Đáng thương Lâm Sanh không biết được, ngay khi nàng vừa đóng cửa phòng đi ra ngoài, người được cho là nãy giờ đang ngủ bỗng nhiên mở to mắt, trên mặt đã xuất hiện một tầng hồng.
Nghĩ tới hành động lúc nãy của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên thầm nghĩ xấu hổ đem đầu vùi vào trong gối.
Đầu gỗ này! Tất cả chỉ làm chuyện nửa vời!
Vốn Mộ Lưu Yên vốn cũng không phải người dễ ngủ, thời điểm Lâm Sanh ôm nàng vào nhà thì nàng liền tỉnh, chính là vẫn còn tham luyến cái ôm ấp ấm áp kia, cho nên vẫn giả bộ ngủ mà thôi.
Chính là nàng không nghĩ tới người bình thường đứng đắn muốn chết kia, tự nhiên….
Ngươi sờ thì sờ đại đi, còn do do dự dự lâu như vậy, lâu đến nỗi Mộ yêu tinh muốn mở mắt hỏi nàng ‘ngươi rốt cuộc sờ hay không sờ?’.
Nàng nhẫn nhịn lâu như vậy, kết quả Lâm Sanh chỉ nhéo nhéo sờ sờ cái lập tức đã vừa lòng, Mộ yêu tinh thật muốn chửi đổng.
Nữ nhân bình thường, người nào lại không muốn đem nàng cởi sạch sau đó XYZ, đêm khuya vắng người sẽ thừa dịp mê mang, say rượu ra tay hành động, không nghĩ tới Lâm Sanh thật đúng là ‘quân tử’, chỉ có như vậy đã thỏa mãn rồi.
Đối với tiểu nha đầu ngây thơ như vậy, Mộ tổng tài tỏ vẻ áp lực rất lớn, con đường dạy dỗ thành công còn rất xa. Muốn lên giường hưởng thụ, chỉ bằng tâm lý tố chất hiện nay của Lâm Sanh, khẳng định là chỉ tìm thấy bực bội bất mãn thôi. Chỉ cầu cho Lâm Sanh nhanh nhanh thông suốt, đừng cho nàng đợi quá lâu.
Mộ yêu tinh không sợ Lâm Sanh trở thành sói, chỉ sợ nàng có sắc tâm lại không có sắc đảm, cây gỗ không mọc được hoa, vậy bi kịch a.
Mộ Lưu Yên cũng không biết nên tự hào là mình được tên ngốc cấp quốc bảo, hay là nên hận Lâm Sanh không hiểu phải nắm bắt thời cơ.
Thật sự là, tức chết người.
Bởi vì lái xe của Mộ Lưu Yên, cho nên Lâm Sanh nói đi về, chỉ có đi bộ ra khu biệt thự, hành hạ bản thân, sau đó đem mình biến thành xe taxi đi bộ khoảng phút là tới nhà.
Trị an vùng này rất tốt, cho nên Lâm Sanh cũng không lo sợ gì.Đặc biệt đèn đường sáng như vậy, ngẫu nhiên còn có thể thấy người đang tản bộ trên đường.
Lâm Sanh lấy tay sờ ót, đèn đường từ trên chiếu xuống đất, đi từ từ.
Mộ yêu tinh muốn đi nước Pháp công tác.
Nước Pháp a, mình có nên đi theo hay không? Chính là, đây là chuyện công ty, Mộ Lưu Yên sẽ đồng ý cho mình đi cùng, chỉ cần mình mở miệng nói, có tốt không? Giống cảm giác hậu cung can thiệp vào việc triều chính.
Lâm Sanh sẽ không ỷ vào chuyện mình là người của Mộ Lưu Yên mà yêu cầu nàng, dù sao công ra công mà tư ra tư.
Ngươi nói Mộ yêu tinh này, bình thường là người thông minh, như thế nào sẽ không biết nói muốn dẫn ta cùng đi đây?!
Lâm Sanh không phải chưa đi tới nước Pháp, thời điểm khi nàng còn sinh hoạt tại Áo, được nghĩ học sẽ đi đến nhà Ngoại công ở Pháp chơi đùa vài ngày, bất quá trong nhà Ngoại công là người làm nàng có chút sợ, cho nên, vẫn là có lúc đi lúc sẽ không vì được nghĩ mà đi. Sau khi trở về nước, nàng lại càng không đi thăm ngoại công.
Ngoại công là Hoa Kiều, bà Ngoại qua đời vì năm đó sinh khó mẹ Lâm Sanh, sau đó khi Ngoại công mình đến Pháp dốc sức làm việc, đem đứa nhỏ giao cho cha của mình, năm sau đó mới đem nữ nhân về lại Pháp. Khi Lâm Sanh tuổi, Ngoại công lại cưới nữ nhân người Pháp nhỏ hơn hắn tuổi, khi Lâm Sanh tuổi, thì nữ nhân kia sinh hạ tiểu di.
Đối với Dì nhỏ hơn nàng gần tuổi lại mang dòng máu lai này, Lâm Sanh gặp phải áp lực rất lớn.
Đặc biệt đứa nhỏ này mỗi lần thấy Lâm Sanh liền yêu thích quấn quít lấy nàng, cho nên Lâm Sanh sợ không muốn đi Pháp vấn an Ngoại công cùng Dì nhỏ này.
Từ lúc mối quan hệ giữa nàng cùng cha mẹ băng giá, nàng lại càng không có ý định đi Pháp thăm Ngoại công.
Nếu không phải Mộ Lưu Yên nói phải đi Pháp công tác, Lâm Sanh chắc hẳn đã muốn quên mất là nàng vẫn còn có Ngoại công.
Aizz, cuối cùng ta có nên đi không đây?
Lâm Sanh sau khi gỡ được khúc mắc trong lòng, đối với Ngoại công duy nhất kia cảm nhận được đáy lòng dâng lên một tia áy náy.
Kỳ thật lại muốn nói tiếp, đều là vấn đề của cha mẹ, không có quan hệ gì đến lão nhân, bản thân mình không quan tâm đến ông như vậy cũng có chút không đúng.
Nếu lần này Mộ Lưu Yên nói không cho ta đi bàn bạc cùng khách hàng, vậy xin phép nghĩ để đi cũng tốt, trước là đi thăm ông ngoại sau đó cho Mộ yêu tinh bất ngờ, như vậy cũng không tệ a!
Bất quá nghĩ đến sắp phải đối mặt dì nhỏ, đầu lại muốn to ra.
Nguyên nhân duy nhất mà mình không muốn trở về, chính là do tiểu Dì này a!
Vừa nghĩ thôi đã sợ rồi!
Ngồi trên phương tiện giao thông công cộng, Lâm Sanh nhìn ra ánh đèn Neon ngoài cửa sổ, hồi tưởng lại cô bé con Dì nhỏ hiếu động, liều mạng lôi kéo không cho nàng đi.
Aizzz, nháy mắt nàng hẳn đã tuổi.
Được rồi, ngày mai dò hỏi một chút về hành trình công tác tại Pháp của Mộ Lưu Yên, sau đó tiếp tục quyết định.
Mộ Lưu Yên đi công tác tại Pháp, mang theo Đại thư ký cùng người phiên dịch, về phần Lâm Sanh giữ nàng ở lại coi công ty.
Thú thật, Mộ yêu tinh cũng muốn đem Lâm Sanh đi Pháp lắm, nhưng nhớ lại đêm hôm đó Lâm Sanh đem mình làm chuyện gì cũng phân nửa thầm hận trong lòng, hơn nữa Mộ Lưu Yên cũng không biết chắc là có gặp phải Tần Mạt hay không, cho dù có % thôi, nàng cũng không dám mạo hiểm đánh cuộc.
Đối với Tần Mạt, làm sao có thể đơn giản quên đi như vậy? Nếu nhanh như vậy có thể quên, nàng cũng sẽ không hành hạ bản thân trong một khoảng thời gian dài.
Tuy rằng đối với Lâm Sanh là không công bằng, nhưng đây vẫn là đoạn tình cảm chân thật trong lòng của Mộ Lưu Yên.
Không thể quên không có nghĩa là có thể quay lại đoạn duyên phận kia, nhưng là, luôn có hình bóng như vậy ở góc tối, luôn ẩn trong tâm trí.
Có lẽ thời gian mới có thể xoa dịu những tổn thương trong lòng nàng, đương nhiên là đầu gỗ đóng vai trò không nhỏ trong đó.
Ngồi trên phi cơ, nhìn bầu trời quang ngàn dặm, mây trắng bồng bềnh như đang bay ở trước mặt, Mộ Lưu Yên nhợt nhạt cười.
Không biết đầu gỗ kia có phải cũng đang nhớ đến mình không?
Nhớ lại buổi tối hôm trước, có chút vui mừng, nhưng lại tiếc rèn sắt không thành thép, ngươi nói ta giả bộ ngủ dễ dàng lắm sao? Đầu gỗ này sao lại không hiểu cái đạo lý ‘phải nắm chặt thời cơ’ đây? Chẳng lẽ nhất định bắt mình mở miệng chỉ đạo?
“Mộ tổng, ngươi làm sao vậy?” Đại thư ký ngồi bên phải nhìn Mộ tổng tài đại nhân khi thì nhíu mày, khi thì cười vui, có đôi khi lại có vẻ khó xử rối rắm, thật là khó hiểu. Mặt Mộ tổng cũng có thể thay đổi trạng thái nhanh như vậy sao? Xem ra thật sự là Mộ tổng tài yêu Lâm Sanh, ngươi xem chính là bộ dáng cô gái, đại thư ký nhịn không được sau lưng phát lạnh, từng bước đi vào không còn muốn quay lại sao?
“Khụ khụ, không có gì?”. Mộ Lưu Yên cứng đờ, bị cấp dưới nhìn thấy bộ dáng ngây người của mình, “Đúng rồi, công việc của Lâm Sanh ngươi an bài tốt chưa?”. Kỳ thật từ sau khi đi theo Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh đúng là không có việc quan trọng gì để quan tâm, Mộ tổng không bên cạnh, trên cơ bản nàng sẽ không có việc gì làm, bất quá vì muốn di chuyển sự chú ý, Mộ Lưu Yên giả vờ hỏi.
“A, Mộ tổng không biết gì sao?”. Đại thư ký giật mình nhìn Mộ Lưu Yên: “Lâm Sanh đã xin nghĩ phép, chẳng lẽ nàng không nói với ngươi?”. Hix, ta lại lỡ miệng. Che miệng, thấy sắc mặt Mộ tổng tài biểu hiện hơi quê, đại thư ký vội vàng quay qua bên cạnh nói chuyện với người phiên dịch, về phần Mộ tổng….Lâm Sanh…..ta thật có lỗi với ngươi!
Lâm Sanh chết tiệt này!
Ta vừa đi, ngươi liền xin nghĩ phép!
Quan trọng nhất là, chỉ nói cho đại thư ký không nói với ta, ta là sếp của ngươi lại là bạn gái ngươi, ngươi cư nhiên chỉ nói với ngoại nhân!
Mộ Lưu Yên thật muốn ngay lập tức bay xuống phi cơ quay về tim Lâm Sanh hỏi nàng tột cùng là làm chuyện quỷ gì, bất quá cái này là nàng đang tưởng tượng thôi.
Bất quá nếu Mộ yêu tinh biết, Lâm Sanh xin nghỉ phép để đi Pháp, biểu tình của nàng sẽ thế nào đây?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vốn cùng là nhất chương đích, nhưng vì thấu chương đành phải hủy đi.