Bữa trưa hôm đó tưởng chừng rất ngon miệng, nhưng dường như Lưu Y Tuyết nuốt không trôi miếng nào.
Như bị nghẹn ở cổ họng, một từ cũng không thể thốt ra, chỉ sợ nói ra rồi không kìm được cảm xúc.
Chiều hôm đó Lưu Y Tuyết thất thần cả buổi. Trợ lí hỏi han cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành để trống lịch cả chiều để cô nghỉ ngơi.
Đến giờ tan làm sớm, Lưu Y Tuyết ra khỏi cửa trong vô thức. Nhân viên chào hỏi cũng chẳng đáp lại, một mạch từ văn phòng chủ tịch ra đến cổng.
"Hôm nay chủ tịch sao thế nhỉ?"
"Sáng nay vẫn còn vui tươi mà."
"Gặp chuyện chăng?"
"Haiz. Người giàu tâm tư khó đoán lắm. Sáng nắng chiều mưa, thật sự không biết thế nào."
"Cũng phải."
Chiếc Mercedes màu đen đỗ trước cổng như thường lệ. Lưu Y Tuyết mở cửa xe, môi lại nở một nụ cười. Cô sà vào lòng hắn.
Hắn đưa tay vuốt tóc cô. "Mệt không?"
"Mệt chứ." Lưu Y Tuyết ngẩng đầu lên. "Sao lại dùng nước hoa?"
"Bất cẩn khiến người dính mùi. Anh đã tắm rửa thay đồ, nhưng vẫn cần nước hoa."
Nước hoa.
"Nghịch gì mà dính mùi? Anh mắc bệnh sạch sẽ mà."
"Phục vụ đánh đổ. Bỏng cả lưng đây này."
Phục vụ.
"Hả? Đâu, quay lại em xem nào!" Lưu Y Tuyết bật ngay dậy, đẩy người Khải Minh Kiệt qua một bên. Hắn cười cười, "Đùa đấy. Dây ra áo thôi, nhưng mùi hôi lắm."
Đùa cợt.
Lưu Y Tuyết ngồi phịch xuống ghế. Sụt sịt, "Đừng có đùa kiểu đấy."
Khải Minh Kiệt ôm Lưu Y Tuyết vào lòng. "Xin lỗi, làm em sợ rồi."
Quá hoàn hảo.
"Có điều, thấy em lo lắng cho anh vui lắm." Hắn lại cười ranh mãnh, nhưng lần này Lưu Y Tuyết không muốn nói nhiều như thường ngày. Cô ngồi vào lòng hắn, ôm chặt thắt lưng người đối diện.
"Khải Minh Kiệt, hôm nay em buồn."
.....
Ngày hôm đó, Lưu Y Tuyết có sự thay đổi đột xuất khiến Khải Minh Kiệt nhất thời không thích nghi được.
Cô không cười đùa, không quấn quít lấy hắn nữa. Cô trầm tĩnh, im lặng đến lạ thường.
Lưu Y Tuyết ăn xong liền lên phòng, không nói không rằng, để hắn một mình tại bàn ăn.
Khải Minh Kiệt tựa mình vào ghế. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Khải Minh Kiệt, hôm nay em buồn."
Hắn bấm gọi Vương Mặc Thoại.
"Hôm nay Khải thiếu có nhã hứng gọi cho tôi hả?"
"Hôm nay cậu có gặp Tiểu Tuyết không?"
"Tôi bận tối tăm mặt mày trong bệnh viện, thời gian uống nước còn chẳng có. Sao gặp vợ cậu được?" Vương Mặc Thoại chán nản lên tiếng. "Khoan! Tiểu Tuyết bị làm sao à?"
"Hôm nay cô ấy buồn."
Hắn cúp máy, bấm tiếp một dãy số khác.
"Alo?"
"Hôm nay cô có gặp Tiểu Tuyết không?"
"Có. Sao?" Triệu Tuyết Nghi thấy hắn gọi liền bực tức. Chuyện trưa nay cô nuốt không trôi!
"Tại sao cô ấy lại buồn?"
Tại sao lại buồn? Còn tại sao nữa?
Rầm!
Triệu Tuyết Nghi đập tay vào bàn. Vẻ mặt cô ngay lập tức xám xịt lại. Đôi mắt trừng lên, khuôn mặt lạnh tanh.
"Quản lí bản thân cho tốt, thử ngẫm xem tại sao cô ấy lại buồn?"
Tút tút.
Cạch.
"Sao nữa thiếu gia?"
"Bạn gái cậu làm sao vậy?"
"Ủa sao. Tiểu Nghi bình thường mà." Vương Mặc Thoại khó hiểu. "Cậu gọi cô ấy à?"
"Ừ. Cậu nói xem, tại sao Tiểu Tuyết lại buồn?"
Vương Mặc Thoại ngạc nhiên. "Ể, người con gái vui vẻ năng động ấy mà cũng có lúc buồn sao? Cậu kể thử tôi nghe nào."
"Cô ấy trầm lặng, từ khi về nhà là không nói chuyện với tôi nữa. Trên xe cô ấy nói hôm nay buồn, nhưng không kể lí do. Cô ấy ăn ít hơn thường ngày, còn lơ đãng. Về nhà lên thẳng phòng, ăn xong cũng lên thẳng phòng. Hình như tránh gặp mặt tôi."
Vương Mặc Thoại nuốt nước bọt. "Chà... Cậu quan sát kĩ quá nhỉ."
"Được rồi, theo như những gì cậu kể, Tiểu Tuyết đúng là tránh gặp mặt cậu. Cậu đã làm gì đó khiến cô ấy buồn, trên xe có phải nói chuyện một lúc xong cô ấy mới im lặng đúng không? Trường hợp này là kiểu... Ừm, ví dụ như cậu giấu giếm gì đấy, nhưng bị cô ấy phát hiện, lúc cô ấy lựa lời hỏi lấy thông tin thì đúng như suy đoán, khiến cô ấy suy sụp tinh thần, dẫn đến buồn..."
"Mà khoan! Sao tôi lại nghĩ tới trường hợp cậu ngoại tình nhỉ?" Vương Mặc Thoại thốt lên. "Này, không phải thật đấy chứ? Cậu nghĩ lại xem, bản thân có làm gì sai trái mà bị cô ấy phát hiện không? Làm ơn nói là không đi, tôi không tin người anh em của tôi khốn nạn thế đâu!"
Tút tút.
Khải Minh Kiệt thất thần trên ghế. Như vừa ngộ ra một điều hiển nhiên.
Tại sao, cô ấy lại biết?
Phía Vương Mặc Thoại bị cúp máy giữa chừng liền cuống cuồng, anh bấm gọi cho cô bạn gái.
"Sao thế?"
"Tiểu Nghi, hôm nay em cùng Tiểu Tuyết ăn trưa đúng không. Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Triệu Tuyết Nghi lại đen mặt. "Khải Minh Kiệt hỏi anh à?"
"Ừ, cậu ấy nói hôm nay Tiểu Tuyết buồn không rõ lí do, gọi anh nhờ tư vấn..."
"Đồ chết tiệt này!" Cô nổi khùng lên.
"Hả?"
.....
"Có thật là vậy không?" Vương Mặc Thoại như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Đương nhiên! Ai lừa anh làm gì? Vì chuyện đó mà Tiểu Tuyết thất thần cả trưa nay. Cậu ấy tin rằng là một cái bẫy, nhưng phụ nữ gặp tình huống đấy thử xem ai không buồn?"
"Gặp chuyện lớn rồi đây..." Vương Mặc Thoại thở dài, "Tại sao cặp đôi đấy dính nhiều rắc rối thế nhỉ?"
"Em thấy Tiểu Tuyết dính với hắn ta càng đen đủi. Hay để em tách hai người đó ra nhỉ?"
"Không được không được! Mình giúp họ từ bên ngoài là được rồi, còn người trong cuộc, để họ tự giải quyết!"
"Được, nghe anh. Nhưng lần sau chuyện này còn xảy ra, em không đảm bảo được mình sẽ giữ lời hứa với anh đâu."
"Được, nếu chuyện này còn tiếp diễn, không cần em ra tay, anh đấm cậu ta trước."
"Tốt!"