Lưu Y Tuyết từ từ mở mắt, vừa nãy đã hạn chế hít thuốc mê ít nhất có thể, cô sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Nơi này tối om, mùi hôi thối xộc vào mũi. Lưu Y Tuyết đợi cho đến khi mắt thích ứng được với bóng tối rồi đưa mắt nhìn xung quanh.
Bừa bộn, bẩn thỉu, đầy rác rưởi. Bên ngoài cũng không có tiếng động gì, có lẽ đây là một nhà kho bỏ hoang ở nơi ít người qua lại?
Nhận thức được tình hình không mấy khả quan, Lưu Y Tuyết bắt đầu tìm cách gỡ trói cho bản thân. Miệng bị dán băng dính, tay bị trói chặt ở đằng sau, chân cũng bị lại với nhau.
Lưu Y Tuyết liếc nhìn xung quanh nơi mình ngồi, thấy một mảnh kính vỡ liền dịch sang cầm lấy. Mò mẫm được mảnh kính thì tiếng mở cửa bật mở, Lưu Y Tuyết nhanh chóng nằm xuống như ban đầu, hất tóc che đi đôi mắt.
Một nhóm đàn ông lực lưỡng bước vào, nhưng đi trước họ lại là một người đàn ông nhỏ con. Thái độ cung kính như vậy, chắc là thủ lĩnh của những người đằng sau.
Tên thủ lĩnh liếc nhìn Lưu Y Tuyết, rồi đến ngồi vào một cái ghế cách chỗ cô nằm không xa. Những người còn lại nhanh chóng đi vào, đứng đối diện với tên cầm đầu.
"Chúng mày xử lí con đàn bà đi cùng ả thế nào rồi?"
Một người đàn ông lực lưỡng nhất trong số đấy tự hào lên tiếng, "Đại ca, ả đã bị chuốc thuốc, bị đưa vào một hẻm nhỏ tối tăm rồi. Chỗ đấy ít người qua lại, tỉnh lại cũng không dễ quay về."
"Thế điện thoại lấy đi chưa?"
Người đàn ông ấp úng, "Đ... Điện thoại ạ? Em chỉ thấy một cái túi xách nên ném về bên cạnh nó rồi."
Một người khác đứng đằng sau tên kia giật giật tay áo, "Huynh trưởng, rõ ràng huynh là người đá điện thoại ả mà."
"Ờ... Ớ?"
"Thằng ngu! Có đứa nào ra đường mà không có điện thoại không? Mày làm thế chẳng hóa tiếp tay cho giặc à?" Tên thủ lĩnh tức điên lên, đáp một mảnh bê tông về phía tên kia. Hắn nhanh chóng né ra, thở phào một cái.
"Thở thở cái gì! Nhỡ nó gọi cớm thì sao!" Tên thủ lĩnh đi đến đá vào chân tên huynh trưởng khiến hẵn ngã khụy xuống.
"Đại ca, chẳng phải người mất tích bốn mươi tám giờ mới đi tìm sao?"
"Thì nó bảo bị bắt cóc, chẳng lẽ cớm lại không đi tìm à!?" Tên thủ lĩnh đạp thêm tên huynh trưởng một phát nữa, hắn lăn lông lốc trên sàn nhà.
Mấy người còn lại sợ hãi lùi lại, đại ca họ chọc không nổi!
"Sao băng đảng của tao lại có đồ ngu như mày chứ!" Tên thủ lĩnh liên tiếp đá vào người huynh trưởng, hắn chỉ có thể co mình chịu đòn. Được một lúc thủ lĩnh lại ngồi vào ghế, châm một điếu thuốc lấy lại bình tĩnh.
Đàn em nhìn gương huynh trưởng mà tránh vết xe đổ. Sau này nhất định phải bầu huynh trưởng khác.
Lưu Y Tuyết nằm xa theo dõi tất cả những gì vừa xảy ra. Cô không ngờ rằng lại có người thuê đám ngu ngốc này đến bắt cóc người.
Sợi dây trói tay Lưu Y Tuyết đang dần đứt. Chỉ cần nhẹ nhàng không phát ra tiếng động thì tất cả sẽ ổn. Hiện tại chưa rõ mục đích của chúng bắt cô để làm gì, phải hành động thật cẩn thận. Cô tin rằng giờ này Vương Mặc Thoại đã về nhà, sẽ phát hiện không thấy cô và Triệu Tuyết Nghi, nhất định sẽ đi tìm.
Trong lòng bỗng bồn chồn lo lắng. Không biết Triệu Tuyết Nghi có bị bắt theo không?
"Mà đại ca, hàng lần này ngon nghẻ thật."
Tên thủ lĩnh liếc nhìn Lưu Y Tuyết, quét một lượt từ đầu đến chân cô. Lưu Y Tuyết hận không thể chọc mù mắt hắn. Ánh nhìn tràn đầy dục vọng kia làm cô chịu không nổi.
"Cấm chúng mày ngăm nghe, cô tiểu thư kia chỉ yêu cầu bắt thôi."
"À mà đại ca, vị tiểu thư đó bao giờ đến nhận hàng?"
Tên thủ lĩnh thở ra một hàng khói dài, "Sắp rồi."
Vừa dứt lời, cánh cửa nhà kho một lần nữa bật mở. Bóng dáng một người phụ nữ cùng một người đàn ông bước vào, vừa dừng chân thì cánh cửa lại đóng sập.
Tên thủ lĩnh đứng dậy, "Lưu tiểu thư!"
Lưu Y Tuyết nhíu chặt mày. Lưu tiểu thư?
"Bắt xong người chưa?"
Giọng nói không có gì là lạ lẫm vang lên, Lưu Y Tuyết suýt chút nữa giật thót lên tiếng. Tại sao cô ta lại ở đây?
Tên thủ lĩnh tiếp tục, "Đã bắt xong. Hàng ở ngay kia." Nói rồi hắn chủ tay về phía cô đang nằm cách đó không xa, vẫn trong bộ dạng bất tỉnh trong mắt chúng.
"Tốt!" Lưu Tiểu Linh phấn khởi bước đến, nhưng liền bị chặn lại bởi đàn em.
"Chậc chậc. Tiền còn chưa giao, ai cho cô lấy hàng?"
Lưu Tiểu Linh chép miệng một cái. Cô ta giơ tay, người đàn ông đi cùng đưa chiếc vali hắn đang cầm cho ả. Lưu Tiểu Linh ném chiếc vali về phía tên thủ lĩnh, giọng chán ghét. "Tiền đây. Giờ giao hàng được chưa?"
Tên thủ lĩnh mở chiếc vali, thích thú ngắm nhìn những tập tiền mặt bên trong. Hắn đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu.
"Đúng là mùi của tiền khiến ai cũng phê. Tiền đã giao, hàng sẽ trả." Hắn búng tay, đàn em liền dạt ra hai bên, nhường một đường cho Lưu Tiểu Linh đi.
Xong việc, tên thủ lĩnh đi đến cửa. "Mong lần hợp tác sau của Lưu tiểu thư. Chào nhé." Dứt lời, hắn cùng đàn em rút khỏi chiến trường.
Lưu Tiểu Linh chậm rãi đi đến, Lưu Y Tuyết nằm dưới đất nghe thấy rõ tiếng cười của cô ta. Cô ả ngồi xổm xuống trước mặt Lưu Y Tuyết, một tay nắm lấy tóc cô kéo lên.
"Đã lâu không gặp, Lưu Y Tuyết!"