Trên đường phố trở về nhà, Cố Hạ Phi lại chiếc xe Audi thứ ba của Trương Nhã Tịnh đưa cho cô lái để dễ dàng lưu thông phương tiện,
Ngồi trên xe cô cùng với gương mặt đang suy nghĩ về những chuyện vừa nãy Trương Minh Thành đã điều tra ra thân phận của cô, cô thật sự không dám tin điều này,
Đầu cô lúc này rất sầu não không biết sẽ làm gì nữa, cũng không biết mình có thể chấp nhận ông ấy la cha mình hay không,
Cô thở mạnh một hơi, không suy nghĩ thêm gì nữa, vì bây giờ cô phải nhanh chóng về nhà để còn cùng Mạc Kỳ ăn tối,
Về đến nhà, như thường ngày khi bước vào nhà, bé con Mạc Kỳ đứng chờ cô trước cửa ra vào, khi con bé nhìn thấy cô về nhóc liền hớn hở vui mừng nói, "Mẹ, người về rồi ạ "
Cố Hạ Phi bước vào nhà nhìn thấy có người chờ mình, cô ngay lập tức ấm lòng vui mừng khi quyết định nhận nuôi Mạc Kỳ quả là không sai một chút nào,
Cô mỉm cười nhìn con bé gật đầu nói, "Ừm, mẹ về rồi, Mạc Kỳ ngoan quá hôm nay mẹ mua bánh cho con nè "
Nói xong cô liền đưa ra một hộp bánh hạnh nhân mà con bé rất thích ăn, cô bé nhìn thấy bánh liền chạy đến ôm lấy cô hôn lên nịnh nọt mỉm cười nói, "Mẹ là nhất, Mạc Kỳ yêu mẹ "
Nghe những lời cô bé nói, những thứ buồn phiền trong lòng lúc nãy của cô điều bay đi hết, cô thật sự rất yêu thích Mạc kỳ,
Cả hai yêu thương tình cảm một lúc, sau đó Mạc Kỳ sẽ ngồi xem phim chờ đợi, còn Cố Hạ Phi thì đi nấu bữa tối,
Trong lúc nấu bữa tối, cô không ngừng suy nghĩ đến chuyện ông Edward William chính là cha ruột của mình, sau đó cô còn đang phân tâm lòng mình có nên đi đến nhà ông ấy hay không, có nên tha thứ và chấp nhận ông là cha cô,
Càng nghĩ cô càng rối ren, sau đó thở dài một hơi rồi lại tiếp tục làm bữa tối, cô một lúc sau cũng nấu ăn xong, ngay lập tức cô kêu gọi bé con mau đi rửa tay, con bé nghe vậy nhanh chóng chạy đi rửa tay trong tâm trạng vui vẻ,
Cô cùng với bé con ngồi trên bàn ăn vui vẻ, thì lúc này đột nhiên tiếng chuông nhà ai độ bấm rất nhiều,
Cô chưa kịp ra mở cửa thì nghe được tiếng gọi, "Phu nhân, người có trong nhà không ạ "
Nghe tiếng nói cô liền nhận ra là ai, đó là trợ lý của Diệp Ảnh Quân, cô ngay lập tức mở cửa ngay, lúc mở cửa thì đúng là anh, sau đó nhìn anh trợ lý hỏi, "Trợ Lý Dương sao anh lại đến đây, tìm tôi có việc gì sao ạ "
Anh nhìn thấy cô bước ra, ngay lập tức đứng tướng nghiêm chỉnh cùng sắc mặt nghiêm túc nói, "Phu nhân, tôi biết mình đến thật sự là thất lẽ làm phiền người nhưng mong người hay giúp tôi một chuyện được không ạ "
Nghe đến hai từ phu nhân, thật khiến cô vô cùng khó chịu, cô lập tức cau mày nói những lời chấn chỉnh anh lại, "Trợ lý Dương tôi có thể giúp anh, nhưng tôi hiện tại không còn là người của Diệp gia nữa, nên anh đừng gọi tôi là phu nhân nữa "
Nghe vậy anh trợ lý Dương liền cúi thấp xin lỗi, sau đó còn đổi cách nói kêu cô,"Vâng tôi sẽ sửa, thư ký Cố "
Cố Hạ Phi nghe anh đổi cách xưng hô, sắc mặt của cô cũng khác, lần này cô mới mỉm cười hỏi anh,"Được rồi, vậy giờ anh nói đi anh muốn tôi giúp chuyện gì "
Trợ Lý Dương đứng hình mất vài giây, rụt rè ngẩn đầu lên nhìn cô cùng với vẻ mặt lúng túng nói, "Diệp Tổng hiện tại đang ở quán bar uống rất nhiều rượu, vì ngài ấy bị một người đối tác lớn làm khó dễ cho ngài ấy ạ, xin cô hãy đến đó giúp ngài ấy đi ạ "
Cố Hạ Phi nghe những gì anh trợ lý nói về Diệp Ảnh Quân, cô liền cau mày khó chịu, ngay lập tức cau mày lạnh lùng nói, "Chuyện anh ta bị gì, điều không liên quan đến tôi nữa rồi, tôi xin lỗi tôi không thể giúp được anh "
Trợ lý Dương hoảng hốt khi cô từ chối, thế nhưng anh không muốn bỏ mặt sống chết của Diệp Ảnh Quân nên anh mới ra sức cầu xin cô,"Cô Cố, mong cô hay giúp đỡ, ngài ấy thật sự chịu đựng không được nữa rồi, nếu cô không đến ngài ấy sẽ xảy ra chuyện mất "
Cố Hạ Phi nhìn anh ta hừ lạnh một tiếng khinh thường anh ta rồi nói, "Anh ta uống vài chai rượu, cũng không thể chết anh ta đâu, anh đừng lo lắng "
Trợ lý Dương sốt xoắn khi không thuyết phục được cô, nên anh chị đành nói ra sự thật, "Thật sự ngài ấy đang gặp nguy hiểm ạ, đối tác lần này mời ngài ấy đến quán bar, tôi còn nghe ngóng được phía bên đó sẽ chuốc thuốc xuân dược cho ngài ấy cùng ngủ với một người khác đó ạ "
Cho dù trợ lý Dương có nói gì nhưng cô cũng không quan tâm, cho đến khi trợ lý Dương cứ cúi đầu năn nỉ mãi nên cô mới bất đắc dĩ phải đồng ý,.