Chương . Muốn mệnh
Tô Túc sắc mặt lạnh lùng đi ra phía trước, đứa nhỏ này miệng chu thành như vậy, không chừng bị cái gì ủy khuất. Kẻ nào không muốn sống dám để cho con gái bản tổng tài chịu ủy khuất, xem ta chết rồi sao!!!!
Tô Tịnh nhìn đến Tô Túc kinh ngạc đứng ở tại chỗ, không dám tin cái miệng nhỏ nhắn trương thành hình chữ O, dùng tay nhỏ bé thịt thịt xoa bóp con mắt xinh đẹp.
Tô Túc trong lòng buồn cười đứa nhỏ động tác, cảm thấy nhuyễn thành một mảnh.
Đứa nhỏ đem đôi mắt xinh đẹp xoa hồng hồng, lúc này mới tin tưởng nam tử trước mắt là chính mình ba ba.
Xinh đẹp mắt to mang theo kinh hỉ cùng nhụ mộ, sợ hãi mở miệng kêu: "Ba ba!"
Tô Túc cười khẽ, trong tiếng cười mang theo sung sướng không thể ức chế.
Nhấc chân bước nhanh đi đến trước mặt đứa nhỏ, xoay người nhẹ nhàng đem đứa nhỏ be bé ôm vào trong ngực: "Tiểu Tịnh nhớ ba ba không?"
Tô Tịnh mềm mại ghé vào Tô Túc trong lòng, mềm tóc quét ở Tô Túc trên cổ.
"Tịnh Tịnh nhớ ba ba! Nhưng mà ba ba luôn không đến xem Tịnh Tịnh!" Giọng trẻ con ủy khuất mang theo lên án, vừa đúng trạc trung Tô Túc manh điểm.
Tô Túc nghe được lời này, trong lòng càng thêm trìu mến trong lòng đứa nhỏ.
Trước kia bản tôn không hiểu chuyện gì xảy ra lại đối Tô Tịnh tránh không kịp, thậm chí mang theo hận ý nàng không lý giải được. Thì làm sao từng ôm đứa bé này, chớ nói chi là trông nom đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này lại không có hận phụ thân này của nó, trừ bỏ khi vừa gặp mặt kinh hỉ cùng bất an, còn lại chính là tràn đầy quấn quýt.
Tô Túc ở trong lòng hạ quyết định, chỉ cần Tả Lăng không phải thực quá đáng. Vì đứa nhỏ mềm mại trong lòng, nàng cũng sẽ đem đoạn hôn nhân này tiếp tục duy trì.!!
Phục hồi tinh thần lại, Tô Túc không quên nhớ chuyện vừa mới phát sinh, một bên vuốt lưng đứa nhỏ một bên ôn thanh mềm giọng hỏi: "Vừa nãy Tiểu Tịnh không vui, là ai chọc giận con? Ba ba cho con trút giận!"
Tô Tịnh quay sang đến, chu khởi miệng. Thần tình không vui: "Về nhà sẽ không có tiểu bằng hữu cùng con chơi."
Tô Túc mím môi, trong lòng lên men: không nói đến bản tôn thái độ, chính là Tả Lăng cũng là một tổng tài chấp hành công ty, làm sao có thời giờ đi bồi đứa nhỏ chơi!!
Đứa nhỏ nhà khác đều khóc hô không đi nhà trẻ, mà đứa nhỏ nhà mình lại là mỗi ngày không chịu rời đi nhà trẻ.
Khổ sở ánh mắt mang theo sương mù, thanh âm hơi bất ổn nói: "Tiểu Tịnh, hôm nay ba ba cùng con đi chơi khu trò chơi được không?"
"Thật sự? Ba ba thật tốt!" Ánh mắt lóe sáng, vui vẻ lộ đi ra hàm răng nhỏ, cấp Tô Túc trên mặt lưu lại một ấn nước miếng.
Nhìn đến đứa nhỏ vui vẻ bộ dáng, Tô Túc khóe miệng cũng giơ lên. Sờ sờ đầu tóc trẻ con, ôm đứa nhỏ muốn rời khỏi nhà trẻ.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài là người nào của Tô Tịnh?" Vừa rồi đi ở phía trước đứa nhỏ nữ lão sư nhìn đến đứa nhỏ không theo kịp, mắt mang cảnh giác hỏi.
"Tôi là Tiểu Tịnh ba ba!" Tô Túc tâm tình đặc biệt hảo, không ngại lão sư mặt mang đề phòng đề ra nghi vấn.
"Thật có lỗi tiên sinh, tôi cần xác minh thân phận của ngài, chậm trễ ngài vài phút!" Nữ lão sư như trước che ở phía trước Tô Túc, trên mặt giả bộ giống như nhàn nhã trên tay lại rất nhanh gọi điện thoại.
"Xin chào, Lý bá bá. Hôm nay ngài sao không có tới đón Tô Tịnh về nhà đâu?" Không tồi mở hai mắt nhìn chằm chằm Tô Túc, giống như Tô Túc chính là cái bọn buôn người.
Chú ý tới lão sư biểu tình, Tô Túc bất đắc dĩ. Nàng liền không đáng tin như vậy sao? Bản tôn tướng mạo lực sát thương có rất ít người có thể để chịu đựng được, sao mà đến đây dùng không được rồi?
Tô Tịnh oa ở cổ Tô Túc giống tiểu con chuột như đang cười trộm...
Lúc này, nữ lão sư vừa mới ngăn lại nàng vẻ mặt xấu hổ để điện thoại di động xuống đi tới!
"Tô tiên sinh, thật sự có lỗi!" Nữ lão sư thần tình xin lỗi hướng Tô Túc giải thích.
Tô Túc không thèm để ý khoát tay: "Hiện tại tôi có thể mang đứa nhỏ đi rồi chưa?"
"Có thể có thể!" Nữ lão sư vội không ngừng gật đầu.
Nhìn nữ lão sư bất an, Tô Túc khi ôm đứa nhỏ xoay người rời đi hảo tâm tán dương một câu: "Nhìn đến các người đối mặt vấn đề an toàn của đứa nhỏ nghiêm túc như thế, tôi rất cao hứng."
Về phần kết quả cao hứng là cái gì, ngươi đoán xem!
Không nỡ đem đứa nhỏ đặt ở ghế xe, hệ dây an toàn.
Tô Túc có chút hối hận lái Rover tới đón đứa nhỏ, hẳn là lấy chiếc nào an toàn thoải mái tới đón đứa nhỏ mới đúng.
Tô Tịnh thật biết điều ngồi ở chỗ ngồi xe chờ Tô Túc đeo dây an toàn, chờ Tô Túc bắt đầu phát động xe, mới không thoải mái uốn éo tiểu thân mình.
Rất cẩn thận nhìn ba ba liếc mắt một cái, gặp ba ba thực chăm chú chuyển xe không chú ý tới mình động tác nhỏ. Tô Tịnh nhịn không được lại nhéo uốn....
Từ đầu tiền phía trên gương nhìn đến đứa nhỏ động tác, Tô Túc ánh mắt hơi hơi tối sầm lại..
Trong xe, Tô Tịnh thần tình hưng phấn cố gắng ngẩng đầu nhìn cây lớn ngoài của sổ xe không ngừng lui về phía sau.
Đợi cho Tô Túc dừng lại xe, đưa tay cởi bỏ dây an toàn cho Tô Tịnh. Tô Tịnh liền nhịn không được đứng ở chỗ ngồi ghé vào cửa kính xe hướng ra phía ngoài xem, vừa thấy đừng lo, Tô Tịnh trực tiếp bắt đầu oa oa khóc lớn, vô cùng thương tâm..
Sợ tới mức mới vừa xuống xe còn không có đứng vững Tô Túc lại chui quay về trong xe: "Tiểu Tịnh làm sao vậy? Ngoan, không khóc!"
Không biết đứa nhỏ này sao lại sẽ đột nhiên khóc lớn, Tô Túc một đầu mồ hôi. Một phen đem đứa nhỏ kéo vào trong lòng, không ngừng vỗ nhẹ trấn an...
Tô Tịnh ngược lại khóc lớn hơn nữa, còn không ngừng quyền đấm cước đá giãy dụa không cho Tô Túc ôm.
Tô Túc cơ hồ đều muốn khóc lên! Nàng rốt cuộc là điểm nào làm không đúng? Đứa nhỏ này sao mà khóc thương tâm như vậy!!!
Đứa nhỏ tiếng khóc kinh động vú Trương, vú Trương bước như bay hướng tới Land Rover chạy tới. Khóe miệng hô: "Thiếu gia, cậu cũng không thể ức hiếp tiểu tiểu thư. Có cái gì cậu hướng về phía vú Trương đến, tiểu tiểu thư còn nhỏ như vậy, cũng không thể đối nàng phát hỏa!"
Tô Túc nghe chính là đầu đầy hắc tuyến, cái gì gọi là cũng không thể ức hiếp tiểu tiểu thư? Nàng là cái loại người này sao?
Đều do Tô Ninh cái tên khốn kia.....
Có lẽ là nghe được vú Trương thanh âm, đứa nhỏ tiếng khóc dần dần nhỏ xuống dưới. Chính là không ngừng khóc thút thít, cái mũi nhỏ đều khóc đỏ rực.
Tô Túc chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, đứa nhỏ trong lòng đã chạy vào lòng vú Trương.
Vú Trương trong miệng không ngừng kêu bảo bối, tâm can. Còn làm bộ làm tịch đánh Tô Túc hai cái.
Tô Túc tỏ vẻ thực vô tội, nàng lại không có làm sai cái gì. Để làm chi đánh nàng?
"Bảo bảo vì cái gì khóc? Là ba ba bắt nạt con sao?" Vú Trương, thím đủ rồi nha.
Tuy rằng nghe được vú Trương giả thiết nàng bắt nạt đứa nhỏ, đặt ở ngoài miệng trong lòng không thoải mái, nhưng vì hiểu được sự tình tiền căn hậu quả, Tô Túc vẫn là dương cái lổ tai nghe lén.
Nghe được vú Trương hỏi, Tô Tịnh hai mắt đẫm lệ lưng tròng lên án nói: "Ba ba hắn gạt con, hắn không thích Tịnh Tịnh." Mếu máo cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ lại muốn bắt đầu khóc.
Tô Túc vừa nghe, đều muốn cùng đứa nhỏ khóc! Nàng khi nào thì không thích Tiểu Tịnh? Nàng lại khi nào thì lừa gạt đứa nhỏ?
Vội vàng xuống xe tỏ thái độ: "Ba ba nào có lừa Tịnh Tịnh, ba ba thích nhất Tịnh Tịnh!"
"Ba ba gạt người!" Tô Tịnh mang theo khóc nức nở hô to, lại bắt đầu khóc nháo. Thẳng đến cổ họng đều khóc ách, mới dừng lại....
Quay đầu không muốn nhìn Tô Túc...
Tô Túc thiệt tình không biết mình làm sai cái gì, chỉ có thể đối với Tô Tịnh xuất tuyệt chiêu, hai mắt đẫm lệ lưng tròng cũng mang theo khóc nức nở mở miệng: "Bảo bảo nói cho ba ba như thế nào lừa con được không? Ba ba thực ngốc, không thể nghĩ ra làm sai cái gì? Bảo bảo nói cho ba ba được không?"
Một bộ dáng bảo bảo không nói cho hắn, hắn sẽ khóc cho bảo bảo xem...
Tô tổng tài, tiết tháo của ngươi nát rồi!!!
Bán manh đáng xấu hổ a!!!!!
Tô Tịnh hướng tới trên mặt Tô Túc liền cắn một ngụm, trên mặt bị cắn ẩn ẩn có mấy cái tơ máu!!!
Vú Trương nhìn nhà mình thiếu gia đối với tiểu tiểu thư chịu thua, kinh ngạc tròng mắt đều phải rơi xuống. Mịt mờ liếc nhìn trời một cái, không hạ mưa máu a!!!!
Lại nhìn tiểu tiểu thư táp tới thiếu gia khuôn mặt tuấn tú, lưu lại vài cái nho nhỏ dấu răng. Cơ hồ liền nghĩ ôm tiểu tiểu thư bỏ chạy.
Nhưng mà nàng không thể, đành phải chờ thiếu gia nhà mình nổi trận lôi đình.
Tô Túc chỉ sờ sờ hai má có chút đau, không ngừng cố gắng giả bộ đáng thương. Căn cứ kinh nghiệm trước kia, đứa nhỏ còn có thể cắn nàng, đại biểu cho đứa nhỏ đã muốn nguyện ý cùng nàng nói chuyện!
Đợi hơn nữa ngày, Tô Tịnh mới có chút nhăn nhó nói: "Ba đáp ứng muốn dẫn Tịnh Tịnh đi chơi công viên trò chơi!"
Tô Túc lăng lăng nháy mắt mấy cái, khó hiểu: "Ba ba chưa nói không mang con đi chơi công viên trò chơi a!"
Nghe được không phải đáp án vừa lòng, Tô Tịnh bất mãn lớn tiếng ồn ào: "Ba hiện tại đem Tịnh Tịnh mang về nhà, căn bản là không mang Tịnh Tịnh đi chơi công viên trò chơi!"
Được rồi, hiểu được nguyên nhân đứa nhỏ này khóc!!!!!
Tô Túc giống như lang bà ngoại bắt đầu dụ hống bảo bảo: "Bảo bảo ngồi xe của ba ba có phải rất không thoải mái hay không?"
Tô Tịnh mê mang khuôn mặt nhỏ nhắn, không rõ như thế nào đột nhiên nói đến xe, thành thật gật gật đầu nhỏ.
"Vậy ba ba có phải hay không nên đổi một chiếc xe bảo bảo ngồi thực thoải mái, sau đó mới mang bảo bảo đi chơi trò chơi?" Khụ khụ, trước kia giáo dục chất nữ đều là loại phương pháp này!!!
Bảo bảo nghiêm túc nghĩ nghĩ, nhỏ giọng "Ân" một tiếng.
Tô Túc trong lòng cười thầm, đứa nhỏ này hiện tại đã muốn hiểu được!
"Ba ba xe đều ở nhà, cho nên ba ba phải trước mang theo bảo bảo về nhà, sau đó tái đổi một chiếc xe. Bảo bảo, ba ba nói đúng hay không?"
Lấy một ít việc nhỏ kéo dài đến bồi dưỡng đứa nhỏ xem xét thị phi, hoặc là các phẩm chất khác là chuyện Tô Túc lành nghề nhất! Dù sao, giáo dục cùng tâm lý trẻ con không phải uổng phí học.
Tô Tịnh khuôn mặt nhỏ nhắn chói lọi viết ảo não cùng ngượng ngùng, vùi đầu không dám nhìn hướng Tô Túc.
Tô Túc nhưng không có dừng lại, ôn ôn nhu nhu dạy: "Bảo bảo không biết rõ ràng sự tình liền phát giận, còn cắn ba ba một ngụm. Bảo bảo làm như vậy đúng hay không?"
Tô Tịnh ngẩng đầu vươn tay muốn Tô Túc ôm, Tô Túc lại hai tay ôm ngực, nhíu mày. Không vươn tay tiếp lấy đứa nhỏ.
Vú Trương lại bắt đầu lo lắng Tô Túc trong lòng có phải đối đứa nhỏ sinh ra ngăn cách hay không!
Tuy rằng thiếu gia mới vừa nói thực có đạo lý, nhưng mà, tiểu tiểu thư dù sao mới chỉ là một đứa nhỏ không đến năm tuổi.
Tô Tịnh hiểu được ba ba ý tứ, càng sợ ba ba sẽ không thích chính mình, tội nghiệp nhỏ giọng nói: "Tịnh Tịnh sai rồi, Tịnh Tịnh không nên loạn phát giận, Tịnh Tịnh không nên cắn ba ba, oa.... Oa.... Tịnh Tịnh sai lầm rồi... Ba ba đừng không cần Tịnh Tịnh...." Nhìn Tô Túc như trước lạnh lùng không vươn tay ôm mình, Tô Tịnh rốt cục lại nhịn không được khóc, vừa khóc vừa hướng Tô Túc vươn tay.
Vú Trương nhìn ra nhà mình thiếu gia là thật vì tiểu tiểu thư hảo, rõ ràng đem tiểu tiểu thư trong ngực không ngừng hô chính mình sai lầm rồi nhét vào trong lòng Tô Túc.
Tô Tịnh vừa đến trong lòng Tô Túc liền ngoan ngoãn không khóc cũng không nháo, bất an nhìn Tô Túc.
Tô Túc sờ sờ Tô Tịnh tóc mềm: "Bảo bảo, ba ba không có tức giận, càng không có không cần con. Ba ba chỉ là muốn cho con hiểu được một ít đạo lý làm người."
Tô Tịnh dùng tay nhỏ bé vuốt dấu răng trên mặt Tô Túc: "Ba ba, Tịnh Tịnh hiểu được. Về sau Tịnh Tịnh sẽ không như vậy nữa."
Tô Túc dùng cằm cọ cọ Tô Tịnh cái trán, thập phần cưng chìu nói: "Biết sai sẽ sửa lại, như vậy mới là ba ba con gái ngoan."