Cô vĩnh viễn không quên được cái đêm giáng sinh tuyết giăng đầy trời cực kì mỹ lệ ấy, đó là lúc hai người gặp nhau, khi đó nàng đang học ở NewYork, nhận lời mời tới dự dạ vũ Noel do dì của một người bạn tổ chức, sau đó mới biết đó không phải vũ hội mà là ngày chọn vợ của anh họ cô bạn tốt: Diêm Nhược Thiên.
Từ cái nhìn đầu tiên, khí chất cao quý toát lên từ bóng hình hắn đã thu hút ánh mắt nàng, đàn ông thích phụ nữ đẹp, hiển nhiên phụ nữ cũng khó cưỡng nổi sự hưởng thụ trong từng ánh mắt, nhưng điều khiến cô dán chặt vào hắn là ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên khát vọng kia.
Khát vọng gì? Hắn đã gợi lên sự hiếu kì trong cô.
Đứng dưới cây thông cao vút, nhìn hắn tựa như một kẻ lạc lõng giữa đám đông náo nhiệt, nhưng cũng rất ngạo nghễ, khi ấy trong đầu cô đã từng lóe lên ý nghĩ, nếu bản thân có thể hóa thành một chiếc bóng đèn trang trí trên cây giáng sinh kia thì tuyệt biết bao!
Không hiểu từ lúc nào cô bắt đầu theo dõi hắn, điều này thực không đúng với một tiểu thư con nhà gia giáo, nhưng so với đám tiểu thư đang thi nhau khoe mẽ thì cô lại vô cùng kín đáo, ít nhất cô cũng không giống như đám ong bướm lượn lờ chung quanh hắn, chỉ mong giành lấy sự chú ý của hắn, bởi vậy cô mới lén lút nhìn hắn, tin rằng người ấy cũng chẳng rảnh hơi để ý tới một người con gái âm thầm ngưỡng mộ ở một góc khuất xa xăm!
Nhưng khi nhạc nổi lên, dưới ánh mắt của đám đông hắn bước tới trước mặt cô:
- Tôi có thể mời em một điệu nhảy chứ?
Lúc này cô tựa như bị sét đánh, chỉ biết ngây ngốc để tùy ý hắn nắm tay đi vào “Sàn nhảy”, cô cũng không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt bản thân đã trở thành đối tượng cho đám con gái đố kị, ghen ghét.
- Xin hỏi quý danh tiểu thư?
Dường như trong ánh mắt của hắn cô là người duy nhất tồn tại.
- Lam Vân Diễm.
Giọng cô trở nên run rẩy, dường như lấy hết can đảm mới thốt nên lời.
Hắn cao lớn, bờ vai rộng, gương mặt điển trai, ánh mắt sắc bén cùng sự cuồng vọng khó che giấu, trên một phương diện nào đó mà nói, hắn tạo cho người khác một sự áp bách vô hình, nhưng cũng có thể nói đó chính là mỵ lực của hắn.
Hắn khẽ nhắc đi nhắc lại tên cô, dường như có một cơn gió khẽ mơn trớn khiến thân thể cô run rẩy.
- Tên cũng đẹp như chính bản thân em vậy!
Lúc này hắn nói cô là họa my sợ rằng cô cũng có thể cất tiếng hót thánh thót, trong tâm trạng lâng lâng, vài phút thất thần hắn đã theo đuổi cô, rất nhanh lời cầu hôn cũng đã tới.
- Gả cho anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời!
Người đàn ông này chẳng có tí lãng mạn nào cả, nhưng tim cô vẫn không ngừng rung động, dục vọng khiến cô cầm tay hắn, nhưng lí trí lại không ngừng ngăn cản.
- Chúng ta quen nhau chưa tới ba tháng.
Nói trắng ra thì cũng chỉ là hai tháng mười một ngày, trong khoảng thời gian này hắn hết về Đài Loan rồi lại bay sang bên Mỹ, hắn làm ở Đài Loan, mà cô còn phải hoàn tất việc học ở Mỹ, quãng đường đến với tình yêu còn khá xa, tình cảm chưa thực sự sâu đậm.
- Anh chắc chắn em sinh ra là để làm vợ anh!
- Sao anh dám chắc như thế?
Cũng không nghi ngờ, lúc này hắn khiến cô cảm thấy vô cùng khó tin.
- Anh biết như vậy!
Giọng điệu tựa như hắn nói trái đất vuông thì nó vốn phải là như thế. Không sai, đó chính là khí phách cao ngạo của hắn, mọi việc đều theo ý mình, dù cô không đồng ý thì hắn cũng sẽ không chưa thủ đoạn để cô chấp thuận dù cho lí trí cô vẫn đang tranh đấu.
- Em còn phải đi học.
- Em vẫn có thể ở lại đây đến khi học xong.
- Gần hai tháng nữa em sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn lại chuyện kết hôn.
- Anh không muốn chờ nữa, anh muốn em trở thành vợ của anh trong thời gian sớm nhất.
Cuối cùng cô cũng không thể cự tuyệt, chỉ biết gật đầu đáp ứng, cô rất tin tưởng vào tương lại đầy mong đợi khi ở cùng hắn.
Từ quá khứ trở về thực tại, thành thật mà nói thì đến giờ cô vẫn còn mơ màng, người đàn ông này tại sao lại lựa chọn cô giữa mà bỏ qua những cô gái xinh đẹp đầy khí chất khác?
Ánh mắt dời về phía giường ngủ, sáng sớm khi thức dậy hắn đã đặt một chiếc hộp dưới gối, cô lấy điện thoại gọi cho hắn, đổ chuông một hồi rồi lại chuyển sang thư thoại, cô tắt máy mà không hề nhắn lại, sự tuyệt vọng tràn ngập cõi lòng cô. Rời khỏi giường, cô đi tới bàn trang điểm lấy nhật kí trong ngăn kéo.
Đã là hai giờ sáng, hôm nay là sinh nhật mình…Không, nói chính xác thì nó đã trôi qua hai tiếng, nhưng ông xã chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại, chẳng lẽ anh ấy cho rằng chỉ tặng quà cho mình là đủ sao? Rốt cuộc mình là gì đối với anh ấy? Chỉ là vợ trên danh nghĩa, hay là vợ bé chầu chực ở nhà chờ hắn về đây?
Đã là lần thứ bao nhiêu cô sực tỉnh lúc nửa đêm, để rồi phát hiện ra rằng chồng mình vẫn chưa về nhà đây? Cô không nhớ nổi, dường như nó đã trở nên chai sạn trong lòng cô, hắn là kẻ luôn đặt công việc lên hàng đầu, sợ rằng nó còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nữa, nhưng chẳng lẽ hắn không thiết tha với cuộc sống thực tại này sao?
Chẳng lẽ đây là cuộc sống mà cô vẫn chờ đợi?
Không, cô không muốn sống như thế, cô đâu phải là một người phụ nữ cam chịu? Rõ ràng bản thân cô cũng có khát vọng, tình cảm của riêng cô, tại sao lại phải sống theo người ta để rồi sống cảnh cá chậu chim lồng như thế này?
Ngắm mình trong gương sao mà xa lạ quá, đây thực sự là cô sao?
Không thể nào, rõ ràng đây là một hình nhân biết đi, cô chán ghét nó!
Cha đặt tên cô là Vân Diễm chỉ vì ông hi vọng cuộc sống của cô tự do tự tại như mây trời, tràn đầy màu sắc tươi đẹp, bởi lẽ cha bị bà nội quản giáo, ngay cả việc cưới người con gái ông yêu cũng phải tranh đấu suốt mười năm, nhưng chính cô lại trở thành con rối, rốt cuộc sự tồn tại của cô có ý nghĩa gì cuộc sống đầy áp lực này?
Quá đủ rồi, tại sao cô lại phải sống vì người khác? Đời người chỉ vài chục năm ngắn ngủi, nếu đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy mảnh đời trống rỗng kia thì chính mình có thể không thất vọng sao?
Nếu cô vẫn tiếp tục cuộc sống chán chường kia thì nhất định sẽ phải hối hận. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở lại là chính mình, cô sẽ lại là Lam Vân Diễm, để cho ông xã của cô thấy được bộ mặt thật sự của vợ mình.
Cô vợ trước giờ luôn dịu dàng, thùy mị đột nhiên đổi tính, dùng danh nghĩa đảm bảo giấc ngủ nên đá đít hắn xuống phòng khách, tối còn khóa trái cửa, chẳng phải đây là tỏ ý không muốn hắn làm phiền sao? Mà hắn định mở mồm nói gì đó thì cô lại hé cửa phòng ra đáp một câu ngắn gọn “ Em cần nghỉ ngơi” cánh cửa kia lại ngăn cách hai thế giới…. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vài hôm trước còn ngoan ngoãn, tại sao lúc này lại thành ra như vậy?
Diêm Nhược Thiên nghĩ nát óc cũng không tìm ra đáp án, vấn đề này khiến hắn đau đầu suốt cả tuần lễ…Đấy là lần đầu tiên hắn gặp phải việc khiến bản thân hao tâm tổn trí như vậy.
Nhấp một ngụm Whiskey, hắn rất ít khi uống rượu bởi nó dễ làm hỏng việc, nếu cùng đám bạn thân uống cho vui cũng tốt, nhưng nếu mượn rượu giải sầu thì lại không được.
Nhưng hắn ghét cái cảm giác mọi việc nằm ngoài tầm kiểm soát như vậy, lúc này chỉ có rượu mới giúp được hắn.
Ngẩng đầu nhìn hai người bạn thân Lôi Tân Dương và Lục Hạo Doãn bị hắn lôi tới quán bar nhà hàng Diêm Lệ Viên, Diêm Nhược Thiên đang chờ hai kẻ này trổ tài miệng lưỡi. Bọn họ đều đã lập gia đình, chắc chắn sự hiểu biết về phụ nữ hắn không thể sánh bằng.
- Tại sao tổng giám đốc Diêm của chúng ta lại cũng có lúc sa sút như thế này?
Lôi Tân Dương vỗ vai hắn, ánh mắt hài hước đảo qua ly rượu bên cạnh.
- Đừng nói là cậu phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ đấy nhá? Hình như tính tình vợ cậu rất tốt.
Mặc dù biệt thự Diêm gia, Lôi gia và Lục gia ở cạnh nhau, Diêm Nhược Thiên kết hôn cũng đã khá lâu rồi nhưng bình thường không hay ở nhà, Lục Hạo Doãn cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều với Lam Vân Diễm, đánh giá của hắn về nàng cũng chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.
- Nói chung là thế, nhưng mà nổi cơn lên thì thật đáng sợ.
- Vậy cũng đúng, không tức giận thì chẳng có gì để nói.
- Không sai, Tâm Tâm nhà tôi cũng thuộc dạng ngoài cứng trong mềm.
- Tiểu Hi nhà tôi nhìn yếu đuối nhưng lại cực kì mạnh mẽ.
Cũng do cảm nhận được cái gì đó không đúng, gần đây cử chỉ của vợ hắn rất khác thường, mọi hành động để khiến hắn khó chịu, nhưng hai kẻ này đâu cần phải anh một đấm chú một đá hắn như vậy chứ?
- Diễm Nhi khác với vợ hai cậu.
“Búp bê” của hắn không giống đám tiểu thư nhà giàu. “Búp bê” là biệt danh hắn đặt cho cô, từ ánh nhìn đầu tiên hắn đã để ý cô từ trong đám thiên kim tiểu thư, bởi cô không hề kiêu căng tự mãn phù phiếm, mọi cử chỉ rất tế nhị, ăn nói vô cùng dễ nghe, đây là hình tượng “ phu nhân tổng giám đốc” hoàn mỹ nhất trong lòng hắn, mà hắn tin rằng ánh mắt mình rất tốt, không thể có chút lầm lẫn!
Lục Hạo Doãn mỉm cười không cho ý kiến.
- Hiển nhiên cậu hiểu rõ vợ mình hơn chúng tôi, nhưng dù là kiểu phụ nữ nào đi nữa thì hành động như vậy là tỏ ý bất mãn, rõ ràng là cậu không đúng.
Lôi Tân Dương vừa lên tiếng cảnh cáo liền nhận được sự tán đồng của Lục Hạo Doãn. Nhìn chung, đàn ông không chung tình bằng phụ nữ, nhưng phụ nữ tuyệt tình thì đàn ông chỉ đáng xách dép theo sau.
Khẽ nhướn mày, hai kẻ này đúng là khiến người ta phát tức lên mới thỏa lòng mà.
- Hai cậu tới là góp ý xây dựng hay là đe dọa tôi đây?
- Cậu sợ à?
Lôi Tân Dương nháy mắt đầy khiêu khích.
Hừ khẽ một tiếng, chuyện này thực khiến hắn chán nản, hắn chỉ muốn mọi việc đi đúng quỹ đạo của nói.
- Nếu tôi mà là vợ cậu thì làm phản lâu rồi, công việc để lên đầu, vợ con xếp một xó, rõ ràng cậu đang thể hiện hình tượng người chồng thất bại.
Lôi Tân Dương hiểu rõ hắn, trong mắt kẻ này chỉ có công việc, đây cũng là một phần lỗi của Diêm lão gia bởi ông luôn nói với hắn:
- Nếu như con không có ý chí tranh đấu thì đừng nhận làm con ta.
Có thể hiểu được trọng trách nặng nề đặt lên vai hắn, dù hai năm trước đã được Diêm lão gia chấp nhận, nắm lấy cái ghế tổng giám đốc tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên nhưng câu nói kia vẫn luôn đau đáu trong lòng hắn.
- Người vợ được gọi là “dâu hiền vợ thảo”, hiển nhiên nhiệm vụ quan trọng là giúp đỡ chồng rồi.
- Cậu nuốt lại cái câu đó nhanh đi, động cơ kết hôn của cậu là cái đấy à?
- Có gì không đúng à?
Động cơ để hắn kết hôn có rất nhiều, tổng giám đốc tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên cần có phu nhân, mẹ hắn khi ấy đang dưỡng bệnh ở Mỹ cũng mong hắn sớm kết hôn.
Lôi Tân Dương cười mỉa mai không cho ý kiến, động cơ kết hôn lúc đầu của hắn cũng không thể hùng hồn mà nói ra, nhưng vẫn cứng miệng chêm vào:
- Sợ rằng vợ cậu không thích như thế.
- Bọn tôi đã kết hôn, động cơ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
- Lại càng sai, động cơ ảnh hưởng tới tinh thần, rõ ràng là vợ cậu đã cảm thấy như thế.
Lôi Tân Dương vừa dứt lời thì Lục Hạo Doãn tỏ vẻ đồng ý mà bổ sung:
- Thế nên lúc này cô ấy đã phản công.
Thành thật mà nói thì hắn cũng không dám tưởng tượng đến tình trạng bị bà xã chống đối.
- Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nhìn thẳng vào vấn đề của người ta, nếu khiến cô ấy giận rồi bỏ đi, ông có muốn mời về cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.
Lục Hạo Doãn chia sẻ kinh nghiệm.
- Cô ấy không như vợ các cậu đâu.
Hắn cực kì tin tưởng Lam Vân Diễm, hơn một năm qua cô luôn làm tốt vai trò dâu hiền vợ đảm, dịu dàng nết na, chưa từng có nửa lời oán hận, đối với hắn, một người vợ mẫu mực như vậy sao có thể bỏ nhà mà đi chứ?
- Nếu cậu hiểu rõ như thế thì cần gì phải ở đây mượn rượu giải sầu?
Lôi Tân Dương dội một gáo nước lạnh lên đầu hắn không chút nương tay, có vài kẻ chết vì mạnh mồm… Ái chà, kẻ này cũng là một trong số đó.
Diêm Nhược Thiên ngây ra, hắn cũng không đoán được những suy nghĩ của nàng.
- Phụ nữ là loài động vật bí hiểm nhất quả đất, tốt nhất là đừng khiến các nàng giận.
Diêm Nhược Thiên vẫn cứng miệng nhưng trong lòng đã dần lung lay. Có phải hắn đã đánh giá vợ mình quá cao không?
Suy xét cẩn thận, hắn có thực sự hiểu rõ vợ mình không?
Hắn không thích phụ nữ phiền phức, “phiền phức” và phụ nữ luôn ở cùng nhau, cực kì khó hiểu nên hắn thường tránh giao thiệp với nữ giới, từ việc hắn tuyển thư kí nam cũng có thể hiểu ra, hiển nhiên tình cảm của hắn đa dạng nhưng lại chưa thực sự chú tâm tới một người phụ nữ nào, vì thế hắn không có hứng thú với việc tìm hiểu kĩ càng về phụ nữ.
Từ cái nhìn đầu tiên hắn đã khẳng định Lam Vân Diễm là lựa chọn tốt nhất để lấy làm vợ, mấy việc vặt vãnh khác chẳng cần quan tâm, lúc ấy hắn cũng mới nắm quyền quản lí tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào công việc, hắn chỉ mong vợ mình có thể quản lí tốt việc gia đình gánh bớt phiền não cho hắn, dường như hắn cũng chưa từng hỏi qua ý kiến nàng, mà cô ấy cũng không hề chủ động đưa ra ý kiến.
Nhưng hắn biết cô không kén chọn, thích ăn nhạt và hễ gặp đồ cay là nhăn mặt, đó cũng là lúc gương mặt cô đáng yêu nhất, cô thích ngồi trước cửa thưởng thức trà chiều, cô ít khi mặc đồ dài, ngoài quần áo thể thao thì còn lại toàn là âu phục, thích nhất là màu vàng nhạt, cũng chính vì thế mà hắn đặt biệt danh búp bê cho cô.
Vân Diễm không thích mang dép cao gót, dù chỉ cao m nhưng đứng bên cạnh người cao m như hắn lại nổi bật lên vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn. Cô ấy thích nhất là đọc sách, mỗi khi về nhà mà cô chưa ngủ thì y rằng trên tay đang cầm một cuốn tiểu thuyết, mà đặc biệt là truyện kinh dị, ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin.
Ngẫm lại thì hắn cũng hiểu khá nhiều về bà xã, nhưng lại không đủ sâu, mọi cái đều chỉ là lớp da lông, nhìn thấy, nhớ được là thói quen của hắn, là khả năng quan sát nhạy bén trời phú, không liên quan tới thân phận của cô.
Tóm lại là?
Hắn không có đáp án, Nhưng sự tự tin trong lòng hắn càng lúc càng trở nên lung lay như muốn sụp đổ.
Thật nhức đầu, tại sao hắn lại có cảm giác về tương lai đen tối thế này?
Đủ rồi! Chỉ là vài việc nhỏ có chút mờ ám, đâu cần phải phóng đại lên như vậy chứ?
Không sai, không nên tự hù dọa bản thân, nếu phụ nữ mà không bao giờ giận dỗi thì mới thực sự là không bình thường.
Tỉnh táo lại, Diêm Nhược Thiên tự an ủi bản thân, vấn đề không nghiêm trọng như thế, cũng do bị bà xã cho nếm mùi đau khổ nên mới kinh ngạc như vậy thôi.
Nhưng thấy hắn và Lam Vân Diễm đang trong tình trạng chiến tranh lạnh, hai kẻ kia lại “thêm dầu” dường như chỉ muốn dấy lên ngon lửa chiến tranh, từng chút từng chút một khiến lòng hắn nôn nao, sao có thể tiếp tục thờ ơ đây?
Thực tế thì vài ngày qua, hắn thường giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm, không cảm nhận được hơi ấm bên cạnh mà lòng có cảm giác trống trái, mất mác khó nói nên lời.
Nghĩ kĩ lại thì với việc bà xã liên tục có những cử chỉ khác lạ thì hắn cũng chẳng thể coi như không biết, ít nhất hắn cũng phải biểu đạt một chút gì đó.
Gần đây, để đánh giá tính khả thi của Diêm Lệ Viên để xây dựng một chủ đề xung quanh các khách sạn hành lang nghệ thuật, ngày nào hắn cũng tất bật đến tối tăm mặt mũi, thời gian một tuần lễ thì quá nửa là qua đêm ở nhà hàng, đã lâu hai vợ chồng không cùng nhau dùng bữa, hôm nay hắn gác tất cả mọi việc sang một bên để về sớm.
Nhưng về đến nhà hắn lại nghĩ tới một việc, kế hoạch luôn luôn tồn tại sai lệch so với thực tế, nếu nhân vật nữ chính không phối hợp thì tất cả mọi cố gắng đều trở nên vô ích.
- Thiếu phu nhân đâu rồi?
Hắn cười khổ nhìn Cần quản gia đang sợ hãi, mặc dù hắn chưa từng về nhà lúc này nhưng đâu cần phải run rẩy như thế chứ?
Xấu hổ về thái độ của mình, bác Cần cố lấy lại bình tĩnh khẽ đáp:
- Thiếu phu nhân không có nhà, sáng sớm thiếu gia đi thì thiếu phu nhân cũng ra ngoài.
- Cô ấy đi đâu?
- Tôi không rõ lắm, nhưng mà mấy ngày trước có nghe Thiếu phu nhân nhắc tới chuyện lên lớp.
Dù đã làm quản gia ở nhà họ Diêm ba mươi năm, được lão phu nhân coi như người trong nhà nhưng dù gì thì vẫn là kẻ dưới, việc của chủ nhân cũng ít khi hỏi tới.
Lên lớp cả ngày? Sao hắn lại không nghe nàng nhắc tới chuyện này? Trước giờ nàng vẫn hay nhỏ to với hắn, chuyện này nhất định là có vấn đề.
- Đã xảy ra lâu chưa?
- Cũng khoảng một tuần lễ.
Khẽ gật đầu, Diêm Nhược Thiên đi về phía sân thượng, lấy điện thoại ra làm một việc chưa từng xảy ra. Mở danh bạ lấy số, nhạc chờ của Lam Vân Diễm truyền tới.
- Nhược Thiên?
- Em ở đâu?
Đây là giọng điệu vốn có của Diêm Nhược Thiên.
Lam Vân Diễm cũng cảm thấy nghi ngờ về thân phận đối phương, ông xã sẽ không gọi cho nàng, chưa nói tới việc lúc này hắn đang bận bị tới mức ngay cả việc uống ly cà phê cũng trở nên khó khăn.
- Nhược Thiên, là anh thật à?
- Không phải anh chẳng lẽ lại là gã đàn ông nào khác?
Giọng hắn không đủ lớn sao? Nhưng ngay cả giọng chồng mình cô ấy cũng không nhận ra, rõ ràng điều này khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Giọng Lam Vân Diễm dịu dàng truyền tới:
- Không phải lúc này anh đang bận sao?
- Đã lâu rồi bọn mình chưa đi ăn cùng nhau.
- Nhưng tối nay em có việc rồi.
Thiếu chút nữa điện thoại đã ra đi. Hắn có nghe lầm không? Bà xã hắn vừa nói cái gì?
Tại sao không nói gì? Cô “nổi loạn” để hù hắn sao? Nghĩ kĩ lại thì dường như cô chưa từng nói “không” với hắn, dù là hắn nói ra chuyện vô lí nàng cũng sẽ đồng ý, nhưng lúc này thói quen tốt của cô đã thay đổi.
- Em có hẹn với người ta, hôm nay sẽ về nhà muộn.
- Khó có cơ hội để bọn mình cùng ăn cơm, em hủy hẹn đi.
Người đàn ông này luôn là thế, lúc nào cũng muốn người ta phải làm theo hắn.
- Xin lỗi anh, cái này không được rồi.
- Gọi điện hủy là được.
Hắn không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà cố tình gây sự, nhưng hắn đã quen với việc cô luôn theo ý mình, lúc này tại sao cô lại không nghe lời hắn đây? Đâu phải lúc nào hắn cũng có cơ hội cùng cô hưởng thụ bữa tối dưới ánh nên?
- Không thể thất lễ như vậy được.
Cô biết hắn cảm thấy khó chịu khi mình không nghe theo, nhưng mọi việc đều phải có quy củ, lễ nghi, hắn cũng không phải loại người cứng đầu không nói lí lẽ.
Diêm Nhược Thiên cứng họng. Hắn không biết nói sao cho phải, nếu có người đột nhiên gọi điện báo hủy hẹn với hắn thì kẻ này lập tức bị đưa vào sổ đen, bản thân hắn cũng luôn thầm nhủ như thế. Ở một mặt nào đó, hắn là người rất nghiêm khắc, dù là người khác hay đổi với chính mình hắn cũng không chấp nhận thói quen tiện miệng hứa suông.
- Nhược Thiên, em đang bận, không tiện nói chuyện với anh…
- Em đang ở chỗ nào?
Suýt nữa hắn đã quên chuyện quan trọng nhất.
- Em ở trường.
- Ở trường? Học cái gì?
Đây chính là nghi vấn khiến hắn phiền lòng.
- Em… em đang học nghệ thuật cắm hoa. Chồng à, em phải cúp máy đây, xin lỗi anh.
Lam Vân Diễm vội vàng cắt đứt sự liên lặc với hắn, dường như né tránh sự nghi ngờ, chỉ là lúc này nàng cũng không nghĩ rằng hành động của mình có đường đột quá hay không.
Mà lúc này Diêm Nhược Thiên cũng đang bị một việc khác quấn lấy.
Chồng à? Ý gì đây? Khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy không ổn, dường như từ “chồng à” này có hàm ý làm người khác cảm thấy sởn da gà.
Lúc này hắn dám khẳng định bản thân chẳng biết gì về vợ mình, dù là thái độ hay giọng điệu của cô vẫn như trước kia.
Chẳng lẽ trước giờ cô vẫn luôn đóng kịch trước mặt hắn?
Không, từ khi hai người quen biết tới nhau đến giờ đâu chỉ vài tháng, nếu như giả vờ thì không thể có chuyện hắn không phát hiện ra chút giả dối gì ở cô, khoan hãy nói, đã cưới rồi, vợ chồng với nhau đâu cần phải giấu diếm, dối trá như vậy chứ? Kết hôn xong mọi thói xấu sẽ tự động lộ ra bởi rốt cuộc đã không cần phải lo nghĩ tới việc gây dựng hình tượng trong mắt đối phương, súng đã cướp cò rồi lo gì đạn không bay? Hiển nhiên bộ mặt thật sẽ phải hiện ra.
Bà xã của hắn chắc chắn không phải là loại phụ nữ thích giả vờ giả vịt như vậy! Con người có thể kìm nén cảm xúc vui buồn như chẳng thể nào thay đổi nhịp đập từ con tim, hiển nhiên ai cũng có diện mạo thật của mình, lúc này trầm tĩnh, một giây sau liền ngây thơ như trẻ nhỏ, nhưng từ khi hai người quen nhau đến giờ cô vẫn chưa hề thay đổi.
Vậy, rốt cuộc cái quái gì đã xảy ra?
Nhìn chằm chằm vào điện thoại, Lam Vân Diễm cảm thấy tò mò: hôm nay trời mọc đằng Tây à?
Ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, trời xanh mây trắng, cuối thu rồi mà lại nắng chói chang như ngày mùa hạ, thời tiết thay đổi khôn lường tựa như phụ nữ vậy, thế nhưng hôm nay trời không mưa, tại sao chồng cô lại gọi điện tới đây?
Nhưng chồng gọi cho vợ có gì kì lạ sao?
Thật vậy! Khi mới quen hắn không phải là người thích gọi điện thoại, kết hôn rồi, tới khi cô lấy bằng thạc sĩ về Đài Loan đoàn tụ hắn lại càng ít chủ động gọi điện, với hắn điện thoại chỉ là công cụ liên lạc khẩn cấp, gần mực thì đen nên cô cũng dần bị lây từ hắn, khi mới kết hôn hai ba ngày đầu còn muốn gọi tới để nghe giọng nói của hắn, nhưng dần dà lại trở thành một tuần một lần, tới giờ thì ít đến đáng thương.
Cặp vợ chồng vài ngày mới gặp mặt một lần, cả hai đều không gọi điện để làm phiền đối phương, nếu cuộc hôn nhân như vậy mà không có vấn đề thì đó hẳn phải gọi là kỳ tích!
- Tâm hồn treo ngược cành cây rồi kìa!
Lâm Dĩ Quân vỗ lên lưng khiến nàng giật nảy mình.
Sau một hồi kinh hãi, Lam Vân Diễm vỗ ngực khẽ nói:
- Lần sau cậu đừng hù dọa người ta như vậy!
- Có gan trốn anh họ tôi tới đây, cậu mà dễ bị hù dọa tới mức đó à?
Nhìn chằm chằm một lúc lâu,Lâm Dĩ Quân lắc đầu.
- Tớ cũng chẳng hiểu nổi cậu nghĩ cái gì trong đầu, khoác lên mình bộ đồ xấu xí, làm cái công việc cực nhọc như vậy, lúc suy nghĩ não cậu có nhăn tí nào không?
Lấy tay đẩy gọng kính đang trượt dài trên sống mũi, vuốt nhẹ lọn tóc đuôi sam, Lam Vân Diễm rất hài lòng với tài hỏa trang của mình.
- Đây là bộ trang phục để tớ không bị người khác chú ý.
Mặc dù lúc trước do mẹ chồng bị bệnh liệt giường nên đám cưới của nàng và Diêm Nhược Thiên tổ chức tại Mỹ, hầu hết người trong tập đoàn ẩm thực Diêm Lệ Viên không nhận ra cô là phu nhân tổng giám đốc, nhưng bạn bè Diêm Nhược Thiên đều đã gặp nên cô phải ngụy trang để tránh bị phát hiện.
- Cậu không cần phải làm xấu đến vậy, anh họ tớ chẳng nhận ra đâu, anh ấy có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới việc cậu tới Diêm Lệ Viên làm nhân viên quét dọn đâu.
- Suốt ngày chạm mặt, đường nét in sâu trong tâm trí, không thể có chuyện không nhận ra.
Đúng vậy, cái cô lo chính là chồng mình, mặc dù nơi làm việc khác nhau nhưng cũng khó đảm bảo việc không gặp ở sảnh lớn một lúc nào đó, cô phải thay đổi hi hình dạng để khiến hắn nhìn sơ qua cũng không thể phát hiện.
- Cậu còn không hiểu anh họ tớ à? Dù là phụ nữ như thế nào, trong mắt lão ấy cũng chỉ là phù phiếm, chẳng đáng để lão nhìn đâu.
Đúng vậy, cô nên cảm thấy vui hay buồn đây? Loại đàn ông như hắn hiếm chả kém khủng long, nhưng sợ rằng đến cả hình dáng của cô hắn cũng chẳng để tâm chút nào.
- Nếu anh họ tớ phát hiện cậu làm ở đây thì cậu tính sao?
- Cậu vừa nói tớ không cần cải trang, anh ấy không nhận ra, vậy làm sao anh ấy phát hiện được tớ làm ở chỗ này?
Đảo mắt một vòng, Lâm Dĩ Quân muốn trêu đùa nàng bởi Logic của nàng thật trẻ con.
- Anh họ đâu phải là người không có đầu óc, mỗi ngày cậu ra khỏi nhà thì chắc chắn sẽ có lúc bị anh ấy phát hiện.
Nghe xong Lam Vân Diễm chỉ biết cười khổ. Nếu Diêm Nhược Thiên phát hiện ngày nào cô cũng ra khỏi nhà thì sao? Khả năng xảy ra gần như không có… Thực sự mà nói thì cô cũng biết rằng khi lựa chọn công việc này dù ít hay nhiều thì đó cũng là một chút thử nghiệm, để xem hắn có phát hiện hay không.
- Cậu tính ở đây bao lâu?
Là người tiến cử, Lâm Dĩ Quân cũng sợ rằng bạn mình không chống cự nổi một tháng, nhưng ở một mặt nào đó cô lại lo việc này bị anh họ phát hiện, đến lúc đó đồng lõa cũng sẽ lên thớt.
- Ít nhất cũng phải ba tháng, tránh cho cậu cảm thấy khó xử.
Từ trước tới giờ cô luôn được chiều chuộng hết mực, mọi việc lớn nhỏ đều có người lo lắng, chưa từng làm qua cái gì, đây là công việc đầu tiên, loại lao động này đối với cô cũng là một trải nghiệm, nhưng đây là nơi duy nhất cô có thể đến, dù khổ thì cô cũng phải cố gắng chịu đựng.
- Nếu làm không nổi thì cậu đừng cố quá!
Bạn thân nhìn bề ngoài yếu đuối nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, cô đang cảm thấy lo lắng cho tương lai của anh họ mình.
- Công việc cũng không khó khăn gì, có gì mà không chịu nổi chứ?
Trước kia nằm trên giường, bên cạnh trống trải, nghĩ bâng quơ hàng tiếng đồng hồ rồi mệt mà thiếp đi, nửa đêm phải tỉnh giấc vài lần, giờ thì khác hẳn rồi, đặt lưng xuống giường chưa tới ba mươi phút là lăn ra ngủ, một giấc là tới tận sáng.
- Tớ nể cậu rồi đấy, nếu là tớ thì đã bỏ quách cho xong.
Với tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, chắc chắn việc dùng đầu óc so với lao động chân tay khác nhau một trời một vực.
Lúc này điện thoại của Lam Vân Diễm lại đổ chuông, tuy nhiên lần này là tổ trưởng tổ phục vụ gọi tới.
- Cô đang buôn dưa lê ở chỗ nào hả?
Giọng tổ trưởng Ngô rống lên khiến người khác ù tai.
- Tổ trưởng, xin lỗi, em sẽ tới ngay.
Lam Vân Diễm xua tay, cũng không quên nhắc nhở bạn cuộc hẹn lúc sáu giờ, hai người hẹn nhau cùng đi ăn cơm, sau đó lại đến siêu thị mua sắm, lại rời khỏi khu nghỉ ngơi cho công nhân viên rồi đến tổ phục vụ báo cáo.