Lâm Sanh nghĩ nhanh như vậy đã có thể lại giáp mặt Tần Mạt, bất quá, mới cách ngày mà thân phận người đã chuyển biến.
Ngày hôm qua, Tần Mạt ngồi cùng Mộ yêu tinh, bản thân mình chỉ có thể trộm nhìn.
Hôm nay, Mộ yêu tinh ôm lấy cánh tay mình, mà Tần Mạt chỉ có thể hâm mộ cùng ghen tị nhìn lại.
Ngày hôm qua, Tần Mạt cho rằng nàng là người qua đường xa lạ.
Hôm nay, Tần Mạt phát hiện thật ra nàng mới là chính thất.
Chỉ đơn giản như vậy.
Tần Mạt mới đến địa phương chính là nhà hàng Nhật bản, vì thế Lâm Sanh liền cảm thấy mê man, ở Pháp lại ăn đồ Nhật Bản, vậy có khi nào ở Nhật Bản lại đi ăn món Italy không? Có điểm trở thành ông nói gà bà nói vịt đi.
Đối với chuyện này chỉ có Mộ Lưu Yên hiểu được.
Bởi vì, thời điểm yêu nhau, Mộ Lưu Yên thích ăn nhất là món Nhật Bản, gần như bữa ăn đã có bữa là ăn món Nhật.
Ý tứ của Tần Mạt quá rõ.
Mộ Lưu yên không thể nói cho Lâm Sanh, cho nên chỉ có trầm mặc không lên tiếng.
“Sen, người kia là tình địch của ngươi sao?”. Sarah ở trước mặt Lâm Sanh vẫn giữ bộ dáng nữ nhân biết điều, trừ lần đầu tiên gặp nàng đang ngoài ý muốn hôn nữ nhân kia, lúc sau đều rất biết điều cùng im lặng.
“Ừ” Lâm Sanh gật gật đầu, “Sarah, chút nữa cứ thoải mái ăn, ngàn vạn lần đừng khách khí, có thể ăn bao nhiêu thì cứ ăn. Về nhà đừng có đâm thọc nói với ông nội ta bạc đãi ngươi, không cho ngươi ăn cơm”.
Ba người ăn cơm khẳng định không khí sẽ không tốt, cho nên lựa chọn mang theo Sarah, nếu không, Lâm Sanh có lẽ thật sự đã cho nàng ở khách sạn mình.
Sarah liếc mắt Lâm Sanh cái, khẽ ‘hừ’ tiếng, ngồi ở sau xe không nói nữa.
Lái xe viên là gã lái xe trực thuộc Mộ thị tập đoàn tại Pháp, đối với sự tình của tồng tài cũng biết chút, bất quá vẫn chăm chú vào nhiệm vụ lái xe, làm như không nghe thấy gì.
Chỉ lúc sau, tới được địa phương.
Ba người xuống xe, Mộ Lưu Yên dặn dò lái xe gì đó, sau đó liền ôm lấy cánh tay Lâm Sanh đi vào cổng nhà hàng Nhật Bản.
Sarah nhìn bóng dáng Mộ Lưu Yên, hừ mạnh, ghét người thật không cần lý do!
Nếu không xem trọng Sen, nàng sớm đã quay đầu bước đi.
Nhân viên nơi này đều mặc trang phục Kimono, ngôn ngữ cũng nói tiếng Nhật, rất đặc sắc.
Nếu không biết mình đang ở Pháp, Lâm Sanh đều nghĩ là mình có phải hay không đã đến Nhật Bản.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cửa phòng được mở ra.
Lâm Sanh híp mắt, đây là lần thứ nàng nhìn thấy Tần Mạt, trước sau như một làm cho nàng khó chịu.
Cái này chắc được gọi là, ‘tình địch gặp nhau liền đỏ mắt’, muốn nàng cùng Tần Mạt hòa nhã, vĩnh viễn không có khả năng.
Nghe được tiếng cửa mở ra, Tần Mạt đang tĩnh tọa uống trà chậm rãi quay đầu lại, vừa nhìn thấy Lâm Sanh, vẻ mặt liền đông cứng lại.
Vì híp mắt, giống như đang suy nghĩ, nàng có phải là người hôm qua đã đụng mặt trong toilet.
Bất quá sự tưởng tượng này chỉ thoáng qua nàng chỉ - giây, Tần Mạt liền khẳng định, người này chính là nữ nhân ngày hôm qua trong toilet xin nàng thuốc lá.
Bởi vì, tướng mạo Lâm Sanh vốn xuất chúng, ở Pháp lại khó có thể gặp được người thứ .
Bất quá cho dù biết, Tần Mạt vẫn hướng về phía người cười cười.
Chính là nụ cười kia trong mắt Lâm Sanh, có vẻ ý vị thâm trường tí.
“Tần Mạt, ngại quá, chúng ta tới trễ”. Mộ Lưu Yên ở vai trò người trung gian chỉ có thể bi kịch mở đầu câu chuyện, cho dù biết đây là Hồng Môn Yến cũng phải cắn răng đi với đầu gỗ nhà nàng mà thôi. “Đây là đầu gỗ nhà ta Lâm Sanh, còn đây là Dì nhỏ của đầu gỗ tên Sarah”. Giới thiệu chút với Tần Mạt người, sau đó lại hướng về Lâm Sanh cùng Sarah nói: “Nàng là bằng hữu của ta, Tần Mạt”.
Bằng hữu? Ta xem gọi là bạn gái cũ đi!
Sarah nói như thế nào cũng là người trong vòng lẫn quẫn, hơn nữa Lâm Sanh lúc trước đã cùng nàng nói qua, cho nên đối diện Tần Mạt, nàng cũng tiếp nhận không tốt, so với Mộ Lưu Yên còn ghét hơn vài phần.
“Xin chào, lần đầu gặp mặt”.
Ba người sau khi ngồi xuống, Tần Mạt đầu tiên hướng Lâm Sanh vươn tay, người ngoài không biết chắc tưởng các nàng thật sự là bằng hữu rồi đó.
“Đúng vậy a, lần đầu gặp mặt”.
Lâm Sanh đồng dạng đối đáp, vươn tay ý tứ nắm chặt tay Tần Mạt chút.
Kỳ thật, Tần Mạt không muốn cho Mộ Lưu Yên biết chuyện ngày hôm qua, nàng cũng sợ Lâm Sanh sẽ đem lời của nàng nói ra hết cho Mộ Lưu Yên biết, mà Lâm Sanh thật ra cũng đồng dạng không muốn cho Mộ yêu tinh biết. Bời vì, nàng làm sao giải thích chuyện theo dõi Mộ yêu tinh đây?
Cho nên, người đều có tâm giấu diếm, giả vờ hôm nay đều là ‘lần đầu tiên’ gặp mặt.
“Lưu Yên, món ngươi thích ăn ta đều gọi cho ngươi rồi. Nga, đúng rồi, các vị nhà ngươi muốn dùng những thứ gì?”. Tần Mạt cố ý đem Menu đưa cho Mộ Lưu Yên, sau đó lại chèn thêm vài câu thâm ý như nhắc nhở nói, “Nhiều năm như vậy, cũng không biết khẩu vị của ngươi có thay đổi hay không, nếu không thì sẽ thấy vẫn còn tốt lắm”.
Trực tiếp khiêu khích a!
“Ngươi cũng nói nhiều năm như vậy, làm sao có thể giống như xưa?”. Lâm Sanh cũng không phải đèn sắp tắt, cũng thâm ý nói ra.
“Kỳ thật tính ra cũng đâu có lâu lắm, ta nghĩ Lưu Yên hẳn sẽ không thay đổi khẩu vị quá nhiều”. Tần Mạt ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Sanh, sau đó cười cười, chính là nụ cười kia căn bản không đơn giản, “Lưu Yên vẫn là người chung thủy, ta vẫn biết”.
“Chung thủy thì cũng phải xem đối tượng đồ vật này, nếu thấy đồ vật không hợp không đáng giá, ta nghĩ dùng chữ ‘chung thủy’ này cũng gượng ép đi”. Lâm Sanh liếc mắt cái người bên cảnh đang giả chết Mộ yêu tinh, từ đầu tới đuôi nàng đều bộ ta cái gì cũng không nghe thấy, ‘hết sức chuyên chú’ nhìn thực đơn.
Tần Mạt mặt mày tối sầm, Lâm Sanh đây chính là chửi xéo nàng là đồ vật không hợp.
“Có thích hợp hay không, ta nghĩ ngươi cũng không có quyền phán xét đâu?”. người nói đến đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Lâm Sanh cũng không tính toán trả lời vấn đề của nàng, mà quay đầu hỏi Sarah, “Sarah, ngươi xem nhiêu đây đồ ăn đã đủ chưa? Nhiêu đây đồ ăn tính sao đủ?”
Sarah biết Lâm Sanh đang hy vọng mình và nàng kẻ xướng người họa, dĩ nhiên, làm người thân của Sen nàng quả thật nên giúp đỡ Sen, nhưng mà lại vì cái gì lại phải giúp nàng tranh giành cùng tình địch đối tượng lại là Mộ Lưu Yên? Ta trở thành công cụ giúp các ngươi ghen tị? Sarah cảm thấy thân phận Dì nhỏ của mình thật không có trang nhiêm, không ai xem nàng ra gì.
“Sen, ngươi ko biết sao, ta đối với đồ ăn Nhật Bản thật sự không thích lắm”. Sarah lời còn chưa nói hết, cánh cửa bị gõ nhẹ, sau đó mở ra, nữ tử mặc Kimono mang đồ ăn đặt lên bàn liền ngồi chồm hõm lui về phía sau, lui về phía sau cửa.
Sarah nhìn thức ăn trên bàn, sau đó giảo hoạt nhìn thấy hoàng hoa được cắt tỉa thành phiến đẹp đẽ, “Ta vốn thích nhiều thứ lắm, nếu ngươi hỏi ta trang trí có thích hợp không, cứ chọn đại đi”.
Đắc, Tần Mạt nghe đến mặt đã tái đi.
Lâm Sanh không nghĩ tới Sarah nói chuyện lại bá đạo như vậy, nàng không phải đang gián tiếp chửi Tần Mạt tác dụng chỉ để trang trí sao?
Không chỉ Tần Mạt khó chịu, ngay cả Mộ Lưu Yên cũng đỏ mặt, chẳng qua là không biết vì tức hay vì xấu hổ.
Nói Tần Mạt chỉ là đồ trang trí, không phải gián tiếp nói mình sao?
Quả nhiên, Dì nhỏ và gì gì đó, đều không thích nỗi!
Sarah nói ra xong không khí liền hạ xuống cực âm, mà Tần Mạt cùng Lâm Sanh đều bị ngôn ngữ của Sarah đã kích.
Mộ Lưu Yên chỉ có thể ngụy trang thành bình tĩnh gọi vài món thức ăn, về phần Dì nhỏ Sarah thích ăn cái gì? Đều để nàng dùng món ăn mình gọi vậy!
Yên lặng không nói gì trước bàn thức ăn tinh xảo, đương nhiên chiếm đa số đều là món ăn lạnh.
“Đúng rồi, Lưu Yên, ta hiện tại ở công ty Ann làm nhân viên thiết kế thời trang, về sau ta sẽ thiết kế cho ngươi bộ quần áo, cam đoan trên thế giới chỉ có ”. Nói xong, như có chút vô ý nhìn nhìn Lâm Sanh, “Lâm Sanh, ngươi không để ý chứ?”.
Để ý! Ta đương nhiên để ý! Lâm Sanh dường như hơi xem thường trình độ mặt dày của Tần Mạt, bất quá bản thân nàng đành phải giữ vững phong độ.
“Không ngại, ta đương nhiên không ngại”. Lâm Sanh sờ sờ bàn tay trên bàn của Mộ Lưu Yên, “Bất quá, ta lại càng thích, ha ha, nói chi, chúng ta đều là người đã trưởng thành mà, ngươi cũng thế!”.
Tần Mạt hít hơi, móng tay hung khăng bấm trên đùi, mượn lực đau đớn này giúp mình bình tĩnh, tránh việc bay qua chụp chết Lâm Sanh.
Mộ Lưu Yên cũng bị thâm ý trong lời nói Lâm Sanh làm cho không được tự nhiên, kỳ thật lại nói tiếp, hai người đâm đâm móc móc nhau cái gì, lại che dấu cái gì, ngu ngốc cũng hiểu được ý gì.
Mộ yêu tinh biết đây là Lâm Sanh kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tần Mạt, cũng giống như lúc nãy Tần Mạt kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lâm Sanh.
Mà nàng, đứng ở giữa trở thành vật hy sinh.
Gặp lại mối tình đầu này, thương thế của ngươi không chịu không nổi a!
Người yêu của ngươi gặp lại mối tình đầu, vết thương không dậy nỗi a!
Trừ bỏ yên lặng dùng bữa, Mộ tổng tài ngoài ra còn có thể làm gì khác được nữa chứ.
Giúp đỡ Lâm Sanh đả kích Tần Mạt? Nói thế nào cũng là người mình từng yêu nhất, cho dù hiện tại đã chia tay, trong lòng cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ bóng dáng nàng.
Quên sao? Đâu có đơn giản vậy chứ. Làm sao có thể?
Lại nói chẳng lẽ giúp đỡ Tần Mạt đả kích Lâm Sanh? Làm ơn đi, Lâm Sanh hiện tại mới là người yêu của ta, chồng đó a! Như thế nào có thể trả đũa?!
Khuyên? Lo lắng? Châm chọc đối đầu, ngươi khuyên ta nên làm sao đây? Không cần châm dầu vào lửa đâu a.
Cho nên, vẫn là không nên đếm xỉa đến bên nào là tốt nhất.
“Ha ha, Lâm Sanh thật là tính tình quá tốt”, Tần Mạt chẳng những phải cười mà còn cười thêm khoa trương, thật sự mún hộc máu, “Không biết ngươi công tác ở nơi nào?”.
“Ta a, ta làm ở chỗ lão bà của ta, làm trợ lý của nàng”. Lâm Sanh miệng méo mó, “Có câu nói rất đúng, gần quan được ban lộc. Nếu không, ta làm sao có thể nhìn đến người mà người người đều hâm mộ chứ?”. Đúng không, ngươi xem nữ nhân đối diện kia hâm mộ đến miệng đều chảy nước miếng kìa.
“Ngươi không nghĩ đến việc tự lực gây dựng sự nghiệp?”. Muốn làm tiểu bạch kiểm! Ở trong mắt Tần Mạt, trợ lý cùng thư ký, thành phần tri thức bình thường đều không khác gì nhau, bản thân mình nói gì cũng là chuyên gia thiết kế thời trang. Ân, so về thân phận thì ta thắng.
“Việc buôn bán ta không am hiểu lắm”. Lâm Sanh biết Tần Mạt là muốn đả kích chính mình, nhưng đó cũng là sự thật, nàng quả thật đối với kinh doanh đều không hiểu, gia đình nàng đều là người làm nghệ thuật âm nhạc chứ không phải làm kinh doanh.
“Chẳng lẽ, ngươi nghĩ cứ như vậy dựa dẫm vào Lưu Yên? Nữ nhân, chẳng lẽ đều không cần sự nghiệp riêng thuộc về mình sao?!”
“Cùng lão bà hạnh phúc bên nhau, sự nghiệp quan trọng sao? Ta cảm thấy hiện tại rất tốt, hơn nữa yêu tinh nhà ta cảm thấy được là được, đúng không, Mộ yêu tinh?”.
Lần đầu tiên Mộ Lưu Yên ở trước mặt người tỏ thái độ, gật gật đầu, thật đúng.
Nếu Lâm Sanh cũng bận rộn giống mình, có mình sẽ không có loại cảm giác an toàn này.
Về đến nhà có thể thấy Lâm Sanh, chính là chuyện hiện tại Mộ Lưu Yên hy vọng nhất.
Cho dù nhìn không thấy, chỉ cần trong điện thoại nghe được tiếng của nàng liền thấy yên tâm.
Tần Mạt không nghĩ tới Lâm Sanh sẽ nói như vậy, Tần Mạt tâm dần dần trầm xuống.
Sự tình so với nàng tưởng tượng tất gian nan hơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai, tự làm bậy không thể sống a! Tăng ca thêm giờ cuối cùng thu phục, lệ