“Mộ tổng, ngươi cứ như vậy nhìn chằm chằm ta, ta thật sự ngại lắm a!”.
Lúc này, Lâm Sanh đã đeo lại kính của mình, đang trên đường quay trở về câu lạc bộ giải trí ‘Tara’.
Không có biện pháp, xe máy của nàng còn đậu ở chỗ đó.
Về phần Lưu Khải Quân cùng những người khác, Lâm Sanh mới không thèm để ý, cho nên hắn ngay cả xe cũng chưa thèm dừng lại, trực tiếp một đường trở về.
Mộ Lưu Yên sau khi chứng kiến Lâm Sanh cứu Lưu Khải Quân xong, tầm mắt không rời khỏi nàng, một đường tựa hồ nghĩ đến chuyện gì, chính là không hề mở miệng.
“Lâm Sanh, ngươi trước kia thường xuyên đua xe”. Đây không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật, Mộ Lưu Yên tâm đã muốn thu hồi sự coi thường đối với Lâm Sanh, có thể đem xe lái thành như vậy, ngươi nói chưa từng chơi đùa được sao?
“Cũng có tham gia vài năm, sau lại không tiếp tục, không có ý nghĩa”. Lâm Sanh cũng đơn giản nói khái quát về tiểu sử đua xe của nàng, kỳ thật nàng sớm biết Mộ Lưu Yên sẽ hỏi, cho nên đã sớm chuẩn bị trước câu trả lời, về phần nguyên nhân cụ thể, nàng còn không thân thiết đến nỗi phải kể cho Mộ Lưu Yên biết quá khứ.
Mộ Lưu Yên biết ý tứ Lâm Sanh là không muốn tiếp tục đối thoại, cũng biết nàng đã không muốn nói hơn nữa, cho nên đành đem nghi vấn ép xuống trong lòng. Bất quá, có thể khẳng định một chút, gia cảnh Lâm Sanh cũng không phải loại thấp kém.
“Lâm Sanh, ngươi là con lai sao?”. Nhớ tới đôi mắt Lâm Xanh màu xanh lam, Mộ Lưu Yên tiếp tục nói: “Ánh mắt của ngươi rất được, ta cảm thấy là đẹp nhất”.
Lâm Sanh người này rất thần bí, tính cách lại có chút cổ quái, nhưng là, trên người của nàng lại tản ra một loại tà khí cùng cao nhã, giống như cây thuốc phiện, làm cho người ta muốn chạm vào, nhưng lại sợ nghiện, hiện tại trong lòng Mộ Lưu Yên chính là có loại ý nghĩ này.
Đối với Lâm Sanh, nàng có điểm tâm tư như vậy, nhưng thật sự lại không dám tiếp cận Lâm Sanh, bởi vì sợ bản thân hội như vậy rơi vào tay giặc, từ nay về sau càng không thể quay lại.
Lâm Sanh so với Tầng Mạt càng thêm làm cho người ta khó có thể nhìn thấu được, nàng đã bị tổn thương một lần, lúc này đây, nàng không dám lại thử.
“Đúng vậy sao? Đa tạ Mộ tổng khích lệ?”. Lâm Sanh để ý tóc ở thái dương rũ xuống, sau đó thản nhiên nói: “Ông nội của ta là người Áo, có một lần đến A thị du lịch gặp gỡ bà nội ta, sau đó bọn họ liền yêu nhau. Bà nội theo ông nội đi Áo, cho đến khi ông nội qua đời bà nội mới trở về nước”. Đáng tiếc, năm trước bà đã qua đời, “Nói đến ông nội và bà nội trên mặt Lâm Sanh lộ ra một tia nhu hòa bình thường khó thấy”.
“A, thật xin lỗi”. Mộ Lưu Yên không nghĩ tới dạng sự tình này, vì muốn giảm bớt ngột ngạc, ra vẻ thoải mái nói: “Nước Áo chính là nơi nhóm nhạc thần thánh xuất thân, đáng tiếc ta đối với âm nhạc không hiểu. Bất quá âm thanh cũng là ta rất thích”.
Lâm Sanh nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, ánh mắt sau lớp kính mắt nhìn không ra sâu cạn “Xuất thân thần thánh sao? Quả thật”.
Mộ Lưu Yên cười cười: “Lâm Sanh ngươi biết sử dụng nhạc cụ nào không?”.
Lâm Sanh do dự một chút, rồi sau đó khóe miệng bức ra cười cười, “Đại khái, xem như biết sử dụng đàn dương cầm đi”.
Mộ Lưu Yên cũng không biết có phải hay không nghe lầm, nàng tựa hồ nghe Lâm Sanh nói biết sử dụng đàn dương cầm? Kỳ thật, chỉ là thuận miệng hỏi nàng biết sử dụng nhạc cụ thôi, Mộ Lưu Yên cũng không hy vọng xa vời gì, bởi vì cảm giác ngoại hình Lâm Sanh với âm nhạc cũng không tương đồng gì, chính là không nghĩ tới cư nhiên Lâm Sanh lại biết chơi đàn dương cầm?!
Hiện giờ, đối với chuyện của Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên là càng ngày càng cảm thấy hứng thú tăng lên.
Đang muốn tiếp tục nói cái gì đó, đột nhiên thấy Lâm Sanh ngừng xe, rồi sau đó quay đầu nói: “Mộ tổng, xe của ta là gửi trong này, cho nên, ngươi tự mình lái xe về đi”. Nói xong cũng không chờ Mộ Lưu Yên đáp lời, nàng mở cửa đi xuống xe, sau đó đi đến chỗ để xe Mô-tô của nàng.
Mộ Lưu Yên không nghĩ tới Lâm Sanh nói đi liền đi, mà thái độ của nàng hiển nhiên lại có chút khoảng cách, điều này làm cho trong lòng Mộ tổng tài hiển nhiên có điểm không thoải mái.
Nhìn bóng dáng Lâm Sanh rời đi, tự dưng có điểm mất mác.
Chuyển qua vị trí người lái, Mộ Lưu Yên thở dài, chiếc xe này ngày mai phải đi sửa chửa lại, hoa văn trên thân xe giờ có điểm rối tinh rối mù.
Ánh trăng xinh đẹp, trợ lý thì thần bí.
Tối nay, có người nhất định là mất ngủ.
Lâm Sanh đối với việc Mộ tổng tài có ngủ tốt hay không, tự nhiên là không quan tâm, dù sao cũng chưa tới trình độ kia.
Đối với chuyện Mộ Lưu Yên hỏi, kỳ thật, Lâm Sanh cũng không có ý muốn trả lời.
Tựa như Tầng Mạt trong lòng của Mộ Lưu Yên, Lâm Sanh cũng không có đề cập đến chuyện cũ của nàng.
Lâm Sanh cảm thấy được, nàng hôm nay đã là nói quá nhiều rồi.
Huống hồ, ba chữ Mộ Lưu Yên này là gần đây nàng mới thật sự chú ý nhiều đến, đó cũng không phải hiện tượng tốt.
Ở trong lòng Lâm Sanh, Mộ tổng cũng không phải người tốt để bầu bạn, tối thiểu nàng không thích dạng nữ tử như vậy.
Tuy rằng lớn lên thật là cực phẩm, nhưng là, không hợp khẩu vị của nàng.
Nếu không phải vì Tiểu Mộ xuất hiện, Lâm Sanh cả đời này cùng Mộ Lưu Yên chắc chắn chỉ có thể là đường thẳng song song, ngay cả là tương giao có thể cũng không có.
Đáng tiếc chính là, Tiểu Mộ xuất hiện làm cho Lâm Sanh đoán không ra tương lai của mình.
Nếu Mộ Lưu Yên thật sự hội cùng mình quan hệ, như vậy ngươi còn có thể với tác phong hiện tại của nàng không thèm để ý được sao?
Đáp án tự nhiên là ‘không có khả năng’.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Sanh thượng tâm đối Mộ tổng tài, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không thì chỗ đáy lòng sâu kính nàng cũng không thể làm như không biết, không phát hiện, ở thời điểm Mộ Lưu Yên gặp phiền toái, cũng không khỏi không xuất hiện ra tay.
Bất quá, ngẫm lại cũng biết, bản thân là vì lão bà tương lai ra tay xử lý hết tất cả tình cảm nợ nầng của nàng ta là chuyện tình buồn bực cỡ nào?
Nếu Mộ Lưu Yên cứ cái đà tiếp tục hành xử này, thì Lưu Khải Quân không phải là người đầu tiên.
Có lẽ, tương lai của nàng sẽ còn vì Mộ tổng tài tiêu diệt vô số tình nhân khác, chuyện này làm sao chịu nổi đây?
Ngang cũng không tốt, thẳng cũng không ổn, Lâm Sanh thật là nhức đầu quá.
Bất quá mặc kệ Lâm Sanh rối rắm như thế nào, ngày hôm đó chết còn có thể, vậy nên vẫn phải tiếp tục.
Đối mặt Mộ Lưu Yên, như cũ vẫn rất tốt.
Hôm nay, như bình thường Mộ tổng tài vẫn tiếp tục đeo kính râm, mà Lâm Sanh như trước vẫn ngồi vào chỗ làm công của mình, không ai nói thừa câu nào ngoài công việc hiện tại.
Không phải Mộ Lưu Yên không muốn nói, mà là Lâm Sanh đã trở về bộ dáng phụng phịu thường ngày đi làm của nàng, làm cho Mộ tổng tài không thể nào mở miệng.
Mộ Lưu Yên cũng không biết bản thân mình đắc tội gì với Lâm Sanh, rõ ràng ngày hôm qua tốt hơn rồi mà.
Bất quá với kinh nghiệm tình trường đối nhân của Mộ tổng tài cũng cảm giác được, Lâm Sanh đối với mình là có thâm ý đề phòng, điều này làm cho Mộ tổng luôn không hiểu rõ ràng được vì cái gì như vậy?
Chẳng lẽ vì mình cường hôn nàng?
Mộ Lưu Yên tất nhiên không biết thật ra là bởi tác phong sống của mình làm cho Lâm Sanh sinh ra hận ý ‘chết lại không thể nề hà’.
“Lâm Sanh, vì để cám ơn ngươi tối qua hỗ trợ ta, hôm nay buổi tối ta mời ngươi ăn cơm!”. Mộ Lưu Yên trước sau quyết định đánh vỡ loại không khí xấu hổ này.
Tuy rằng Lâm Sanh là trợ lý, nhưng hiển nhiên hiện tại trong lòng Mộ Lưu Yên thì Lâm Sanh không chỉ đơn giản là ‘trợ lý riêng’ như vậy.
Lâm Sanh đang đánh máy đột nhiên dừng tay, nhìn phía sau bàn làm việc Mộ tổng tài đang cuối đầu xem văn bản nói, suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: “Tốt!”.
Hiện tại là cơ hội để mình tiếp cận Mộ Lưu Yên, mình rốt cuộc là nên tiếp cận không? Hay là nên tránh xa ra?.
Chỉ có tiếp cận Mộ Lưu Yên, mới có cơ hội thay đổi nàng ở hiện tại, hoặc là nói, tiếp tục giữ khoảng cách một chút, xem nàng tiếp tục trầm luân.
Nhìn ở một bên Tiểu Mộ Mộ đang gật gù ngủ, Lâm Sanh biết, nàng mặc dù có hai loại lựa chọn, nhưng chỉ có một con đường có thể đi.
Thay đổi Mộ Lưu Yên, được hay không?!