Tối hôm đó Khải Minh Kiệt sắp xếp công việc cho Lưu Y Tuyết. Hắn phải đảm bảo rằng trong mười tháng sau cô được thoải mái tĩnh dưỡng tại nhà.
Có điều khi ở cạnh cô, sự chú ý của hắn cứ dán vào tình địch trong bụng.
"Nhóc con, cho dù mi là trai hay gái đi chăng nữa, mau mau chui ra đi. Hành hạ vợ ta những mười tháng, không biết xấu hổ hả?"
"Anh, con nó còn chưa hình thành, anh có nói con cũng chẳng nghe thấy đâu."
Khải Minh Kiệt bật dậy. "Còn chưa hình thành? Nhóc con to gan. Tính ở trong bụng vợ ta thêm mấy tháng hả?"
"Thật ra thì ít nhất phải sáu tuần, con mới hình thành." Lưu Y Tuyết thở dài. "Anh cứ so đo với con làm gì? Nó là con anh đấy."
"Con anh cũng không có đặc quyền cướp vợ anh. Làm gì có đứa con nào bất hiếu như thế?" Khải Minh Kiệt lại bắt đầu chọc chọc vào bụng Lưu Y Tuyết. Cô thở dài, "Em thấy anh còn bất hiếu hơn."
Khải Minh Kiệt vênh mặt. "Này, anh chưa chọc ông ta tức chết là đã có hiếu lắm rồi."
"Em thấy anh chỉ toàn làm gương xấu thôi. Thể nào con cũng bị ảnh hưởng cho mà xem. Rồi sau này hai bố con các người cứ cãi nhau um xùm lên đi. Tôi đuổi cổ ra khỏi nhà hết."
"Vợ thông minh, nhưng đuổi con thì được, còn đuổi chồng thì không được nhé."
"Đuổi anh ra bãi rác bây giờ."
"Bãi rác ở đâu? Phòng em hay phòng chúng ta?"
"Phòng vệ sinh!"
Sáng hôm sau trước khi đi làm, Khải Minh Kiệt dặn dò cô cẩn thận.
"Mấy ngày này còn vài dự án quan trọng, anh chưa thể làm việc tại nhà được. Em ở nhà không được làm việc vặt, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ đúng giờ giấc. Lát nữa Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi sẽ tới, từ giờ mỗi ngày họ sẽ đều sang đây khi anh không có nhà."
Lưu Y Tuyết gật gật đầu. "Đã rõ. Mau đi làm đi, muộn rồi kìa." Cô đẩy hắn đi về phía cửa. Hắn
ngoái đầu lại dặn thêm, "Đi đâu cũng phải đi với hai người bọn họ, mang thêm mấy tên vệ sĩ, không được để xảy ra tình trạng như lần trước."
Hôm về nước thấy cánh tay Lưu Y Tuyết bầm dập, hắn hỏi tội ngay hai con người kia. Vương Mặc Thoại sau khi kể hết câu chuyện cô bị bắt cóc liền bị hắn gây cản trợ công việc trong công ty, bận tối tăm mặt mũi những một tuần.
Lưu Y Tuyết bất chốc run người. "Biết rồi, em không phải con nít."
Lưu Y Tuyết đẩy Khải Minh Kiệt vào xe, trước khi đóng cửa, hắn vươn tay, ấn gáy cô xuống, trao đến một nụ hôn tạm biệt.
"Ở nhà ngoan, chiều về sớm với em."
"Ừ." Cho dù có vậy thì cũng được có hôn trước mặt trợ lí Lâm chứ? Ngượng quá đi mất, mặt đỏ hết lên rồi này.
Lưu Y Tuyết dõi theo bóng xe cho đến khi nó khuất trong làn đường đông đúc. Hôm nay lại tắc đường như vậy, e rằng Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi không nhanh đến được rồi.
Lưu Y Tuyết chán nản đi vào nhà, ngồi phịch xuống sofa. Nếu là thường ngày được nghỉ làm vào những ngày cuối tuần, cô sẽ cùng hắn đi chơi, hoặc xem phim, làm bánh, hay những công việc mà cô nghĩ ra. Hôm nay được nghỉ làm mà không có hắn, thì ra căn nhà lại trở nên trống trải như vậy.
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt khi tiếng chuông cửa vang lên. Lưu Y Tuyết lồm cồm ngồi dậy. Hắn quên đồ sao? Không, hắn có mật khẩu mà. Cặp đôi kia? Tắc đường vậy, họ đến nhanh thế sao?
Lưu Y Tuyết mở cửa, những suy đoán trước kia gạt hết khỏi đầu. Chỉ còn lại một câu hỏi, người phụ nữ này là ai?
"Chào cô, tôi là Vô Nhất Song."
.....
Lưu Y Tuyết rót một cốc trà nhỏ, đẩy đến trước mặt vị tiểu thư kia. Tiểu thư họ Vô mỉm cười, "Cảm ơn."
"Vô tiểu thư đến nhà chúng tôi có việc gì sao?" Đây là vị hôn thê thứ hai được sắp xếp cho Khải Minh Kiệt. Là một tiểu thư gia tộc cao quý, ngang ngửa Khải gia - Vô gia đã nắm quyền hành không ít trong giới kinh tế của đất nước.
Lần trước nhìn từ cửa kính nhìn xuống, chỉ thấy ấn tượng mỗi mái tóc màu nâu óng ả được cột lên cao. Hôm nay trực tiếp gặp mặt, với vẻ ngoài thanh lịch không kém phần cá tính, Lưu Y Tuyết đánh giá cao cô tiểu thư này.
"Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề. Tôi thích Khải Minh Kiệt."
"Tôi không quan tâm tới mối quan hệ của hai người. Chỉ cần hai người vẫn chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội."
Nói tới đây, Lưu Y Tuyết mới sực nhớ ra. Mấy hôm trước cô và hắn đã đi ly hôn, dự định cuối tháng này sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng vì cô đã mang thai, hắn dời lịch đến vô thời hạn. Hắn muốn hai người kết hôn khi cô cảm thấy thoái mái nhất.
Lưu Y Tuyết đặt tách trà xuống mặt bàn, tựa lưng vào ghế. "Vậy là cô muốn đấu với tôi?"
"Một cách công bằng." Vô Nhất Song mỉm cười.
.....
Tách, tách!
"Alo alo! Trái Đất gọi Tiểu Tuyết!" Triệu Tuyết Nghi tiếp tục búng tay, tạo ra những tiếng kêu tách tách trước mặt Lưu Y Tuyết.
"Hả?" Lưu Y Tuyết lơ đãng ngước lên nhìn Triệu Tuyết Nghi. Tuyết Nghi thở dài ngồi phịch xuống bên cạnh Lưu Y Tuyết. "Hôm nay cậu sao thế? Cứ ngẩn ngơ ra đấy."
"Không có gì. Nghĩ lại vài chuyện thôi."
"Em có chắc không đấy?" Vương Mặc Thoại từ nhà bếp bước ra, mang theo một đ ĩa bánh ngọt. "Em đang mang thai, đừng nghĩ ngợi nhiều quá."
Lưu Y Tuyết gật đầu, "Hiểu rồi, thưa mẹ."
"Này!"
"Tôi có linh cảm xấu lắm nha. Khai mau, xảy ra chuyện gì rồi?" Triệu Tuyết Nghi ở bên cạnh cầm lấy một miếng bánh cho vào miệng, dí sát mặt vào khuôn mặt đối diện.
Lưu Y Tuyết thở dài. "Trước khi các cậu đến khoảng mười phút, hôn thê thứ hai của Kiệt đến tìm tôi."
"Gì? Rồi sao?" Triệu Tuyết Nghi như bị kích động bật ngay dậy, lắc lắc tay Lưu Y Tuyết. "Cô ta có làm gì cậu không?"
"Vì chúng tôi đã ly hôn, đại khái cô ta muốn thừa nước đục thả câu."
"Hơ, định chia rẽ vợ chồng hai người à?" Vương Mặc Thoại ngồi ghế đối diện khinh thường, "Tiểu thư họ Vô cao quý rốt cuộc nhân phẩm thế nào đây?"
Lưu Y Tuyết gật gù. "Nhân phẩm thế nào thì chưa biết, nhưng tên cô ấy thì đẹp đấy. Vô Nhất Song, tôi sẽ đánh giá cao."
Vương Mặc Thoại vừa uống một ngụm trà như muốn phun ra. "Tiểu Tuyết! Cô tiểu thư kia tên là gì cơ?"
"Hả? À, Vô Nhất Song. Sao thế?"
"Vô Nhất Song, là tên bạn gái cũ của Kiệt!"