Lâm Sanh tay trái chống đầu tay còn lại lật xem văn kiện, lại nhớ đến tình cảnh tối hôm qua khóe miệng hơi gợn lên, tâm tình tốt lên không ít.
Quả nhiên từ lúc làm chuyện đó xong thì ngày hôm sau đi làm tinh thần rất sảng khoái tất cả buồn bực đều bay mất tận chân trời.
Tổng tài là cái gì? Tổng tài thì thế nào? Còn không phải cái mũi con mắt sao?
“Mụ mụ! Ngươi cười thật sự là rất quỷ dị!”. Tiểu Mộ thật sự là cảm thấy được sự bay bổng trong tâm tình hôm nay của Lâm Sanh, cảm thấy rất khả nghi, mới qua đêm mụ mụ liền điều chỉnh tốt tâm tình sao?. Rõ ràng ngày hôm qua nói là không trở về nhà tự nhiên nửa đêm lại trở về thay quần áo, thật là kỳ quái.
“Khụ, tiểu hài tử thì biết cái gì?”. Lâm Sanh điều chỉnh biểu tình của mặt mình sau đó bắt đầu toàn tâm toàn ý làm việc. Về phần Mộ tổng tài giờ đây đã không cùng nàng có thêm miếng nào quan hệ.
Lâm Sanh không phải là người keo kiệt, nếu đã báo thù thì còn tiếp tục so đo gì nữa?. Huống hồ Mộ Lưu Yên so với mình chính là phải hy sinh nhiều hơn nữa. Dường như lại nhớ đến chuyện Mộ Lưu Yên bị mình phá dung nhan Lâm Sanh cười đến mặt mày hớn hở “haha…”.
Hiện tại không biết nàng ta đang khóc lóc ở nơi nào?. Hoặc có thể nói ( Lam: =]] nàng giơ chân định đá ai a?)
Về biểu tình của Mộ Lưu Yên thật là Lâm Sanh không cần thấy cũng có thể đoán ra được phần nào.
Thật sự là thích thú a!.
Nếu như nói đến tâm tình Lâm Sanh đang tốt đẹp đến không gì sánh được, như vậy chính là yêu nghiệt Mộ Lưu Yên – Mộ tổng tài của chúng ta chính là trong tâm trạng muốn chết đi được.
Ruốt cuộc là người nào khốn nạn vương bát đản làm ra chuyện này?!. Giờ nàng phải làm sao gặp người khác?!.
Mộ Lưu Yên chính mình cảm thấy phải nhắm mắt, đây là mơ – đây là mơ – đây là mơ?
Đối với tối hôm qua thật sự là Mộ tổng tài không có chút ẩn tượng nào, trong trí nhớ dường như có một đôi mắt màu xanh nhạt, rất sâu và thâm thúy cùng thần bí.
Những thứ khác nàng chút đều không nhớ rõ.
Bất quá người này thật sự là quá ác độc.
Ngàn vạn lần đừng để ta tìm được ngươi, nếu không…..>_<br br="" m="" t="" th="" nh="" ph="" g="" n="">.
Mọi người lần đầu tiên thấy Mộ Lưu Yên đi làm, nhưng thật ra là đến rất trễ, khi nàng đến nơi thì kim đồng hồ đã gần đến giờ .
Tiếp tân tiểu muôi há hốc mồm nhìn bộ đồ Mộ Lưu Yên mặc trên người là áo liền quần. Trời ạ, Mộ Tổng Tài cuối cùng là làm sao vậy? Đây là tình huống đặc biệt?!
Sờ sờ lên vết bầm cho tan đi bớt, nhìn về ảnh mắt không thể tin của tiếp tân tiểu muội Mộ tổng tài hạ thấp kính râm ánh mắt tản ra sát khí nồng đậm dường như có thể xuyên qua lớp kính trực tiếp bắn vào người nữ nhân viên. “Vào lúc làm việc ngươi cũng thường đứng ngu ngơ như vậy?”.
Mộ tổng tài nổi giận kết quả thật rất nghiêm trọng.
“Mộ tổng…”. Nữ tiếp tân vội vàng cúi đầu, trời đất chứng giám các nàng làm tiếp tân không phải là đứng ngốc ra thì có thể làm gì chứ?.
Mộ Lưu Yên mặt đen xuống, cả người tản ra cổ hàn khí giống như dạng cảm giác “ai dám cản ta ta gϊếŧ không ta” đi ngang đại sảnh lớn đi hướng về thang máy.
Mộ tổng tài đến đây trên mặt lại có dấu bầm, lại còn đeo kính mát thật to, cho nên lời bàn tán cũng xuất hiện.
Bàn tán về chuyện của Mộ Lưu Yên luôn làm cho nhóm viên chức yêu thích nhất, đặc biệt vết bầm trên mặt Mộ tổng tài. Cái này là chuyện đáng giá bàn luận.
Nữ tiếp tân trực tiếp lên MSN cty kể ra chuyện này thật là tin động trời, trong nhất thời gió thổi mây phun.
Các ban ngành đều truyền miệng giống nhau, mà Lâm Sanh đồng thời được nữ tiếp đích thân nhắn tin.
“Mộ tổng tài chẳng những đi làm muộn còn mang thêm vết bầm trên mặt đi làm, nhóm thân!!!”.
“Chuyện lạ Chuyện lạ? Chẳng lẽ nào bị tiểu tình nhân nào đánh?”.
“Trên lầu chính giải?”.
“Đỉnh……”
“Có thể hay không là Mộ tổng tài làm xong quay lưng không chịu trách nhiệm?”
“Cũng có thể lắm, trên lầu đích”.
Lâm Sanh nhìn loạt tin nhắn trả lời, trong lòng như nổi nhạc nở hoa.
Nếu Mộ Lưu Yên đem kính râm cởi ra, phỏng chừng là MSN của công ty sẽ điên cuồng a.
Lại nói tiếp vết bầm trên mặt Mộ Lưu Yên thì chỉ có thể trách Lâm Sanh
Đương nhiên lúc đầu là Lâm Sanh có ý tốt, vì để an toàn mang theo Mộ tổng tài đi mướn phòng còn cố ý mấy chục cái địa phương nhỏ không dám đi, lại nghĩ đến thân phận tổng tài của Mộ Lưu Yên nên lập tức trực tiếp đi đến khách sạn sao.
Khách sạn sao tự nhiên tiền sẽ rất mắc nhưng Mộ Lưu Yên là Tổng tài trên người hẳn sẽ không thể không có tiền trả?. Vì không lo lắng đến vấn đề này nên Lâm Sanh gặp bi thảm.
Mộ tổng tài trong bóp da chỉ có hơn khối tiền mặt, hơi ít chút nhưng thật ra có hơn thẻ ngân hàng, vấn đề ở đây là Lâm Sanh không có biết mật mã.
Vì trả thù hành vi trước đó của Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh mở miệng đã đặt phòng mắc nhất trong khách sạn “tám ngàn tám trăm tám mươi tám ngàn” đêm. Đương nhiên, trong bóp da của Mộ tổng tài lúc này không đủ tiền trả.
Muốn mở miệng đổi phòng thì nàng lại ngượng ngùng.
Cả người nàng đều rất bẩn, nhân viên an ninh thỉnh thoảng còn nhìn nàng vài lần, giống như Lâm Sanh là phần tử tội phạm điển hình chuyên dụ dỗ con gái nhà lành.
Cắn răng một cái, không phải chỉ là tám ngàn vạn sao? Mướn!
Vì thế, nửa tháng tiền lương của Lâm mụi liền cống hiến cho việc mướn phòng của Mộ Lưu Yên.
Trời đất chứng giám, từ lúc Tiểu Mộ đến đây về sau Lâm Sanh tự nhiên cảm thấy cuộc sống của nàng bắt đầu đi theo hướng bi kịch.
Mộ Lưu Yên đối với mình mà nói chính là yêu tinh, gặp gỡ nàng luôn không có sự tình gì tốt.
Tuy rằng không cam lòng nhưng sâu trong lòng Lâm Sanh cũng không có ý vì vậy mà mặc kệ ném Mộ Lưu Yên đi. Nàng đành phải tiếp tục chịu đựng bi kịch này.
Nếu chỉ là như thế này thì vết máu ứ đọng trên mặt Mộ tổng tài làm sao có?
Ha ha, Lâm Sanh tuy rằng khí lực khá lớn, nhưng với nữ nhân sau khi say rượu kia thật không thể xem thường. Từ một Lâm Sanh khí lực phi thường cũng bị Mộ Lưu Yên làm cho không còn khí lực. (L tác giả nói vậy làm e có ý nghĩ xấu xa không à…..)
Cho nên trong lúc đem Mộ tổng tài đến phòng tắm không cẩn thận té ngã.
Khuông mặt Mộ tổng tài chăm chút nhất thiếu chút nữa bị Lâm Sanh muội muội hủy đi.
Lâm muội tử hoảng sợ lập tức một phen cấp tốc lau mặt Mộ Lưu Yên coi như xong, tắm rửa và vân vân nàng bỏ qua.
Mặt mày vì ngã thành ra như vậy, nếu mà tắm rửa a, nàng thật sợ tắm đến phân nửa Mộ Lưu Yên sẽ tỉnh lại thì xong đời.
Xong!
Đem Mộ tổng tài nửa sống nửa chết ném lên giường, Lâm Sanh mới thở dài một hơi, vốn nghĩ muốn xoay người rời khỏi nhưng trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái. (=]] tiêu đời….Lâm tỷ tỷ ghen tức trong lòng trỗi dậy a).
Vì thế, đang ngồi trên giường nhìn Mộ tổng tài đang lâm vào mê man Lâm Sanh trong đầu nổi lên câu hỏi.
Làm cho nàng trở thành sa đọa có phải chính là cái người tên Tần Mạt kia?.
“Tần Mạt!”.
Cái tên rất đơn giản lại làm cho Lâm Sanh cảm thấy không thoải mái đến cực độ.
Vừa đau lòng cho Mộ Lưu Yên vừa hận Mộ Lưu Yên thật không biết tự ái.
Ngươi như vậy, nàng sẽ vì ngươi mà đau lòng sao?.
Cái dáng vẻ này của ngươi, ngươi thật muốn chứng minh cái gì?
Tuy rằng nói Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh không quan hệ gì. Được rồi, là tạm thời chưa quan hệ, nhưng Lâm Sanh tổng cảm thấy tiếp tục theo đuổi Mộ Lưu Yên như vậy không tốt.
Cứ cho là nói đến cứu vớt cuộc đời nàng đi, nhưng nàng cũng không phải thánh mẫu cũng không có năng lực này. Cho dù là có đi nữa thì cũng chưa chắc Mộ Lưu Yên sẽ nhận.
Cảm giác của Lâm Sanh đối với Mộ Lưu Yên chính là dạng ‘ngươi ở cửa hàng nhìn thấy được đồ vật rất đẹp, nó có lẽ sẽ là của ngươi, nhưng tạm thời ngươi chưa thể mua được. Rồi lại nhìn thấy nó thuộc về tay một người khác, dù sao thì cũng có cảm giác nói không nên lời rất không thoải mái’.
Dựa vào nhan sắc của Mộ Lưu Yên thì muốn người khác không yêu thích thật không dễ dàng.
Trừ khi là Mộ tổng tài chính mình không muốn, nếu không chỉ bằng bề ngoài Hồ Ly Tinh của nàng thì mười bách hợp có chính trốn không thoát.
Vấn đề là phải như thế nào mới có thể làm cho Mộ Lưu Yên để vào tầm mắt?
Lâm Sanh nhìn ngũ quan của Mộ Lưu Yên, khuôn mặt tinh xảo, môi đỏ mọng mị hoặc, chính đôi môi này lúc nãy ép lên môi mình sao?!
Lắc đầu bỏ qua rung động trong lòng mình, Lâm Sanh rốt cuộc nghĩ đến tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Tuy rằng trị phần ngọn thì vẫn còn gốc rễ, nhưng ít nhất cũng làm dịu bớt tâm tình của bản thân lúc này.
Nghĩ đến Mộ Lưu Yên phải hấp thụ giáo huấn của mình.
Nói là làm liền, Lâm muội tử là một người theo trường phái hành động cho nên Mộ Lưu Yên đang ngủ căn bản không biết sự việc đang diễn ra tiếp theo.
Tìm đến quầy bar mượn cái dao cạo râu. Sau đó, mục đích rõ ràng chính là cạo sạch hàng lông mày của Mộ tổng tài. (=]] chơi ít có ác lắm Lâm tỷ tỷ à)
Nhớ đến hành động của chính mình nội tâm Lâm Sanh đắc ý vạn phần, trên MSN trước đó đã nóng giống nồi cháo đang sôi. Mà lúc này người gây ra cớ sự Lâm Sanh lại thật bình tĩnh bắt tay vào việc gõ bàn phím nhập văn kiện.
Thật sự chờ mong bộ dáng Mộ Lưu Yên lúc cởi kính râm a!
Tiểu Hồ Ly cười trong lòng tà ác.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm Sanh là công, tinh khiết công. Mộ tổng tài làm H….gặp gỡ Lâm Sanh chỉ có thể trở thành thụ =]] (Lam: em thích tác giả roài đóa nha hahaha =]])
Đã ngoài, xong.
Sửa cái cua đồng từ.