Tần Mạt nghe được từ ngữ hình dung về người kia của Mộ Lưu Yên, chỉ thấy trong lòng vừa khó chịu lại đau đớn, còn ẩn sâu ghen tị cùng hối hận.
Mộ Lưu Yên là mối tình đầu nàng kết giao từ thời nữ sinh, mà bản thân lại chưa từng quên được nàng.
Chính là, bởi khoảng cách quá xa, ở nơi đất khách quê người nàng cũng không biết kết quả có tốt đẹp không.
Không nghĩ làm chậm trễ hạnh phúc của nàng, cũng không muốn chậm trễ đến mình, cho nên lúc trước nàng mới lựa chọn cách chia tay.
Trong lúc đó, giữa Mộ Lưu Yên và giấc mộng của đời mình, nàng lựa chọn cái thứ .
Nhưng đến khi giấc mộng đã thành, mới phát hiện kỳ thật điều thứ mới lạ trọng yếu.
Nhưng là, ở thời điểm nàng hiểu được tất cả, mới phát hiện cô gái trước kia luôn toàn tâm toàn ý vì mình, trong lòng đã thuộc về người khác, điều này làm cho nàng vừa đau vừa hận.
Tần Mạt cảm thấy mình sắp bạo phát, nàng thật sự là chịu không nỗi người trước mặt từng là vợ mình nay đang cùng người khác vô cùng thân mật.
Cho dù không ở bên nhau, chỉ qua điện thoại, cũng có thể cười sáng lạn đến như vậy, nàng thật sự ghen tị.
“Lưu Yên, ta đi toilet lát”. Tần Mạt khống chế thần kinh trên măt mình, nàng biết mình không thể trút cơn thịnh nộ lên Mộ Lưu Yên, nên muốn dùng nước lạnh làm bản thân yên tĩnh chút.
Nàng sợ khi bản thân mình xúc động, sẽ hủy hoại chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng trong lòng Lưu Yên.
“A, được”. Mộ Lưu Yên gật gật đầu, đến khi Tần Mạt rời đi bỗng nhiên lại thở ra hơi, nếu không có tin nhắn của Lâm Sanh đánh tới không biết mình có thể kiên trì được bao lâu.
Dù sao, từng yêu nàng như vậy, nghĩ đến không không có nàng thì đã không muốn sống, nhưng là, đến khi Tần Mạt hiện tại giáp mặt Tần Mạt, Mộ Lưu Yên không biết nói thế nào về tâm tình ngày đó, thật phức tạp, có lẽ có yêu nhưng cũng có hận.
Nếu không có Lâm Sanh bên cạnh, Mộ Lưu Yên biết, nàng chắc là không thể cự tuyệt được Tần Mạt rồi.
Bởi vì, trong lòng nàng vốn đã khắc vào cái tên, chắc chắn là Tần Mạt.
Mà hiện giờ, trong lòng nàng còn có Lâm Sanh, tuy rằng thời gian ở chung rất ngắn, nhưng Lâm Sanh lại có thể đem lại cho mình cảm giác ấm áp và an toàn, ở thời điểm nàng thống khổ nhất Lâm Sanh lại xuất hiện như ánh sáng hào quang, chiếu sáng nhân sinh đen tối của nàng.
Vuốt lên chữ Lâm Sanh trên màn hình, Mộ Lưu Yên suy nghĩ càng sâu sắc.
Lâm Sanh ta thật muốn nhìn thấy ngươi lúc này.
Mà lúc này Lâm Sanh đang làm gì? Nhắn tin? Không! Không! Không, đã không cần thiết nữa.
Tần Mạt vừa bước vào toilet, Lâm Sanh liền lập tức theo vào.
Đối với tình địch của mình, Lâm Sanh phải trực tiếp giáp mặt mới được.
Tần Mạt làm sao biết được dụng ý của Lâm Sanh, còn cho rằng đó là người khách bình thường nào đó nên không để ý, dùng nước lạnh trực tiếp tạt lên mặt, tựa như chỉ có làm như vậy mới có thể dập tắt được lửa hận trong lòng.
Từ trong túi tiền lấy ra gói thuốc lá, lại cầm lên bật lửa, đốt, nhìn nó lúc sáng lúc tối, Tần Mạt cảm thấy được lúc này nó giống như tình yêu của chính mình, đều hóa thành tro bị dẫm nát dưới chân.
Lâm Sanh thủy chung đều chăm chú nhìn vào Tần Mạt, tóc ngắn, gầy, góc cạnh rõ ràng, rất tuấn tú a.
Tần Mạt trên người lại tỏa ra nhất cổ hơi thởi, mang tên u buồn.
Dáng vẻ u buồn của xuất nữ thường luôn thu hút ánh nhìn của kẻ khác, đáng tiếc Lâm Sanh đã có Mộ Lưu Yên, mà Tần Mạt hiện tại lại ở vai trò tình địch, ngay cả thưởng thức lúc này còn không có cửa. Thưởng thức tình địch chẳng khác nào làm giảm nhuệ khí của mình.
“Xin lỗi, còn thuốc lá không? Cho ta điếu được không?”. Lâm Sanh hướng về Tần Mạt nâng cầm, “Một người hút thuốc rất là tịch mịch đi”.
Tần Mạt nhìn tới nữ nhân trước mặt, ấn tượng đầu tiên đây chính là T đồng loại.
Cho nên cũng không nghĩ quá nhiều, đem hộp thuốc cùng bật lửa đều ném cho nàng.
Lâm Sanh kỳ thật đôi lúc cũng hút thuốc, chính là những lúc tâm tình không được tốt liền đốt điếu giải sầu.
Mà hiện tại vì lôi kéo làm quen, nàng không ngại dùng cách này để bắt đầu mở lời.
“Sao vậy? Thất tình?”. Lâm Sanh đem đồ vật trả lại cho nàng, sau đó tựa vào vách tường trào phúng như có như không nói: “Ghen? Bực? Không cam lòng?”.
Tần Mạt nhăn hàng mi xinh đẹp, đối với nữ nhân trước mặt này nói không hơn là vô tình giáp mặt, là người qua đường bình thủy tương phùng mà thôi.
“Ta tại sao phải nói cho ngươi biết?”
“Kỳ thật ngươi không cần nói ta cũng biết, không phải đều hiện trên mặt ngươi rồi sao?”. Lâm Sanh lộ ra nụ cười lưu manh, “Người mình yêu nhất hiện tại yêu người khác, hối hận sao?”.
Lời nói Lâm Sanh chọt trúng chỗ đau Tần Mạt, nàng thở dài hơi, thản nhiên nói: “Năm đó ta vì giấc mơ từ bỏ nàng, hiện giờ bên cạnh nàng đã có người khác, đơn giản như vậy thôi”.
Lâm Sanh trên miệng treo nụ cười, trong lòng thì lại thấm thỏm chút, “Sau đó thì sao?”.
“Sau đó?”. Tần Mạt đem điếu thuốc trên tay ném xuống đất, dùng chân dẫm lên, “Nếu ta suy nghĩ cẩn thận, người bên cạnh nàng sẽ chỉ có thể là ta”. Khóe miệng dương lên, hướng về Lâm Sanh phao nụ cười châm chọc, “Người kia, ta cho tới bây giờ không để trong lòng”.
Cho nên, Mộ Lưu Yên chỉ có thể của ta.
Lâm Sanh nheo mắt, tinh tế đánh giá Tần Mạt, nữ nhân này, quả nhiên có chút tài năng, bất quá chính bản thân mình cũng không thuộc dạng bất tài.
"Sẽ bất chấp thủ mọi đoạn tồi tệ?"
"Sẽ bất chấp thủ mọi đoạn tồi tệ!"
"Ngươi sẽ không sợ làm tổn thương nàng?"
"Ta sẽ làm cho nàng hạnh phúc lần nữa ".
"Ha hả, như vậy, chúc ngươi may mắn".
Lâm Sanh vươn tay, giờ phút này, nàng chính thức đem Tần Mạt xem là địch nhân.
Các nàng như vậy, chỉ có thể người sống xót trở về.
Mà người kia, chắc chắn không thể là Tần Mạt.
“Cám ơn”.
Tần Mạt cũng vươn tay, không biết vì cái gì, nàng cảm thấy người trước mặt vốn không đơn giản như vẻ ngoài. Nàng đối với mình dường như có điểm gì đó đối đầu, đương nhiên, có lẽ là bản thân mình hiểu lầm mà thôi.
Sửa sang lại y phục của mình chút, Tần Mạt lại nhớ đến khuông mặt phong vân kia, chậm rãi đi ra toilet, không quay đầu nhìn lại.
Lâm Sanh vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm mẫu thuốc lá trên mặt đất, ánh mắt hiện lên nét thận trọng chưa từng có.
Tần Mạt không phải người bình thường, không thể xem thường, dù sao nàng từng nữ nhân mà Mộ Lưu Yên yêu nhất.
Cho dù hiện tại, Lâm Sanh cũng không chắc chắn được Mộ Lưu Yên có thể quay lại với tình xưa hay không, dù sao Mộ Lưu Yên cùng Tần Mạt khoảng thời gian bên cạnh nhau quá lâu, có được quá nhiều kỷ niệm, đây chính là điều mà mình cho dù có đi phi cơ cũng đuổi theo không kịp.
Nghĩ lúc thôi mà trong lòng Lâm Sanh đã cảm thấy chua sót.
Một người chỉ có thể khi uống say mới có thể thổ lộ hết chân tình, mà từ miệng Mộ Lưu Yên nàng lại nghe được chữ thâm tình kia.
‘Tần Mạt’
Nếu Tần Mạt lần nữa theo đuổi Mộ yêu tinh.
Lâm Sanh nắm nấm tay, hung hãng nện lên gương thủy tinh trên tường toilet.
Từ trong gương, nàng thấy được bóng dáng chật vật của chính mình.
Nàng đối với bản thân mình vốn rất có lòng tin, chính là ở phần Mộ yêu tinh thì nàng vẫn không dám chắc.
Lần này thật là dùng sức, tựa hồ tất cả khí lực đều phát ra ở quyền trên kiếng này.
Nàng trong lòng khó chịu còn nhiều lắm, mà cách phát tiết thì lại quá ít.
Gương thủy tinh ở trước mặt đã vỡ thành nhiều mảnh, bàn tay giờ đã muốn trở thành đỏ thẫm vì máu của nàng.
Ở thời điểm đối mặt Tần Mạt, nàng không thể lùi bước, nhưng khi chỉ còn mình, nàng lại sợ hãi, chính là nàng không bao giờ nguyện ý nói cho người khác biết điều này.
Nàng không sợ Tần Mạt khiêu khích với mình, nàng chỉ sợ là, lòng tin trong lòng Mộ Lưu Yên về mình so ra sẽ kém Tần Mạt nhiều lắm.
Hai chữ ‘tình yêu’ này, thật sự là khó mà đoán được.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu người có thể thấy rõ được, đoán được, có thể thiểu được?!
“Mụ mụ”. Mộ Tiểu Tiểu tay bịt lại miệng mình, Lanh Sanh thình lình hành động đánh quyền này làm cho nàng sợ đến ngây người.
Người luôn bình tĩnh đến lạnh lùng ấy, rốt cục cũng lộ một bộ mặt khác, bị che dấu bởi hận.
Mộ yêu tinh biến thành như vậy, Tần Mạt, ta làm sao có thể không hận ngươi đây?!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu phá hôm nay thật sự là buồn bực a!
Buổi chiều bị một cái Mục Dương khuyển truy, quần đều bị cắn một cái động.
Buổi tối còn muốn bồi nhân mua say, đều tại ta miệng tiện, nói cho nàng tiền bạn trai cùng người khác cùng một chỗ thực vô cùng thân thiết, vừa lúc bị ta xem gặp. Ai, kết quả nàng thương tâm đích uống rượu, bất quá thảm nhất chính là ta người bằng hữu, còn muốn lộng nàng về nhà.
Ai, tình yêu, ta thật sự không hiểu a!
Cho nên mọi người cũng không phải ngại ít, ta điểm bán về đến nhà bắt đầu viết đích, hiện đang ngủ đi.