, đóng vai chính phải ở trong đoàn, phải để trống toàn bộ thời gian, không ham.” Vai phụ mà Lục Thừa Phong nhận đều là nhân vật thú vị, đương nhiên bên cạnh đó cũng có quan hệ tình cảm, ví như khi đạo diễn thân quen mời, nếu anh không có lịch trình quá căng, thì diễn một vai phụ hữu nghị cũng được.

“Rất mong chờ tác phẩm mới của anh. Khi nào phim chiếu tôi sẽ đi xem.” Tiêu Ninh Dữ nói.

Lục Thừa Phong cười: “Được, vậy anh sẽ giữ vé cho em.”

Tiêu Ninh Dữ vui vẻ đáp: “Không cần đâu, như vậy sao được coi là ủng hộ anh. Tôi sẽ bao cả rạp.”

Lục Thừa Phong trêu chọc: “Uầy, Tiêu tổng lắm tiền nhiều của ghê ha.”

Tiêu Ninh Dữ biết Lục Thừa Phong đang trêu mình, tự dưng thấy ngượng, nói: “Cũng đúng, với sức hút phòng vé của Lục ảnh đế, coi như bao cả rạp đi, đối với anh thì chỉ như muối bỏ bể, còn sợ Lục ảnh đế không để vào mắt…”

“Tự dưng em đánh giá cao anh như vậy, anh có hơi thụ sủng nhược kinh đó.” Lục Thừa Phong đáp.

() thụ sủng nhược kinh: được khen mà lo sợ.

“Đừng khiêm tốn như vậy. Lục ảnh đế được người ta khen nhiều, những lời khích lệ này chỉ e anh đã nghe đến mòn tai.”

Lục Thừa Phong càng nghe càng thấy sai sai, nghĩ, đây không phải là hình thức đối thoại khi hai người mới quen biết sao? Anh cười khẽ: “Dừng lại nào. Anh cảm thấy cuộc đối thoại này hơi khách sáo rồi.”

Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ: “Có hơi hơi.”

Hai bên đồng thời im lặng mấy giây, sau đó cười phá lên, như bị điểm trúng huyệt cười, vui vẻ cười cả buổi. Lúc đầu là cười cuộc đối thoại khách khí, về sau cũng không rõ là đang cười cái gì.

Hôm nay Tô Cách không đến phòng gym. Đây là lần đầu tiên Tiêu Ninh Dữ đi tập mà không gặp Tô Cách, lát sau y nhận được tin nhắn cậu ấy gửi tới, bảo là đoàn phim có việc bận, hôm nay không đến được.

Hai tiếng sau, Tô Cách lại xuất hiện ở phòng gym, nhưng không thấy tràn trề sức sống như bình thường, hình như có tâm sự, lông mày nhíu chặt. Khi chào hỏi Tiêu Ninh Dữ cũng lộ vẻ uể oải, mặt buồn rười rượi.

Tiêu Ninh Dữ quan tâm hỏi: “Sao thế? Nhìn cậu không vui lắm… Mà sao cậu bảo hôm nay không đến phòng gym?”

Tô Cách tức giận nói: “Tư bản độc ác! Ỷ thế hiếp người!”

Mắng xong Tô Cách lại xìu xuống, thở dài một hơi: “Vai nam chính của tôi có thể bị thay đổi toàn bộ…”

“Không phải đã quay một thời gian rồi sao? Đạo diễn muốn đổi cậu? Hay là nhà đầu tư muốn đổi? Vì sao thế?”

Tô Cách vừa thở dài vừa đáp: “Nhà đầu tư muốn nhét người của mấy lão vào diễn vai nam chính, chính là muốn để hai người diễn nhân vật này. Trước kia đạo diễn đã phải tranh cãi rất lâu với nhà đầu tư mới có thể để một mình tôi diễn nhân vật trước sau có sự biến hoá to lớn này. Bây giờ nhà đầu tư lại đổi ý, muốn nâng một ca sĩ mới tuyển, để diễn nhân vật đó. Nói cái gì mà, làm thế để hình thành sự tương phản trước sau cho nhân vật, nói bóng gió khi tôi gầy xuống chưa chắc đã đẹp, huống chi bây giờ còn chưa gầy. Rắm chó! Kim chủ muốn nhét tình nhân vào đoàn đừng tưởng là tôi không biết. Hôm đoàn phim liên hoan mắt đi mày lại nhìn ngứa cả mắt.”

Ca sĩ mà Tô Cách nói đó, vốn dĩ lúc trước phía đầu tư đã nhét vào đoàn phim. Lúc đầu muốn cho hắn diễn vai nam chính phiên bản đã gầy, nhưng đạo diễn không nghe, cho đóng một vai phụ khác. Kết quả bây giờ đã khai máy, lại muốn đổi Tô Cách, chỉ cho cậu diễn phần đầu.

“Đạo diễn nói sao?” Tiêu Ninh Dữ nhíu mày, đây không phải là bắt nạt người à? Đôi khi quay một bộ phim có rất nhiều bất đắc dĩ, đáng ghét nhất là nhà đầu tư muốn nhét người vào đoàn, không quan tâm có phù hợp với nhân vật hay không.

“Đương nhiên đạo diễn không đồng ý. Phim đã khởi quay, thay người, phần diễn trước đó của ca sĩ kia cũng phải quay lại. Loại người gì chớ, chỉ lo đoạt vai diễn, mặc kệ tiến độ của đoàn làm phim. Mà chả biết ca sĩ kia rót bùa mê thuốc lú gì cho phía đầu tư, khăng khăng phải đổi người, không đổi sẽ rút vốn.” Tô Cách tức giận.

“Tên ngốc Thiệu Tả Toàn kia nhất quyết đối chọi với phía nhà đầu tư, không chịu đổi người. Phía đầu tư đã rút vốn, hôm nay chính là đang bàn chuyện này. Tôi nói, tôi có thể rời đi. Phía đầu tư rút vốn thì phim này quay tiếp kiểu gì. Thiệu Tả Toàn không cho tôi đi theo ảnh, không cho tôi ngồi đợi ở đoàn phim, nếu không thì tôi cũng không tới phòng gym đâu.” Nói xong Tô Cách nhịn không được lại thở dài.

“Phía đầu tư đã rút vốn rồi?” Tiêu Ninh Dữ hỏi.

“Đúng vậy.” Hai tay Tô Cách chống cằm, mặt mũi vừa bất đắc dĩ vừa sầu muộn.

Tiêu Ninh Dữ nói: “Rút vốn thì cứ rút đi, tìm nhà đầu tư mới là được.”

“Nhà đầu tư nào có dễ tìm như vậy, bằng không thì chả có chuyện phải nghe lời bên phía đầu tư. Mà không khéo họ cũng đòi nhét người vào đoàn ấy chứ.” Không đến mấy giây, Tô Cách đột nhiên “soạt” một tiếng đứng lên, “Không được, khó mấy cũng phải tìm nhà đầu tư mới. Tôi không thể ngồi đây than thở được, tôi sẽ đi liên hệ, xem có bên nào đồng ý đầu tư bộ phim này hay không.”

Nói xong Tô Cách muốn đi. Tiêu Ninh Dữ kéo cậu lại.

Tô Cách nóng nảy vùng ra: “Tiêu Ninh Dữ anh đừng kéo tôi. Có chuyện gì lúc rảnh lại nói đi, bây giờ tôi thật sự phải đi lo chuyện nhà đầu tư.”

“Cậu gấp cái gì, ngồi xuống đã.” Thấy Tô Cách còn đứng đấy muốn đi, Tiêu Ninh Dữ lặp lại: “Ngồi xuống, tôi và cậu từ từ nói chuyện.”

Tô Cách bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng vẫn thúc giục: “Vậy anh nói nhanh chút, tôi nghe đây.”

“Cậu không cần đi tìm nhà đầu tư đâu. Tôi đầu tư.”

Tô Cách không tin nổi trợn to mắt, tưởng đâu mình nghe lầm: “Anh nói gì cơ? Anh lặp lại lần nữa coi.”

Tiêu Ninh Dữ cười nói: “Tôi nói là tôi sẽ đầu tư cho phim của các cậu.”

“Anh.. Anh… Anh… Đừng nói giỡn nhá. Tiêu Ninh Dữ anh có biết đầu tư một bộ phim cần bao nhiêu tiền không? Anh đừng kích động.” Tô Cách kinh hãi đến độ nói chuyện cà lăm.

Tiêu Ninh Dữ rất nghiêm túc: “Tôi không nói đùa, là đầu tư thật. Các cậu cần bao nhiêu tài chính? Năm mươi triệu đủ chưa?”

“Hai, hai mươi triệu là đủ rồi, không phải chế tác lớn gì cả.” Tô Cách vội vàng đáp, đáp xong lại như chưa tin nổi, hỏi lại: “Tiêu Ninh Dữ anh thật sự muốn đầu tư à?”

Tiêu Ninh Dữ gật đầu: “Ừm.”

Rốt cuộc Tô Cách có thể thở phào, kích động ôm lấy Tiêu Ninh Dữ: “Tiêu Ninh Dữ, rất cảm ơn anh!”

“Buông tay buông tay, cậu nặng quá đi.” Tiêu Ninh Dữ cười đùa.

” Tiêu Ninh Dữ, anh quá… quá tốt rồi!”

() triệu nhân dân tệ, theo tỉ giá hiện tại, tương đương khoảng tỷ triệu VNĐ =))))))

triệu RMB = tỷ triệu VNĐ

Truyện Chữ Hay