Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộ Lưu Yên không phải lần đầu tiên được ăn cơm nhà, nhưng ăn cơm nhà tốt như thế này là lần đầu tiên được ăn, hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

Lâm Sanh nhìn Mộ Lưu Yên một chăm chú ăn cơm mình làm, không biết vì cái gì, đột nhiên có loại hạnh phúc cùng thỏa mãn lang trong không khí, dường như có không khí gia đình.

Từ khi bà nội qua đời về sau nàng liền trở thành kẻ không gia đình.

Ngôi nhà này nói thẳng ra chẳng qua là cái chỗ để ngủ, một người ở một mình, tịch mịch cỡ nào, thê lương cỡ nào a. Trách không được Mộ Lưu Yên tình nguyện ở lại cty cũng không muốn về nhà, chắc hẳn là vì đạo lý này.

“Đầu gỗ, ngươi làm cơm thât ngon a, ai cưới được ngươi chắc hẳn thật có phúc”. Mộ yêu tinh nói ra một câu ngu ngơ như vậy, xong mới ý thức nói ra câu này không ổn, giật mình chu miệng nói: “Ai gả cho ngươi cũng sẽ rất có phúc”. Nói vậy, giống như là mở đường cho nam nhân, cho nên nói lại là về nữ nhân. Ý tứ Mộ Lưu Yên lúc này là chuyển sang nói chính mình.

Lâm Sanh biết nấu cơm, biết đua xe, lại biết chơi đàn dương cầm, lớn lên còn có khí chất quý tộc, nhìn chung lại có hướng đẹp trai, tựa hồ như nhân vật trong bức tranh bước ra. Tình nhân tốt như vậy biết đi đâu kiếm được? Không không không, Lâm Sanh rất thích hợp ở chung nhà với nhau, nếu đem Lâm Sanh lấy về nhà, mình nhất định vui cười đến chết thôi. Trong lòng Mộ Lưu Yên âm thầm nghĩ.

Lâm Sanh đối với tài nghệ nấu nướng của bản thân rất có lòng tin, “tổ tông ta từng là ngự trù trong hoàng cung, từ tổ tiên truyền xuống hậu nhân tới bà nội ta, mà bà nội của ta lại truyền cho ta. Bà nội từng nói ‘nữ hài tử luôn phải biết nấu ăn, biết bắt lấy dạ dày của hắn mới có thể bắt được con người hắn, bà nội chính là dùng chiêu này nắm được ông nội”.

Cùng trải qua chuyện vừa rồi, Bà nội tựa hồ không còn là sự thống khổ trong lòng Lâm Sanh, ngược lại biến thành ký ức tốt đẹp nhất.

Cho dù bây giờ nhắc lại, cũng không còn thấy thương cảm.

Mộ Lưu Yên ánh mắt nhìn Lâm Sanh giống như là đang nhìn một đoạn thần thoại, tuy rằng Mộ Lưu Yên có nhiều tiền từng gặp qua rất nhiều món ngon vật lạ bên ngoài, nhưng là, cách thức chế biến món ăn nàng chưa từng thấy qua, hiện giờ được chứng kiến một màn này, không khỏi sửng sốt một lát.

Quả nhiên, đem bắt cóc Lâm Sanh là hành vi chính xác.

Bà nội thật sự là cao minh, ngay cả dạ dày của ta mà nàng cũng nắm bắt được!

Riêng phần phần cơm này sao lại ngon như vậy, nếu không phải vì nguyên liệu, vậy tại sao có được hương vị này?

Mộ Lưu Yên hận không thể đem toàn bộ gia sản cùng bản thân đều đem đến nhà Lâm Sanh, cùng nhau sống chung đi.

“Mộ yêu tinh, ăn xong rồi nhớ rửa chén”. Lâm Sanh đem bát không đặt trên bàn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ. “Ta đi thay quần áo, cũng sắp tới giờ phải xuất phát rồi”. Nấu ăn thì tương đối đi, nhưng Lâm Sanh chán ghét phải rửa chén, cũng bởi vì ghét nên bình thường ở nhà nàng ít khi nấu cơm, bởi vì sau khi ăn còn phải rửa chén, đầy dầu mỡ dính, thật đáng ghét, cho nên, nàng hoặc là ăn bên ngoài, hoặc là kêu ngoại nhân đưa tới.

“Nga, hảo”. Mộ Lưu Yên trong lòng mỹ mãn, xem ra Lâm Sanh cũng không coi nàng như người ngoài, “Ai, đúng rồi Đầu gỗ, giúp ta tìm một bộ quần áo luôn, ta cũng không thể mặc như thế này đi được”.

“Biết rồi”.

Chiều cao của Mộ Lưu Yên cùng Lâm Sanh cũng không sai biệt lắm, dáng người cũng không khác bao nhiêu, nếu so sánh chỉ có thể nói là, Mộ Lưu Yên gọi là đầy đặn còn Lâm Sanh gọi là cằn cỗi.

Mộ Lưu Yên rửa xong chén bát liền nhiền thấy Lâm Sanh đã thay một kiện áo T-shirt ngắn tay màu đen, phía trên áo có dòng chữ viết ‘ta chỉ nấu cơm, không rửa chén’, phía dưới còn có một hình mặt cười, Lâm Sanh mặc ở trên người rất là đáng yêu.

“Cái áo trắng này thế nào, ta còn chưa mặc đâu, nếu thấy được thì vào phòng thay xem”. Lâm Sanh trên tay cầm áo T-Shirt màu trắng giơ lên, trên áo cũng có dòng chữ ‘ta chỉ rửa chén, không nấu cơm’, vừa thấy giống như áo cặp tình nhân. Lúc đi mua đồ thấy được, Lâm Sanh đã cảm thấy hai câu này thật là dễ thương, liền mua cặp áo một đen một trắng này, chính là mua để đó chứ không nghĩ sẽ mặc, người một mình mặc áo đôi có vẻ thảm, cho nên nàng vẫn đặt trong đáy tủ.

Hiện giờ, Mộ yêu tinh là do mình đưa tới cửa, vậy cùng nhau mặc đi ra ngoài dạo chơi cũng hợp.

Dù sao cùng một chỗ Mộ Lưu Yên, lời ra tiếng vào và vân vân đều như gió thoảng mây bay.

Mộ Lưu Yên nhìn bộ quần áo trong tay Lâm Sanh, cảm thấy đờ đẫn, nàng nói sao đi nữ cũng đường đường là tổng tài Mộ thị a, ngươi để cho nàng mặc quần áo đầy ‘cảm xúc’ như vậy ra ngoài…..được rồi, thấy Lâm Sanh mặc thì Mộ Lưu Yên cũng cảm thấy nó đáng yêu, coi như thay đổi bản thân, tốt, mặc thì mặc, nói như thế nào cũng là trang phục đôi tình nhân.

Mộ Lưu Yên tiếp nhận đồ Lâm Sanh đưa tới, xoay người tao nhã, lại thoáng nhìn dòng chữ trên ngực Lâm Sanh, nghẹn cười.

Đầu gỗ, ngươi đúng là đặc biệt quá đi?!

Cửa bị đóng lại, nhưng không có bấm khóa, Lâm Sanh dựa vào vách tưởng ngoài cửa, dường như cách vách có thể nghe được tiếng sột soạt thay quần áo.

Không tự chủ trong đầu hiện lên hình ảnh Mộ Lưu Yên khỏa thân, như vậy nhất định sẽ làm người ta động tâm, làm chuyện cầm thú gì đó cũng không chừng.

Lâm Sanh ở bên ngoài suy nghĩ miên mang bất định, bên trong Mộ Lưu yên vừa thay đồ vừa đánh giá một chút phòng ngủ Lâm Sanh, bố trí gọn gàng, cũng rất sạch sẽ, không có chút bề bộn nào.

Lâm Sanh quả nhiên là người gọng gàng ngăn nắp a.

Sửa soạn chỉnh tề, Mộ Lưu Yên vừa mở cửa liền thấy Lâm Sanh đang ngu ngu ngơ ngơ dựa vào cựa, trên mặt nụ cười như có như không, giống như đang suy nghĩ chuyện gì không tốt đẹp. Vừa nhìn đến cánh cửa đột nhiên mở ra, giật mình bộ dáng bình tĩnh thường ngày, nhưng một khắc nhìn đến Mộ tổng tài lại không nhịn được hô hấp bỗng bị kiềm hãm, kêu một tiếng.

Áo T-Shirt ngắn tay kỳ thật tôn lên dáng người, hai cái áo tuy là giống nhau về kích cỡ, nhưng mặc trên người Lâm Sanh liền có vẻ cao gầy đẹp trai, mặc ở trên người Mộ Lưu Yên thì nhìn nữ tính mười phần, thật sự là trên áo có hình ảnh hứng thú, mặc vào liền tăng thú vị.

Trước kia không thấy được, hiện tại mới phát hiện, Mộ Lưu Yên cũng có ‘vũ khí’ làm người kinh sợ a! ( =]] ngại quá Lam Lam không nói huỵch tẹt ra đâu mọi người tự biết đi nha, ‘vũ khí’ núi non trùng điệp gì gì đó….gợi ý vậy thôi còn gì để ‘tẹt’ hơn nữa đâu)

Lâm Sanh không thể không thở dài một hơi, “Ngươi quả nhiên là yêu tinh!”. Ngay cả ta đây là thuộc hàng ‘thanh tâm quả dục – ngăn ham muốn, trâm trong sáng’ còn bị kéo vào ma đạo, ngươi còn có chừa đường sống cho các nam nhân khác không?!

Mộ Lưu Yên bị Lâm Sanh nhìn đến nỗi trong lòng nhộn nhạo, trên mặt lại vui vẻ hớn hở, đi lại ôm lấy cánh tay Lâm Sanh, “Đầu gỗ cũng biết thưởng thức sao?”. Ánh mắt Lâm Sanh không chút che dấu tán thưởng, mà Mộ Lưu Yên càng ngày càng tự nhiên lộ rõ bản chất, nói chuyện cũng bắt đầu lớn mật hơn. “Ta đây mặc thế nào?”. Nói xong còn tại chỗ xoay một vòng, thật giống cô nương – tuổi bình thường.

Lâm Sanh kỳ thật rất thích Mộ Lưu Yên như thế này, sau khi chính thức trân trọng giao trọn trái tim, người cũng sẽ khoái hoạt nhiều.

Mộ Lưu Yên như thế này, mình cũng như thế này.

“Rất xứng đôi với ta!”. Lâm Sanh không chút xấu hổ chỉ chỉ chính mình, “Trời sinh một đôi nha!”.

“Xuống địa ngục đi!”. Mộ Lưu Yên cười mắn lại vỗ vỗ lên vai Lâm Sanh, “Đi thôi đi thôi, đợi một lát nữa sẽ trễ giờ mất thôi!”.

“Đã biết, đã biết, còn không phải vì đợi ngươi”. Lâm Sanh nhún nhún vai, đi theo phía sau Mộ Lưu Yên, sau đó xoay người khóa cửa, rời đi.

Lúc hai người đến rạp chiếu phim, chỉ khoảng phút.

Lâm Sanh đi mua bỏng ngô cùng nước ngọt, tình nhân cũng không thể thiếu đồ ăn vặt xem phim, nên nàng cũng biết.

Trước kia một mình đi rạp xem phim, chỉ có cảm giác thê thảm thảm hại, đừng nói bắp rang cùng nước ngọt, nước khoáng nàng còn không thềm mua uống. Bởi vì, không có tâm tình gì.

Lâm Sanh là một người rất nhạy cảm. khi trời mưa kéo dài, có đôi khi tâm trạng dâng trào nàng thậm chí một mình đi ra ngoài uống cà phê, ngồi đến hai tiếng, nhìn vào cơn mưa phùng qua lớp cửa kính thủy tinh, ngẩn người một mình. ( L ôi giống ta quá, Lam Lam cũng hay tửng tửng như vầy….chắc tại cô đơn quá lâu thành thói quen….haizzz nhạy cảm)

Mộ Lưu Yên ôm phần bắp, Lâm Sanh cầm hai ly nước ngọt, đi vào phòng chiếu phim.

Sắp xếp tìm được chỗ ngồi ở dãy ghế thứ ba xong, Lâm Sanh thả hai ly nước ngọt vào chỗ vòng tròn tay cầm, nơi đó thiết kế vốn là chỗ chứa mấy thứ thức ăn nước uống linh tinh.

Rạp chiếu phim vốn là một phòng nhỏ, đại khái có thể chứa khoảng một trăm khách, hiện tại đã có khoảng hai mươi mấy người.

Lâm Sanh cùng Mộ Lưu Yên bộ dáng vốn bắt mắt, mặt khác hai người con đang mặc áo đôi tình nhân, hơn nữa khuôn mặt Lâm Sanh vốn vừa nam vừa nữ tính, làm cho không ít người đều quay lại nhìn nhìn ngó ngó.

Không ít ánh mắt chim ưng của nữ nhân khác đã sớm phát hiện Lâm Sanh là nữ nhân chân chính, bởi vì Lâm Sanh cũng không muốn dấu diếm, ngực nàng mặc dù nhỏ, nhưng nhìn vẫn thấy, hơn nữa vừa rồi nàng cũng không băng ngực, nên người sáng suốt một chút hẳng là nhìn ra.

Trong đại sảnh thỉnh thoảng có người khe khẽ nói nhỏ, đa số ánh mắt nhìn Lâm Sanh và Mộ Lưu Yên là tò mò, có nữ nhân thậm chí là kích động, ánh mắt tỏa chán, lôi kéo bạn nữ bên cạnh nói nói gì đó, bộ dạng hưng phấn.

Lâm Sanh bình tĩnh uống nước ngọt, đối với chuyện sảy ra xung quanh đều làm như không thấy.

Từ lúc cùng Mộ Lưu Yên dây dưa không rõ về sau, nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý đón nhận hết thảy.

Đi cùng Mộ tổng tài cũng không phải chuyện gì không tốt, cho nên, các ngươi thích nhìn cứ việc nhìn đi a!

Muốn bách hợp, chính là muốn.

“Đầu gỗ, ta ghen tị!”. Mộ Lưu Yên nhìn thấy % phụ nữ đều nhìn chằm chằm Lâm Sanh, trong lòng có tư vị không tốt, khó chịu chút, nhưng lại có chút thỏa mãn cùng kiêu ngạo, các ngươi đang nhìn người của ta.

“Cái gì?”. Mộ Lưu yên thình lình thốt ra lời nói làm cho Lâm Sanh có chút sửng sốt, có chút không hiểu.

“Ngươi xem, các nàng đều trộm nhìn ngươi!”. Quệch miệng, đối với nhan sắc trêu hoa ghẹo nguyệt của Lâm Sanh rất không bằng lòng, “Ta ghen tị”.

Lâm Sanh nhìn quanh bốn phía, được rồi, đúng là mình có hơi thu hút sự chú ý một chút, gật gật đầu thận trọng, “Mộ yêu tinh, ngươi làm quen tốt đi”.

Mộ Lưu Yên vốn là đang nghĩ muốn cùng Lâm Sanh nói vài câu, không nghĩ tới thiếu chút nữa bị lời nói dội ngược tức muốn hộc máu.

Trong lòng nén giận kẻ không hiểu tí nào là phong tình Lâm Sanh, chống lại những ánh mắt nhìn lén, đột nhiên trong đầu nổi lên một ý niệm đùa giỡn, “Đầu gỗ ~~~~~…!!!”, âm thanh cố gắng kéo dài giọng mũi, làm Lâm Sanh thiếu chút nữa phun nước ngọt đang uống, rùng mình một cái.

Không đợi Lâm Sanh có phản ứng gì, Mộ Lưu Yên liền ôm lấy cổ Đầu gỗ, nửa thân lại dán lại trên người nàng, môi hôn lên môi nàng, hôn sâu đến nỗi làm cho người ta mặt đỏ tim đập có thể nghe được tiếng, làm cho những người đang trộm lén nhìn các nàng phải trợn mắt há mồm.

Lâm Sanh đáng thương còn đang không hiểu sảy ra chuyện gì, đã bị Mộ Lưu Yên ấn gục ở trên ghế phi lễ.

Dù sao cũng đang là nơi công cộng, Mộ yêu nghiệt cũng không muốn làm càn quá.

Đương nhiên, nếu để thu hút những ánh mắt đang nhìn Lâm Sanh, thì Mộ yêu nghiệt làm càn cũng không sao.

Chuyển động thân mình, Mộ Lưu Yên mị hoặc liếm liếm môi, nhìn Lâm Sanh còn đang choáng váng, trong lòng đắc ý vạn phần.

Đầu tiên Lâm Sanh nhỉnh hơn, nhưng hiện giờ tỷ số đã hòa nhau.

“Đầu gỗ hương vị nước ngọt này, ta thích”. Ngón trỏ sờ sờ mép ướŧ áŧ, Mộ Lưu Yên cười cười ngồi thẳng người lại, chờ đợi phim bắt đầu chiếu, lưu lại Lâm Sanh vẫn đang chưa tỉnh hồn.

Này, này, này tự nhiên ta bị Mộ yêu tinh đùa giỡn?!

Trong nháy mắt Lâm Sanh hóa đá.

Ở nơi công cộng làm chuyện thân thiết này, nàng thật không ngại tự nhiên hành động, có phải thói quen không a!

Không nghĩ tới bản thân mình lại bị uy hiếp, còn bị Mộ yêu tinh đánh lén, chuyện này làm sao chịu nỗi đây?!

Lâm Sanh vừa mới bước qua ngưỡng cửa tình yêu, mà Mộ yêu tinh hiển nhiên đã đi đến đỉnh cao rồi, phải nói, nàng chỗ nào không sợ hãi đây.

Truyện Chữ Hay