Lâm Sanh mở cửa chiếc xe Sarah đầy phong cách của Mộ Lưu Yên đẩy nàng vào trong, những nữ nhân trong quán đều nhìn hai người như muốn đánh nhau đến nơi, nhưng mà Lâm Sanh không có tâm trạng để ý.
Lâm Sanh đang nhớ lại đã không biết bao lần nàng gặp phải Mộ Lưu Yên uống rượu say bét nhè như vậy rồi.
Đối với Mộ yêu tinh, bây giờ nàng thật sự không biết làm cái gì cho phải.
Ngươi cũng đã biết ta nói dối, tại sao ngươi không hỏi ta? Tại sao ngươi không nói ra? Lâm Sanh không phải đứa ngốc, nàng nghĩ về lúc Mộ Lưu Yên ở phòng pha trà hỏi điện thoại là ai gọi tới, lúc ấy miệng mình nói là ngoại công, sau đó nàng cũng không có nghi ngờ. Vốn cứ tưởng rằng nàng tin, không nghĩ rằng nàng lại hoài nghi, Mộ Lưu Yên cũng chỉ vì không muốn vạch trần việc Lâm Sanh nói dối nên mới lựa chọn cách im lặng không hỏi.
"Mộ yêu tinh, thực xin lỗi." Lâm Sanh dùng khăn nhẹ nhàng lau mặt Mộ Lưu Yên, có chút áy náy nói, "Nói cho cùng cũng tại ta không có niềm tin. Vốn dĩ ta nghĩ chuyện quá khứ cứ như vậy sẽ qua, nhưng không nghĩ tới bây giờ nàng ta lại về. Ta nhất thời luống cuống cho nên mới nói dối ngươi." Có lẽ vì Mộ Lưu Yên say rượu nên Lâm Sanh mới có dũng khí nói ra những lời này, ở trước mặt Mộ yêu tinh, nàng là người bình tĩnh, thấy biến cũng không sợ hãi, là người có thể cho nàng dựa vào. Nhưng mà nàng cũng chỉ là một nữ nhân, nàng cũng biết bất an, cũng biết lo âu, có những chuyện nàng cũng không biết phải làm sao. Những cảm xúc tiêu cực này Lâm đầu gỗ đều không muốn cho Mộ yêu tinh biết, nàng thầm nghĩ sẽ chỉ cho Mộ Lưu Yên thấy một mặt mạnh mẽ nhất của nàng, nàng muốn cho Mộ Lưu Yên biết chỉ có Lâm đầu gỗ của nàng mới là tốt nhất.
"Đầu gỗ ——" Bàn tay đang lau mặt cho Mộ Lưu Yên của Lâm Sanh bị nắm lại, "Trong lòng ta không thoải mái." Đôi mắt lại phiếm hồng, mê ly nhìn Lâm Sanh, "Ta không thích như vậy."
Lúc này Mộ Lưu Yên đang ở trạng thái nửa say nửa tỉnh, có thể nói là bảy phần say, ba phần tỉnh.
Nàng nhớ đến một Mộ Lưu Yên nhu nhược lần gặp mặt ở quán karaoke, yêu tinh này cứ thế mà say ngã vào lòng của nàng, sau đó một đoạn nghiệt duyên liền bắt đầu.
"Mộ yêu tinh, hôm nay, chúng ta sẽ đem tất cả nói cho nhau nghe được không? Không cần giấu điều gì trong lòng, ngươi xem, ngươi không suиɠ sướиɠ, ta cũng không thoải mái." Nhìn thấy những sợi tóc tán loạn trên trán Mộ Lưu Yên, ánh mắt Lâm Sanh tràn đầy sự đau lòng cùng thương tiếc, "Ngươi làm cho ta nhớ đến lần gặp mặt thứ hai của chúng ta, lúc ấy, ngươi uống say như chết, đem ta đè trên ghế, sau đó ngươi quát ta ‘Tần Mạt, không cần đi, ngươi đừng rời xa ta’, có lẽ bắt đầu từ khi đó, hai chữ Tần Mạt đối với ta giống như cơn ác mộng. Càng cùng ngươi tiếp xúc, ta càng hiểu được tình cảm của ngươi đối với Tần Mạt rất sâu đậm, nhưng mà ta đã yêu ngươi, ta phải làm sao bây giờ? Ngươi đúng thật là một yêu tinh, đem ta câu dẫn không còn sót lại gì."
Đây là lần đầu tiên Lâm Sanh bĩnh tĩnh đối mặt với vấn đề Tần Mạt, đem tất cả cảm xúc lo lắng bất an nói ra.
Có lẽ là bởi vì Mộ Lưu Yên say, nên hôm nay đem tất cả xả ra, ngày mai nàng chắc cũng không nhớ rõ. Có lẽ là bởi vì say nên mới có thể phun chân ngôn (lời nói chân thật), giống như lần đó nàng ở bên tai mình hô hai chữ ‘Tần Mạt’ đều giống nhau. Có lẽ là bởi vì Mộ yêu tinh say rượu lây qua cả Lâm Sanh. Bằng cách này, đêm khuya an tĩnh hôm nay sẽ dẫn đến phát sinh những suy nghĩ cùng cảm xúc mới lạ.
Tửu lượng của Mộ Lưu Yên vốn rất tốt, nếu không vì trong lòng không thoải mái, nàng cũng sẽ không uống rượu say đến mức này.
Hiện giờ đã về nhà lâu như vậy, kết hợp cạo gió cùng lau mặt nên men say đã bớt đi nhiều, cho nên tất cả lời nói của Lâm Sanh nàng đều nghe thấy, nàng chưa bao giờ nghĩ Tần Mạt đối với Đầu gỗ lại có nhiều khúc mắc nặng như vậy.
"Đầu gỗ, ngươi vì cái gì sao lại không nói với ta?" Mộ Lưu Yên đem tay Lâm Sanh ôm trên mặt, "Ta chưa bao giờ biết, Tần Mạt như thế lại đối với ngươi có nhiều ảnh hưởng như vậy. Thực xin lỗi." Nhắm mắt lại, khóe mắt không khống chế được, nước mắt liền rơi xuống, "Ta không đề cập tới Tần Mạt là bởi vì ta không muốn nàng sẽ trở thành khoảng cách giữa hai chúng ta, chính vì ta nghĩ như vậy nên ta không biết rằng làm như vậy càng làm ngươi lo lắng." Trong đầu nàng hiện lên nhiều hình ảnh, trong đó có Tần Mạt, có chính mình, còn có Lâm Sanh.
Nàng lúc còn trẻ gặp gỡ Tần Mạt, nụ hoa nở rộ vì người tận tình yêu thương. Đáng tiếc khi người đi xa, để lại hoa một mình đơn độc chống chọi.
Nàng gặp Lâm Sanh vào lúc cuộc đời của nàng đang sa ngã, Lâm Sanh giống như một ánh sáng đem tất cả u ám của đời nàng gói lại rồi tiêu hủy. Có lẽ lúc ban đầu, nàng chỉ muốn xem Lâm Sanh như những tình nhân trước kia, nhưng mà không ngờ rằng trên người Lâm Sanh có cái gì đó hấp dẫn Mộ Lưu Yên, làm cho Mộ tổng tài thay đổi hết tất cả dự tính ban đầu. Nàng nghiêm túc, không hề vui đùa dù chỉ là một chút, nàng thực sự muốn cả hai ở cùng một chỗ. Trong quá trình tìm hiểu nhau, những mảnh vỡ, những nỗi đau trong lòng của Mộ Lưu Yên lập tức được Lâm Sanh nhẹ nhàng hàn kín, chỉ cần cùng Lâm Sanh ở cùng một chỗ, nàng cảm thấy thật ấm áp.
Những bông hoa đung đưa trong gió một lần nữa gặp được người chăm sóc, càng chăm sóc càng phát ra vẻ kiều diễm đẹp đẽ.
Bởi vì có sự che chở của nàng, nên nó mới có thể nở rộ đẹp hơn bao giờ hết, đẹp một cách sặc sỡ lóa mắt.
"Có lẽ đây không phải là một chuyện xưa dễ nghe, như vậy ngươi còn muốn nghe không?" Mộ Lưu Yên kéo Lâm Sanh nằm trên giường, sau đó tựa vào ngực nàng, líu ríu nói, "Nghe xong, ngươi phải hứa rằng sẽ không bao giờ nói dối ta, có chuyện gì đều phải nói cho ta biết."
"Được." Lâm Sanh đem khăn mặt ném trên tủ đầu giường, sau đó ôm chặt thắt lưng Mộ Lưu Yên, "Ta thề, về sau việc gì cũng không dối ngươi, tất cả mọi chuyện đều nghe theo ngươi, ngươi là nữ vương của nhà chúng ta!" Lâm Sanh tuy rằng rất thích khi nghe Mộ Lưu Yên kể chuyện xưa, nhưng mà nàng không hy vọng là áp lực đè nặng xuống bầu không khí của cả hai, cho nên cố ý dùng giọng điệu vui vẻ nói, cứ coi như là vì Mộ yêu tinh đi.
Khuôn mặt Mộ Lưu Yên bỗng hồng hồng hiện lên một chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận đành cắn lỗ tai Lâm Sanh một phát.
Mùi rượu trên người Mộ yêu tinh tỏa ra trên mặt Lâm Sanh, làm cho nàng nhịn không được nổi một trận nhộn nhạo.
Mộ Lưu Yên không có chú ý đến biểu hiện kia của Lâm Sanh, đôi mắt trong suốt bắt đầu mông lung, thanh âm cũng dần dần dịu lại, "Đó là khoảng thời gian ta học trung học, bởi vì trong nhà quan hệ của ta và mẹ không được tốt, cho nên ta chọn dọn vào kí túc xá ở trường. Sau đó ta gặp được Tần Mạt. Nàng là bạn cùng phòng của ta, cũng là bạn học chung trên lớp. Nàng là một người chói lóa, học lực giỏi, người cao ráo cũng rất đẹp trai, các lão sư cùng các bạn trong trường đều yêu mến. Khi đó tính tình của ta không đàng hoàng giống như bây giờ, ngược lại có chút im lặng khó gần, cho nên cũng không có ai thân với ta. Nhưng mà cho dù những người khác không thích ta thì Tần Mạt đối đãi với ta cũng rất tốt. Trung học cùng Tần Mạt ở chung, ta dần dần thích chiếm hữu nàng, sau cứ tự nhiên như vậy chúng ta liền cùng ở chung một chỗ. Ta vẫn thường nghĩ cả hai sẽ ở bên nhau cả đời." Nói xong, nước mắt không kìm được lại rơi xuống, tay cầm lấy vạt áo Lâm Sanh, khóc nói, "Ba năm, chúng ta ở cùng một chỗ suốt ba năm. Nàng là người đầu tiên ta yêu, vậy mà vì sau khi biết ta là người thừa kế của Mộ Thị liền tìm cách xa lánh ta, cuối cùng nàng nói nàng muốn đi Pháp du học cho nên muốn chia tay. Ta nói ta có thể đợi. Nhưng kết quả là nàng nói với ta, nàng không tin vào tình yêu xa, càng không tin cái gọi là chờ đợi. Nàng phải đi nên nhất quyết phải làm rõ ràng, nàng hỏi ta còn muốn lưu luyến cái gì?" Nói tới đây, Mộ Lưu Yên đã muốn khóc không thành tiếng, mà Lâm Sanh cũng nhịn không được hốc mắt đã đỏ.
Tần Mạt, người này rất tuyệt tình. Cho nên bản thân nhất định phải trải qua sự mất mát mới hiểu được.
Lâm Sanh không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng an ủi Mộ Lưu Yên.
"Ta nghĩ phải chứng minh cho nàng xem, ta có thể chờ. Nhưng là ta chờ tới lúc, cũng là lúc nàng cùng người khác dây dưa cùng một chỗ. Ngươi có biết lúc đó ta tổn thương bao nhiêu không? Gia đình còn cho ta xem hai nàng đi đâu cũng có nhau, tình chàng ý thiếp chụp ảnh khắp nơi. Khi đó, ta thậm chí còn uống thuốc ngủ tự tử." Đoạn chuyện cũ quá tối tăm, chỉ cần nghĩ lại, Mộ Lưu Yên không tự chủ được cả người phát run, "Hoàn hảo, ta vẫn còn sống sót."
Nghe đến đó, trái tim Lâm Sanh thật sự bị nhéo đau rất dữ dội, ôm chặt nữ nhân trong lòng, giống như cảm thấy được nàng vừa gầy đi rất nhiều.
Lâm Sanh chỉ hận không quen biết Mộ yêu tinh sớm hơn, nếu như vậy nàng đã không phải khổ sở như vậy.
"Đầu gỗ, ngươi với nàng khác nhau." Mộ Lưu Yên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm hai má Lâm Sanh, "Tại sao có thể giống nhau được? Đầu gỗ của ta chắc chắn không thể làm cho ta thương tâm, đúng hay không?" Cắn môi thật mạnh nhìn vào hai tròng mắt màu xanh nhạt của Lâm Sanh, "Đầu gỗ, ta không biết đã nói với ngươi chưa, ta rất thích đôi mắt của ngươi, tựa như là biển rộng bao dung ta, làm cho ta không hề cảm thấy bất an."
Lâm Sanh cảm động chưa từng có, trong lòng tràn đầy sự yêu mến và thương mến người nữ nhân này.
Mộ Lưu Yên có rất nhiều mặt, nàng vẫn cho rằng nàng có thể đã hiểu được gần hết con người Mộ yêu tinh, nhưng mà không nghĩ tới lòng của nàng lại được làm từ đậu hủ.
Nàng chính là đem đau thương chôn ở trong lòng, mặc cho nó hư thối ra.
Lâm Sanh mở miệng thở dốc, nàng không biết nên nói cái gì để có thể diễn tả được cảm xúc phức tạp trong nội tâm của nàng hiện giờ.
"Đầu gỗ, Tần Mạt là mối tình đầu của ta, nàng lại làm cho ta đau như vậy, cho nên ta chắc chắn đối với nàng một chút cảm giác cũng không còn. Chắc chắn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tái yêu, ta đem tình yêu của ta giao cho một Đầu gỗ ngu ngốc là ngươi, cho nên đối với nàng hoàn toàn không có yêu." Mi mắt rũ xuống, tiếp tục nói nhỏ, "Ta không muốn cùng nàng trở thành kẻ địch, dù sao thì ta với nàng cũng từng yêu nhau như vậy. Ta không hy vọng mối tình đầu của ta kết quả cuối cùng cho ra một đôi cừu nhân, cho nên đối với Tần Mạt ta lựa chọn hình thức làm bằng hữu. Ngươi hiểu chưa?"
Hiểu chưa? Có lẽ hiểu rồi, có lẽ vẫn chưa hiểu rõ đi.
"Mộ yêu tinh, có một câu ta vẫn muốn hỏi ngươi." Lâm Sanh hôn trán Mộ Lưu Yên, "Nếu như không có ta, ngươi sẽ quay lại với Tần Mạt sao?" Cái này đối với Lâm Sanh có thể nói là một cái khúc mắc, nếu như không có đáp án xác thực, nàng sẽ cảm thấy được bản thân như một người thứ ba, chặn ngang tình cảm giữa Tần Mạt và Mộ Lưu Yên. Tuy rằng nàng sẽ không buông tay, nhưng mà cái cảm giác kia thật sự không thoải mái.
Mộ Lưu Yên đầu chôn xuống khủy tay Lâm Sanh, một lúc sau mới nói nhỏ, "Đầu gỗ, nếu như không có ngươi, sẽ không có Mộ yêu tinh hiện tại. Như vậy ngươi nghĩ rằng Tần Mạt sẽ một lần nữa quay về tìm nữ nhân Mộ Lưu Yên phóng đãng không biết kiềm chế sao? Huống hồ nếu như ngươi không xuất hiện, Tần Mạt sẽ quay đầu sao? Người nàng thích vẫn là Mộ Lưu Yên trong trí tưởng tượng của nàng! Đầu gỗ à, thế giới này cũng không có nếu."
Lâm Sanh nghe âm thanh ai oán của Mộ yêu tinh, không khỏi phì cười, "Cho nên mới nói, khẩu vị của ta thật độc đáo mới thích một Mộ yêu tinh vừa phóng đãng không biết kiềm chế vừa đường hoàng vô cùng!" Đem Mộ Lưu Yên đặt ở dưới thân, ôn nhu nhìn khuôn mặt của nàng, "Có đúng vậy không, yêu tinh của ta!"
Mộ Lưu Yên thấy tư thế này của Lâm Sanh, thuận theo tự nhiên nàng ôm lấy cổ Lâm Sanh, đôi mắt quyến rũ cười, "Đầu gỗ, ngươi không biết là đến phiên ngươi sao?"
Hãn, quả nhiên là yêu tinh, biến hóa thật nhanh chóng.
Lưng Lâm Sanh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Là đến phiên ta kể chuyện xưa ư?
Vẫn là tốt nhất đem nói hết ra thôi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: song hưu ngày hai ngày, tổng tài không càng, hội càng khác.
Này chương là này tuần cuối cùng một chương.
Sau đó, nói thêm câu nữa, này văn không ngược. Cũng liền ngẫu nhiên có điểm tiểu rối rắm đi.